Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 412: Mục tiêu thứ nhất

La Diệu đứng trên đê sông, từ xa xa nhìn Phương Giải dẫn theo kỵ binh Sơn Tự Doanh từ từ đi qua cầu nổi tới bờ bắc bên kia. Ánh mắt của y chỉ tập trung vào bóng hình rắn rỏi, mạnh mẽ đi trước đội ngũ kia, ở sâu trong mắt có một ý tứ đặc biệt khác. Không ai nhìn thấy được phức tạp của nó.

Người mặc áo bào đen đứng ở phía sau y, tuy không nhìn thấy ánh mắt của y, nhưng dường như có thể đọc được nội tâm của La Diệu vậy. Lúc La Diệu nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Phương Giải, thì người mặc áo bào đen cũng nở một nụ cười quỷ dị phía sau cái mặt nạ.

- Thông tri cho huynh đệ Đoạn Biên Hùng, Đoạn Biên Báo bên bờ bắc, bảo hai người bọn họ theo dõi chặt chẽ hướng đi của Sơn Tự Doanh. Nói cho hai người đó biết, nếu khâm sai đại nhân xảy ra chuyện gì, ta liền lấy đầu hai người đấy. Nếu để lạc mất khâm sai đại nhân, thì hai người đấy tự đào hố chôn mình đi.

Thân binh lên tiếng, lập tức xoay người rời đi.

Văn Tiểu Đao đứng bên cạnh La Diệu, lông mày nhíu nhíu có vẻ bất mãn.

Đúng lúc này, trong lòng y bỗng có một cảm giác rất khác thường, vô thức nhìn thoáng qua người bên cạnh, lập tức thấy ánh mắt như cười như không của người mặc áo bào đen. Trong lòng Văn Tiểu Đao cả kinh, vô thức nắm chặt lấy chuôi hoành đao.

Y không biết người mặc áo bào đen này có lai lịch như thế nào.

Toàn bộ Tả Tiền Vệ, chỉ sợ ngoại trừ La Diệu ra, không ai biết thân phận của y.

Lúc trước, khi người mặc áo bào đen mới xuất hiện trong quân đội, La Diệu có giới thiệu rằng người này là bạn thân của mình trước khi nhập ngũ. Cho nên mọi người trong Tả Tiền Vệ đều gọi y là Mạc tướng quân, nhưng chưa từng có người nào thấy mặt y. Chính y từng nói mình bị hủy khuôn mặt trong một cuộc chiến, quá mức xấu xí dữ tợn cho nên không muốn cho người khác nhìn thấy. Mà sở dĩ lúc nào cũng mặc ào choàng phủ kín người, là vì trên người y cũng có rất nhiều vết sẹo.

La Diệu chia một quân trong Tả Tiền Vệ cho y. Về sau mọi người đặt vị Mạc tướng quân này vào trong La Môn Thập Kiệt. Mặc dù Mạc tướng quân chỉ xếp hạng cuối cùng, nhưng rất hiển nhiên, địa vị của y thậm chí còn cao hơn cả Văn Tiểu Đao.

Tựa hồ La Diệu rất coi trọng người này. Đây là một việc khá bất ngờ. Phải biết rằng một người như La Diệu là khá chuyên quyền độc đoán. Sẽ rất ít khi thay đổi quyết định vì ý kiến của một người khác. Y quen với việc ra lệnh, mà không phải để thủ hạ ảnh hưởng tới tư tưởng của mình.

Người mà Văn Tiểu Đao kiêng kỵ nhất trong Tả Tiền Vệ, không phải là Chiêm Diệu, mà là vị Mạc tướng quân này.

Văn Tiểu Đao cảm thấy, con mắt lộ ra của vị Mạc tướng quân này mang theo một cỗ ma lực, dường như có thể nhìn thấu nội tâm của một người. Mỗi một lần đối diện với vị Mạc tướng quân này, Văn Tiểu Đao đều cảm thấy mình trở nên trần truồng. Thậm chí ngay cả linh hồn cũng lõa lổ trước con mắt của y.

Cho nên, Văn Tiểu Đao từng không chỉ một lần muốn giết người này.

Đương nhiên, y không dám.

