Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 382: Không cho phép mắng

Phương Giải nhìn Ngô Ẩn Ngọc chạy ra ngoài, liền nói với mấy nha hoàn núp ở xa xa:

- Đi theo nàng ấy. Cho dù bắt cũng phải bắt về nhà trọ Tân An. Sáng sớm ngày mai ta phái người đưa tiểu thư trở về Trường An. Người của Tụ Bảo Trai cũng đang chờ ở đằng kia, nếu như lạc mất người thì các cô cũng không có quả ngon mà ăn.

Mấy nha hoàn vội vàng đuổi theo. Còn chưa tới cửa chợt thấy Ngô Ẩn Ngọc đứng im ở đấy. Sau đó bỗng nhiên ngồi sụp xuống khóc, khóc rất thảm thiết.

Sau đó có một tên mập mạp mặc quần áo đẹp đẽ từ ngoài bay vào.

- Tiểu thư làm sao vậy?

Mập mạp ngồi xuống bên cạnh Ngô Ẩn Ngọc, thân thiết hỏi.

Ngô Ẩn Ngọc ngồi ở đó khóc lóc nức nở, sau đó ôm lấy cánh tay của mập mạp, khàn giọng nói:

- Tửu Sắc Tài…ta muốn về nhà!

Người tới chính là Tửu Sắc Tài, vị thuộc hạ dễ mến của Tán Kim Hầu. Y nhìn thấy Ngô Ẩn Ngọc khóc thành như vậy liền luống cuống tay chân, không biết an ủi như thế nào. Theo bản năng tìm kiếm xem ai là kẻ đã ức hiếp tiểu thư thành thế này. Sau đó y liền nhìn thấy Phương Giải đang cười tủm tỉm với mình.

- Tiểu thư chớ khóc…là kẻ nào trêu chọc người?

- Hắn!

Ngô Ẩn Ngọc quay phắt lại, chỉ vào Phương Giải:

- Tửu Sắc Tài, ngươi bắt hắn cho ta rồi giết!

- Giết thật hay giết giả?

Mập mạp vô thức hỏi.

- Giết thật, giết thật, giết thật, ngươi giết hắn, ta liền gả cho ngươi.

Tửu Sắc Tài sợ tới mức run rẩy, sau đó cười khổ nói:

- Hay là giết giả đi…nếu tiểu thư gả cho ta, ngày mai kiểu gì ta chả bị lão gia đánh cho gãy xương. Tiểu thư đừng dọa ta sợ nữa. Tuy ta mập nhưng gan không mập a.

- Đồ nhát gan!

Ngô Ẩn Ngọc mắng một câu, trừng mắt nhìn Phương Giải.

Tửu Sắc Tài thở dài nói:

- Vậy ta sẽ nghiêm khắc giáo huấn hắn một trận được không?

- Được!

Ngô Ẩn Ngọc gật đầu lia lịa.

Tửu Sắc Tài đứng dây, phân phó một câu, chiếu cố tiểu thư, sau đó cất bước đi tới gần Phương Giải. Ngô Ẩn Ngọc thấy y bước nhanh như vậy, trong lòng tự nhủ, nếu như đánh hỏng Phương Giải thì cũng không tốt lắm. Vừa định mở miệng gọi y lại, thì lại thấy Tửu Sắc Tài rất khách khí chắp tay, thậm chí có chút nịnh nọt kêu lên một tiếng:

- Bái kiến cô gia!

Một tiếng này khiến Ngô Ẩn Ngọc gần như hộc máu.

- Đợi một chút!

Nàng đứng dậy, hướng Tửu Sắc Tài hét lên:

- Vừa rồi ngươi gọi hắn là gì?

Tửu Sắc Tài cười ngượng nói:

- Vài ngày trước lão gia lên tiếng, định gả tiểu thư cho Tiểu Phương đại nhân. Chỉ còn…chỉ còn đợi Tiểu Phương đại nhân tới cửa xin cưới. Tiểu thư đừng qua đây…chủ ý này không phải là của ta. Oan có đầu, nợ có chủ, tiểu thư đi tìm lão gia ấy…

Ngô Ẩn Ngọc đi vài bước tới gần y, kêu lên:

- Ngươi gọi lại một tiếng ta nghe xem nào!

- Một tiếng?

Tửu Sắc Tài gãi gãi đâu, sau đó hướng Phương Giải, yếu ớt gọi một tiếng:

- Chào cô gia…

- Ta giết ngươi!

