Trong một đêm Phương Giải giết hơn gần nửa quan quân từ Lữ suất trở lên trong Sơn Tự Doanh, nhưng hắn không bổ sung người của mình vào, mà là để tất cả chiến binh bầu phiếu tuyển chọn ra ba vị Giáo úy, năm vị Lữ suất còn trống.
Hơn nữa Phương Giải không có quy định phải chọn người thế nào, hoàn toàn để cho binh lính tự chọn.
Trước khi bầu phiếu, Phương Giải chỉ nói:
- Những người các ngươi chọn có thể là những người bạn có quan hệ tốt với ngươi, đương nhiên cũng có thể là người mà các ngươi không thích. Bởi vì mỗi người có một suy nghĩ khác nhau, cho nên ta chỉ yêu cầu các ngươi trước khi viết tên vào phiếu nên suy nghĩ một chút…ai đáng tin, ai có thể giúp các ngươi có nhiều thêm cơ hội sống sót khi lên chiến trường. Nếu y làm được, thì chính là ứng cử viên chính xác nhất.
Sau đó hắn sai người đi thu phiếu, rồi bảo phi ngư bào viết những tên trong giấy lên ván gỗ. Chọn ra người được đề cử nhiều nhất. Bởi vì không xác định trước một ai, cho nên có hơn trăm người được một nghìn hai trăm binh lính đề cử. Trên ván gỗ viết một chuỗi các tên thật dài.
Phương Giải ngồi ở trên đài cao, từ đầu tới cuối không hề can thiệp vào.
Người phụ trách duy trì trật tự chính là Trần Bàn Sơn. Vị Giáo úy phụ binh này từ khi được Phương Giải coi trọng, giống như thay đổi thành một người khác, làm việc rất có quy củ và tận tâm. Trước kia y là Giáo úy bị người ta coi thường nhất trong Sơn Tự Doanh. Võ nghệ của y không cao, năng lực cũng bình thường, nếu không vì sao phải làm Giáo úy phụ binh, cả ngày không có việc gì làm?
Nhưng hai ngày qua, Trần Bàn Sơn khiến cho người ta phải nhìn với ánh mắt khác xưa.
Đêm hôm trước Phương Giải hạ lệnh đánh chết quan quân có tội, y đứng ở bên cạnh Phương Giải, thái độ kiên quyết.
Rất nhiều người đang nghĩ, có phải y đã bị Phương Giải mua chuộc hay không. Nhưng việc như vậy bọn họ không dám nghị luận nữa, chỉ có thể nghĩ ở trong lòng. Tuy nhiên bọn họ thực sự oan uổng Trần Bàn Sơn. Trần Bàn Sơn làm việc cho Phương Giải là cam tâm tình nguyện, không lấy một thứ gì.
Trần Hiếu Nho nhìn Trần Bàn Sơn đang bận rộn ở phía dưới, cúi người hỏi Phương Giải:
- Đại nhân, làm sao ngài biết người này có thể sử đụng dược?
Phương Giải cười cười:
- Đừng coi thường chí khí và sự không cam lòng của một nam nhân. Lôi Hổ vì không cam lòng mà mất mạng. thám báo bởi vì không cam lòng mà làm việc cho ta. Đạo lý giống nhau mà thôi.
Phương Giải nói:
- Ngày đầu tiên ta bảo các ngươi điều tra năm Giáo úy trong cái doanh này, được kết quả là Trần Bàn Sơn là người bị xa lánh nhất. Y ở Sơn Tự Doanh đã bảy tám năm, lúc Lôi Hổ vẫn chỉ là Lữ suất, thì y đã là Giáo úy phụ binh của Sơn Tự Doanh rồi. Vài năm sau, Lôi Hổ làm tới Đô úy của Sơn Tự Doanh, mà y vẫn chỉ là Giáo úy phụ binh…Y trơ mắt nhìn không ít người lên chức, chắc lẽ y lại cam lòng?
- Lúc trước y cũng từng là Giáo úy chiến binh, cũng dựa vào tích lũy quân công mà đi lên. Nhưng về sau bị thương, thân thể không bằng trước, cho nên mới bị điều tới Sơn Tự Doanh quản lý một đám tạp dịch. Nhưng càng như vậy, sự không cam lòng trong y càng mãnh liệt. Ở trong Sở thị mấy năm, nhìn đám hậu bối của mình vượt qua mình, nếu trong lòng vẫn tĩnh như nước mới là việc lạ.
- Cho nên người như vậy, căn bản không cần mất tiền thu mua, chỉ cần cho y một cái hứa hẹn là đủ.
Trần Hiếu Nho khen từ đáy lòng:
- Đại nhân nhìn người thật chuẩn.
Phương Giải lắc đầu:
- Kỳ thực Trần Bàn Sơn khá là nghẹn khuất. Nếu không phải năm đó bị thương nặng khó khôi phục, thì với tu vị của y đã có thể làm tới Biệt tương Ngũ Phẩm rồi. Sơn Tự Doanh thay đổi nhiều lần, chỉ có duy nhất một mình y là không đổi. Những người quen của y đã rời đi gần hết, những người mới tới coi y như một rác rưởi chỉ ngồi ăn chờ chết. Phàm là nam tử có tâm huyết, làm sao có thể nhịn được?