Quá trình quật khởi của Văn Tiểu Đao không giống bất kỳ người này, chính y cũng hiểu được điều đấy. Nhưng không trách được y, từ nhỏ y đã không coi mình là một nam nhân. Theo y, tất cả những gì thuộc về nữ nhân đều là thứ xinh đẹp. Váy dài, đồ trang sức, mấy thứ này đều khiến y động lòng. Y cảm thấy ông trời sinh ra mình là phận con trai chẳng khác nào chơi đùa mình.

Y là nam nhân, nhưng không thể ngăn cản y thích nam nhân.

Xã hội thượng tầng của Đại Tùy, không ít người không háo nữ sắc, mà yêu thích nam phong. Có không ít con cháu quý tộc mang theo những tiểu thư đồng tuấn tú bên cạnh, kỳ thực đó chỉ là công cụ giải phóng dục vọng cho bọn họ. Những thanh lâu có quy mô tương đối lớn, cũng sẽ nuôi dưỡng không ít tiểu công tử tuấn tú, giá cả không hề thấp hơn các cô nương.

Tuy y trở thành người đứng thứ hai trong La Môn Thập Kiệt và y cùng La Diệu có một mối quan hệ bí mật, nhưng Văn Tiểu Đao lại chưa từng có cảm giác mình đang lợi dụng La Diệu. Kỳ thực có rất nhiều người trong quân đều biết chuyện này. Bởi vì ánh mắt của Văn Tiểu Đao nhìn về phía La Diệu luôn không giống bình thường. Thật giống như một nữ tử mười sáu hoài xuân, nhìn tình lang thân yêu.

Cũng chính vì thế, mà Văn Tiểu Đao rất phản cảm người khác nghị luận chuyện của mình và La Diệu sau lưng. Một khi có người nào nói ra nói vào mà bị y phát hiện, y sẽ rút đầu lưỡi của người này.

Mà vị Mạc tướng quân này, là người mà Văn Tiểu Đao không dám động vào.

Thấy Văn Tiểu Đao di chuyển ánh mắt, Mạc Tẩy Đao dường như cũng mất đi hứng thú, ánh mắt lại nhìn về phía Sơn Tự Doanh đang qua sông. Dường như bên đó có thứ gì hấp dẫn y hơn.

Ánh mắt của y khác với La Diệu.

Y là thưởng thức, mà La Diệu thì là phức tạp.

Bờ sông bên kia.

Đoạn Biên Báo đứng ở bên ngoài đại doanh, nhìn đội ngũ kỵ binh đang tới, không nhịn được thở dài:

- Ca ca, huynh nói xem, trong Tả Tiền Vệ chúng ta, ai lên chức nhanh nhất?

Đoạn Biên Hùng cao lớn thô kệch, không hề nghĩ ngợ liền trả lời:

- Nhất định là Văn Tiểu Đao rồi, cái tên ẻo lả kia…đương nhiên, y vẫn có chút bản lĩnh. Ta nhớ có một lần y và Chiêm Diệu tỷ thí, cũng không thua nhiều cho lắm. Luận về giết người, Văn Tiểu Đao còn hơn Chiêm Diệu một bậc. Người tộc Hột nhắc tới tên của Văn Tiểu Đao, đều mang theo sự sợ hãi và hận thù từ tận trong khung.

Đoạn Biên Báo lườm y một cái:

- Ngu ngốc!

- Sao đệ tự nhiên mắng ta!

Đoạn Biên Hùng trừng mắt nhìn.

- Bởi vì huynh sai rồi.

Đoạn Biên Báo nhìn người cưỡi con ngựa đỏ thẫm đi trước Sơn Tự Doanh, lẩm bẩm nói:

- Văn Tiểu Đao mất bảy năm mới tới được vị trí như ngày hôm nay. Mà người kia, có lẽ chưa tới một năm là có thể leo lên vị trí như đệ và huynh. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, lại qua vài năm nữa, Chiêm Diệu đều phải lùi lại đằng sau rồi…

- Ta *** mẹ nó!

Đoạn Biên Hùng cả giận nói:

- Dựa vào cái gì?

Đoạn Biên Báo cười cười:

- Đệ cũng không biết hắn dựa vào cái gì, nếu biết thì tốt rồi…Đệ chỉ cảm thấy tương lai của người này rất khó lường. Huynh không để ý tới ánh mắt của hắn sao? Thỉnh thoảng lại lóe lên sự lạnh nhạt giống như của Đại tướng quân.

Trên đê.