Ngô Ẩn Ngọc xông tới bóp cổ Tửu Sắc Tài, Tửu Sắc Tài vội vàng quăng ánh mắt cầu cứu về phía Phương Giải:

- Cô gia, ân oán của vợ chồng hai vị đừng liên lụy tới ta được không. Ta chỉ là chân chạy mà thôi…

Phương Giải vừa bực mình, vừa buồn cười, đi tới ngăn cản Ngô Ẩn Ngọc lại:

- Hầu gia chỉ là lo lắng cho cô mà thôi. Hình như mấy ngày trước trong cung lại nhắc tới cô. Cô cũng biết là bệ hạ vẫn nhớ tới cô rồi đấy.

Ngô Ẩn Ngọc ngẩn ra, bỗng nhiên giận dữ:

- Vậy mà ngươi còn muốn mang ta trở về! Tốt, tốt lắm! Ta liền trở về, đi ngay và luôn! Tửu Sắc Tài, chuẩn bị xe, giờ chúng ta về thôi! Ta muốn vào cung làm Quý nhân, làm Tần phi, làm Quý phi, sau đó sai người thiến ngươi!

Nàng chỉ vào Phương Giải.

Mà ngay cả Tửu Sắc Tài cũng cảm thấy dưới đũng quần hơi lành lạnh.

- Ta vốn đã sắp xếp xong xuôi rồi…

Phương Giải không để ý tới lời kích tướng của nàng. Nếu Tửu Sắc Tài đã tới, chứng tỏ Ngô Nhất Đạo đã an bài xong:

- Ta vốn định để cô rời Ung Châu trước. Người của Tụ Bảo Trai sẽ hộ tống cô qua Trường Giang. Xem chừng người của Hầu gia cũng đã tới. Hầu gia muốn đưa cô đi đâu ta không biết, nhưng chắc chắn sẽ không mang cô tới hoàng cung. Tửu Sắc Tài đã tới đây rồi, trách nhiệm của ta cũng coi như xong.

- Ngươi ghét ta như vậy?

Ngô Ẩn Ngọc đỏ mắt hỏi.

- Không ghét.

Phương Giải nhìn Ngô Ẩn Ngọc, rất nghiêm túc nói:

- Nếu ghét cô, ta đã để cô lại.

- Vì sao?

Ngô Ẩn Ngọc không hiểu hỏi.

Tửu Sắc Tài ở một bên thở dài:

- Tiểu tử này tự thân khó bảo toàn, có hôm nay không có ngày mai. Hắn ngại nói thẳng với tiểu thư thôi. Tuy nhiên hắn cũng chỉ là có ý tốt, tiểu thư đừng so đo với hắn.

Ngô Ẩn Ngọc giật mình, bỗng nhiên hiểu ra cái gì đấy.

Ánh mắt nhìn về phía Phương Giải dần dần dịu xuống, còn thoáng qua thứ cảm xúc khác.





- Làm sao ngươi tới nhanh vậy?

Ngồi trong phòng khách, Phương Giải nhìn Tửu Sắc Tài hỏi.

- Không dám không nhanh a, nơi này là nơi nào? Ung Châu, chính là một đống củi lớn, chỉ cần châm một cái là cháy. Hầu gia lo lắng cho tiểu thư, nên ta mới ngựa không dừng vó chạy tới đây. Ngươi thấy ta gầy đi nhiều không, đủ biết đoạn đường này vất vả thế nào.

Tửu Sắc Tài cười hì hì nói tiếp:

- Hầu gia bảo ta hỏi ngươi, ngươi có ý gì với tiểu thư nhà ta không. Nếu có, ngài ấy thừa dịp trước khi dẫn binh tới Tây Bắc, hoàn thành hôn sự này.

- Nếu không có ý gì thì sao?

Phương Giải hỏi.

Tửu Sắc Tài trầm mặc một lúc, rồi khó xử nói:

- Hầu gia nói nếu ngươi không có ý gì với tiểu thư nhà ta, vậy thì nhất định phải làm ba việc.

- Việc gì?

- Thứ nhất…hầu gia nói ngươi trả hết số bạc mà ngươi nợ ngài ấy, sau đó viết bản cam kết đưa tới Trường An cho Hầu gia. Hầu gia nói đều là người quen, lợi tức sẽ không nhiều lắm, tổn thương hòa khí. Chừng năm phần, ngươi nợ đã hơn một năm rồi, tổng cộng đã hơn trăm vạn lượng…

- Thứ hai, Hầu gia nói về sau ngươi và Hàng Thông Thiên Hạ sẽ không liên quan gì tới nhau nữa. Ngươi muốn truyền tin tức gì, Hàng Thông Thiên Hạ đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Nhưng ngươi sẽ là khách, phải thu tiền. Mỗi một lần một vạn lượng, trả tiền luôn, không ghi nợ…

- Thứ ba…

Tửu Sắc Tài thử hỏi:

- Hầu gia nói để cho ta thiến ngươi, được không?

- Được cái đầu ngươi!

Phương Giải không nhịn được mắng:

- Ngô Nhất Đạo muốn ép hôn phải không? Tửu Sắc Tài, ngươi cũng biết tính của ta rồi đấy, càng ép ta càng muốn thử! Thế gian này, cái gì cũng có thể khiến ta động tâm, duy nhất chỉ có uy hiếp là ta sẽ không khuất phục. Nam tử hán đại trượng phu, uy vũ không khuất nhục trước dâm uy của kẻ giàu…Tuy nhiên dựa trên cơ sở không làm tổn thương hòa khí, ta thấy vẫn có thể thương lượng một chút, đúng không?

- Đúng, đúng.

Tửu Sắc Tài cười hì hì:

- Ta biết ngay ngươi rất nghĩa khí, sẽ không làm khó ta.

- Thương lượng cái gì trước?

Y hỏi.

Phương Giải đi tới trước đụng đụng vai nói:

- Việc trả tiền để sau. Làm xong chuyện khác đã.

Tửu Sắc Tài cười khổ:

- Tiểu Phương đại nhân đang áp bách ta đấy à, ta chỉ là chân chạy mà thôi. Lời của Hầu gia, ta đâu dám vi phạm. Mà lời của ngươi, ta lại không thể không nghe. Hầu gia bên kia đang đợi câu trả lời của ta đây, mà bên này ta lại không muốn xuống tay với ngươi…ài, nếu không như vậy đi, ta thiến của mình, sau đó lại thiến của ngươi, được không?

Phương Giải hiên ngang lẫm liệt nói:

- Nửa câu sau không đồng ý, cũng không thương lượng gì cả.

Tửu Sắc Tài thở dài:

- Coi như ta vừa đánh rắm.

Phương Giải ngồi thẳng người lên, chân thành nói:

- Ngươi nên biết ta sắp phải đi rồi. La Diệu đã dâng tấu muốn dẫn binh lên phía bắc. Chớ nói quân luật không cho phép mang theo nữ quyến, cho dù cho phép, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, ta làm sao bảo vệ được nàng ấy? Hơn nữa Tả Tiền Vệ của La Diệu cũng không phải là nơi an toàn gì. Nhỡ đâu, y bắt nàng ấy để uy hiếp ta, ta cứu hay không cứu?

Tửu Sắc Tài nói:

- Hầu gia chỉ cần ngươi tỏ thái độ mà thôi…Chắc chắn ngài ấy sẽ không để cho tiểu thư đi theo quân đội lên phía bắc. Không bằng định trước một ngày cưới, rồi mời những người quen biết tới chúc mừng. Sau khi có danh phận, ngươi muốn đi Tây Bắc hoặc là Đông Nam, đi giết Thát tử Mông Nguyên hay là phản quân, đều không có vấn đề gì cả.

Phương Giải nói:

- Sao da mặt của Ngô Nhất Đạo dày vậy?

Tửu Sắc Tài cười ngượng, không biết phải trả lời sao.

- Bảo ta thành tình địch của Hoàng Đế, việc này khác gì bức tử ta?

Tửu Sắc Tài ngẫm nghĩ một lúc rồi rất nghiêm túc đáp:

- Khác nhau chứ. Bức tử ngươi đâu có nghĩa là ngươi chết ngay lập tức. Giờ Hoàng Đế đang bận rộn với chuyện Tây Bắc, đoán chừng phải mất nửa năm tới một năm mới nghĩ tới giết ngươi. Có thời gian nửa năm, một năm này, ngươi vẫn có thể an bài được hậu sự. Nếu thời gian dài hơn, còn có thể chọn xong một nơi chôn cất tốt…

- Vậy thì đừng trách ta rồi!

Phương Giải cười lạnh nói:

- Nếu Ngô Nhất Đạo độc ác như vậy, thì đừng trách ta vô tình. Từ hôm nay trở đi ngươi nên trông coi tiểu thư nhà ngươi tốt vào, bằng không ta sẽ…hắc hắc, kiếm đứa con trước đã, một năm sau đứa nhỏ cũng đã sinh ra. Nếu tới lúc đó mà ta chết, tiểu thư nhà ngươi không những thành quả phụ, mà đứa nhỏ vừa ra đời cũng mất cha.