Người mặc áo bào đen bỗng nhiên cười cười:

- Phương tướng quân có đảm phách như vậy, tương lai nhất định thành châu báu.

La Diệu trầm mặc một lúc rồi nói:

- Phàm những người thành công, thì may mắn chiếm một nửa. Hắn có thể đi được tới đâu, ngoài dựa vào bản thân hắn ra, còn có may mắn.

Người mặc áo bào đen mỉm cười:

- Đại tướng quân giúp hắn, chẳng phải là trời đang giúp hắn sao?





Sơn Tự Doanh tổng cộng có 1500 người, nhưng Phương Giải lưu lại tất cả phụ binh, tạp dịch ở bờ nam. Đám phụ binh này không có chiến mã, mang theo chỉ làm chậm tốc độ của Sơn Tự Doanh mà thôi. Trọng kỵ binh theo đuổi là sự nặng nề chèn ép tất cả. Mà khinh kỵ binh, theo đuổi là nhẹ nhàng như gió.

- Tướng quân, mục tiêu của chúng ta là gì?

Trần Bàn Sơn vừa đi vừa hỏi.

Phương Giải dường như có tâm sự, nên khi Trần Bàn Sơn hỏi hắn, hắn hơi giật mình.

- Qua sông đã rồi hẵng nói.

Hắn trả lời qua loa khiến Trần Bàn Sơn giật mình. Hắn biết rằng Phương Giải không phải là một người không có mục đích. Nếu không có mục đích mà q sông, vậy thì chỉ có thể nói rõ rằng có chuyện gì đó buộc Phương Giải không thể không rời khỏi bờ nam. Trần Bàn Sơn đã nhập ngũ nhiều năm, cho nên có một số việc rất mẫn cảm.

Lúc trước Phương Giải qua sông điều tra tình hình địch rồi bị bao vây, y quỳ gối ở ngoài lều của Văn Tiểu Đao cầu khẩn mãi mà không có kết quả. Về sau y có nghe nói, sở dĩ Văn Tiểu Đao không cứu Phương Giải, là vì ghen tị…Có lẽ người khác sẽ tin tưởng Phương Giải là Văn Tiểu Đao thứ hai, nhưng Trần Bàn Sơn tuyệt đối không tin. Cung cách làm việc và tính cách của Phương Giải hoàn toàn khác biệt với Văn Tiểu Đao.

Nhưng Trần Bàn Sơn tin chuyện Văn Tiểu Đao ghen tị. Bởi vì y biết Văn Tiểu Đao là một người như thế nào.

Y bỗng nhiên nghĩ tới, Phương tướng quân qua sông có phải liên quan tới Văn Tiểu Đao hay không? Nếu như là tên khốn kiếp kia bức bách, khiến Phương tướng quân không thể không suất quân giao chiến với phản quân?

Nghĩ tới đây, lửa giận trong lòng Trần Bàn Sơn liền bốc lên.

- Hai ngày này phái thám báo tới gần thăm dò tình hình của đại doanh phản quân.

Lời của Phương Giải kéo Trần Bàn Sơn ra khỏi suy nghĩ linh tinh.

- Tuy lúc trước ta đã vào được đại doanh phản quân, nhưng giờ đã thành rút dây động rừng. Nếu tướng quân của phản quân là một người lão thành, vậy thì chỉ sự một nơi quan trọng như quân nhu doanh đã đổi vị trí rồi. Qua sông thì vẫn phải qua, đánh với phản quân thì vẫn phải đánh, nhưng không thể tùy tiện.

Trần Bàn Sơn vội vàng lên tiếng:

- Qua sông xong thuộc hạ sẽ phái thám báo thăm dò.

- Cón có, chúng ta không tiến vào đại doanh bờ bắc.

Phương Giải ngẩng đầu nhìn thoáng qua đại doanh Tả Tiền Vệ bên bờ bắc, lắc đầu nói:

- Lần này qua sông không cần phải thông báo bất kỳ chuyện gì với người của bờ bắc, chúng ta tự mình đánh. Coi như đại doanh của bờ bắc không tồn tại. Đương nhiên, tới lúc cần, ta vẫn sẽ phái người liên lạc.

Quả nhiên!

Trong lòng Trần Bàn Sơn giận dữ.

Quả nhiên Phương tướng quân bị xa lánh rồi. Bằng không vì sao ngay cả đại doanh bờ bắc cũng không tiến vào? Tên chó chết Văn Tiểu Đao, sớm muộn gì có một ngày lão tử sẽ băm xác ngươi!