- Ta dm…

Tửu Sắc Tài quá sợ hãi nói:

- Ngươi thật âm hiểm!

Phương Giải nhếch cằm lên nói:

- Cá chết lưới rách mà thôi, dù sao lão gia nhà ngươi cũng không phải hạng người tốt lành gì…





Nói đùa cũng chỉ là nói đùa, Phương Giải sẽ không tới mức làm gì Ngô Ẩn Ngọc. Ý của Ngô Nhất Đạo là tìm một chỗ an bài cho Ngô Ẩn Ngọc xong đã. Phương Giải muốn đi Tây Bắc, Hoàng Đế cũng phải đi Tây Bắc, trận chiến này không biết phải đánh bao lâu. Có người Mông Nguyên ủng hộ, thực lực của phản quân không thể khinh thường. Nhưng Phương Giải nhất định phải cho nàng một danh phận. Như vậy Ngô Ẩn Ngọc không cần vào cung nữa. Đương nhiên, liệu Hoàng Đế có giận dữ giết Phương Giải hay không, ai mà biết được.

Nghe Tửu Sắc Tài nói hết, Phương Giải trầm mặc một lúc vẫn lắc đầu.

- Ta không tính là người tốt, cũng không phải là người lương thiện, nhưng ta hiểu tri ân tất báo. Lúc trước Hầu gia có đại ân với ta, cho dù lấy cái chết để báo lại ta cũng sẽ không từ chối. Nhưng chuyện này, ta thực không thể đáp ứng được.

- Vì sao?

Tửu Sắc Tài khó hiểu hỏi:

- Tiểu thư nhà ta không xinh đẹp? Ngươi không có cảm giác gì với nàng ấy?

Phương Giải hít sâu một hơi, cầm bình rượu bên cạnh lên rót cho mình một chén:

- Ngươi cũng biết là bên cạnh ta có hai nữ nhân rồi đấy. Hai nàng đã theo ta mười mấy năm, giờ đã chẳng khác gì vợ chồng. Nhưng ta vẫn chưa cho hai nàng ấy một thân phận chính thức, vậy thì ta lấy cái gì để vội vàng cưới tiểu thư nhà ngươi? Ta tham tiền háo sắc, nhưng ít nhất vẫn có nhân tính…Chuyện này không cần nhắc lại nữa. Ta biết Hầu gia coi trọng ta. Chỉ là có một số việc…không thể đụng vào.

Hắn uống cạn chén rượu trong chén:

- Hơn nữa với tình cảnh bây giờ của ta, ai theo ta là gặp xui xẻo.

Tửu Sắc Tài ngơ ngẩn, trầm mặc một lúc lâu mới gật đầu nói

- Ta đã hiểu. Có lý do này ta cũng có thể trở về báo cáo được rồi. Ta sẽ dẫn theo tiểu thư trở về trước, rồi nói rõ với Hầu gia. Tiểu Phương đại nhân, kỳ thực ta không thích đám quan lại cho lắm. Quan càng lớn, càng không có tình người. Chỉ bằng những lời này của ngươi, ngươi là một nam tử hán đích thực!

- Nam nhân phụ lòng, cho dù có thành tựu lớn hơn nữa cũng chỉ là bại hoại.

Y thở dài một tiếng, đứng lên chắp tay nói:

- Cáo từ.

- Đi luôn bây giờ à?

Phương Giải hỏi.

- Ừ.

Tửu Sắc Tài cười cười nói:

- Nơi này thật không an toàn gì, ta không yên tâm. Ngươi cũng biết thế giới này không còn nhiều người ngọc thụ lâm phong, thủ thân như ngọc như ta. Người khác không bảo vệ ta, ta phải tự bảo vệ bản thân cho tốt. Giao tình giữa hai chúng ta chưa tới mức sinh tử tương giao, nếu chẳng may ngươi gặp phải nguy hiểm gì, ngươi nói xem ta sẽ ra tay hay không ra tay? Ra tay thì ta không tình nguyện, không ra tay thì trong lòng ta lại khó chịu. Vậy thì liền cáo từ ở đây.

- Ngươi là quân tử.

Phương Giải chân thành nói.

- Phì!

Tửu Sắc Tài nghiêm trang nói:

- Không cho phép mắng ta!