Tuy không tiến vào đại doanh bờ bắc, nhưng Phương Giải nhất định phải chào hỏi huynh đệ họ Đoàn. Ba người hàn huyên ở bờ sông một lúc rồi mới tách ra. Đoạn Biên Hùng chỉ nhìn Phương Giải với ánh mắt lạnh lùng, Đoạn Biên Báo thì biểu hiện thân thiệt hơn. Phương Giải chưa quen thuộc với hai người này lắm. Nhưng có thể nhìn ra được tính cách của Đoạn Biên Hùng thẳng thắn, nóng vội. Mà đằng sau nụ cười của Đoạn Biên Báo là một thanh dao găm.

Ánh mắt lạnh lùng của Đoạn Biên Hùng, còn không bằng nụ cười tươi của Đoạn Biên Báo.

Huynh đệ họ Đoàn cũng không giữ lại lâu. Phương Giải dẫn theo Sơn Tự Doanh tới mà không sát nhập, tiếp tục đi về hướng bắc.

- Lúc trước ta có kiểm tra qua, ba mươi dặm về hướng bắc có một nơi thích hợp để dựng doanh trại. Địa hình không tồi, có thể công, có thể lùi.

Phương Giải lấy bản đồ mà mình tự vẽ ra, chỉ vào một chỗ nói:

- Núi Phục Ngưu, phía trước phía sau núi đều có đường. Mười mấy năm trước trên núi có một Liên Vân trại, là một sơn môn khá có danh tiếng trong giới giang hồ Đại Tùy. Về sau nghe nói xúc phạm luật pháp, bị Tổng Đốc Sơn Đông Đạo là Viên Sùng Vũ hạ lệnh tiêu diệt. Chỗ đó đã vứt đi, phản quân chỉ phái một đội vài trăm người đóng ở đó. Phái thám báo điều tra rõ ràng đã, sau đó nghĩ biện pháp chiếm đoạt chỗ đấy.

- À?

Trần Bàn Sơn hơi sửng sốt, kinh ngạc tới há hốc miệng:

- Tướng quân, như vậy không ổn đâu. Chúng ta chỉ có 1200 binh mã, cũng đều là kỵ binh. Tấn công sơn trại vốn không phải là sở trường của kỵ binh. Hơn nữa chúng ta rời xa đại doanh bờ bắc, một khi phản quân vồ tới, chúng ta căn bản không thủ được. Cách đại doanh bờ bắc tận ba mươi dặm, huynh đệ họ Đoàn chưa chắc cứu viện kịp thời. Nếu chẳng may bị vây khốn…hậu quả thật khó mà tưởng tượng nổi.

Tuy trong đầu Trần Bàn Sơn đang loạn, nhưng lập tức nghe ra mệnh lệnh của Phương Giải có chỗ không ổn. Kỵ binh tấn công sơn trại là điều không ổn thứ nhất. Tuy địa thế của sơn trại không dốc nhưng bất lợi với kỵ binh, là đều không ổn thứ hai. Nếu chẳng may đại quân của kẻ thù vồ tới, muốn phá vòng vây tất nhiên phải tổn thất nặng nề, đó là điều không ổn thứ ba…tóm lại khắp nơi đều không ổn.

Trần Bàn Sơn thực không thể tưởng được sao Phương Giải lại đưa ra một quân lệnh hồ đồ như vậy.

Phương Giải cười nói:

- Xung quanh đại doanh phản quân, có chừng mười mấy tiểu trại như vậy. Từng trại đóng mấy chục tới mấy trăm người. Liên Vân Trại này gần với đại doanh bờ bắc nhất, tất nhiên là chọn nó rồi.

Trần Bàn Sơn hiểu ý của Phương Giải, là muốn cho phản quân tưởng rằng là huynh đệ họ Đoàn phái binh lính làm vậy. Nhưng như vậy vẫn quá mạo hiểm. Sơn Tự Doanh thật vất vả mới huấn luyện thành kỵ binh, nếu bị tiêu hao ở vùng núi này thì thật là đáng tiếc.

- Tướng quân, thuộc hạ vẫn cảm thấy quá nguy hiểm.

- Trong lòng ta nắm chắc.

Phương Giải cười cười, như mây trôi nước chảy.