Trần Hiếu Nho gật đầu, trong lòng càng thêm khâm phục Phương Giải. Trí tuệ của thiếu niên này làm cho người ta phải khiếp sợ. Lúc ở kinh thành tra vụ án của Di Thân Vương, y đã cảm thấy Phương Giải là một người rất giỏi rồi. Đi theo Phương Giải một thời gian lâu, y càng cảm thấy thiếu niên này sớm muộn gì cũng trở nên nổi bật.
Vừa lúc đó, Trần Bàn Sơn đi tới chắp tay nói:
- Bẩm tướng quân, đã chọn xong người.
Phương Giải gật đầu:
- Phát trang phục Lữ suất và Giáo úy cho bọn họ. Dựa theo lẽ thường, thì tuyển Giáo úy không phải là tuyển như vậy. Quân công không đủ chính là điểm yếu của những binh lính đó. Ta đã xin chỉ thị của La Đại tướng quân, coi như Đại tướng quân phá lệ một lần…Tuy nhiên ngươi phải để ý tới bọn họ, không thể vì đắc chí mà quên mất bản thân là ai. Trong Sơn Tự Doanh này, ngươi là người có kinh nghiệm lâu nhất, cũng từng trải qua cảm giác như bọn họ, cho nên ngươi khuyên nhủ cũng dễ dàng hơn.
Trần Bàn Sơn cúi đầu nói:
- Thuộc hạ sẽ không phụ sự nhắc nhở của tướng quân.
Phương Giải ừ một tiếng, nói:
- Còn có một vật cho ngươi.
Hắn vẫy tay, một phi ngư bào nâng một mâm gỗ đi tới. Phương Giải nhận lấy mâm gỗ, sau đó bỏ tấm vải đỏ phủ lên trên ra. Trên mâm gỗ, là một bộ trang phục Đô úy chiết xung doanh Lục Phẩm mới tinh. Bên cạnh là một cái ấn nhỏ, là ấn Đô úy.
Trần Bàn Sơn biến sắc, hai mắt toát ra vẻ khó tin.
- Ta đã nói rồi, người nào thật tâm với ta,, ta sẽ thật tâm với người đó. Đây là do ta cầu được từ Đại tướng quân. Về sau ngươi chính là Đô úy của Sơn Tự Doanh. Chờ ta rời khỏi nơi này, thì hơn một nghìn người này liền giao cho ngươi. Bộ trang phục này vốn thuộc về ngươi từ lâu, xem như là Đại tướng quân ban cho chậm.
Phương Giải trao mâm gỗ cho Trần Bàn Sơn, hai mắt Trần Bàn Sơn đỏ lên:
- Tướng quân…
Y cố gắng khóc không thành tiếng, nhưng nước mắt đã đảo quanh.
- Đây không phải là phần thưởng, bởi vì nó vốn là thứ mà ngươi nên được. Quản lý Sơn Tự Doanh cho thật tốt, bộ quần áo này chưa chắc ngươi đã phải mặc lâu…Chờ lên chiến trường, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, còn sợ không có chiến công sao? Không lâu nữa, có lẽ ngươi có thể đổi được một bộ tướng quân Ngũ Phẩm.
- Thuộc hạ…thuộc hạ đa tạ tướng quân.
Trần Bàn Sơn có chút luống cuống nhận lấy mâm gỗ, hai tay vẫn còn phát run.
Nhiều năm trước y bị thương chuyển tới làm Giáo úy phụ binh. Vốn tưởng rằng tiền đồ tới đây là kết thúc. Ai ngờ Phương Giải mới tới Sơn Tự Doanh hai mươi mấy ngày, liền giúp y đổi sang một bộ quan phục khác.
- Cứ làm tốt việc của mình, các ngươi sẽ được phần thưởng xứng đáng. Năng lực của một người bất kể là cao hay thấp, thì có một việc nhất định phải làm…chính là đối xử tốt với thân nhân, bằng hữu của mình. Một khi thật lòng đối đãi, thì người khác cũng thật lòng đối đãi với mình. Đi thôi, đưa tám người mới tới đây gặp ta.
Trần Bàn Sơn đứng nghiêm, chào theo nghi thức quân đội.
- Vâng!
…
…
Phủ Đại tướng quân.
Trên tầng ba của Cao Cước Lâu.
La Diệu ngồi trên cái ghế lót bằng da bạch hổ, nhìn hồ nhỏ bên ngoài, suy nghĩ xuất thần. Y ngồi như vậy đã nửa canh giờ rồi, cũng không biết y đang nhìn cái gì. Mặt hồ lăn tăn tựa hồ không ở trong mắt y.
- Tiểu Phương đại nhân làm loạn như vậy, các tướng quân khác có chút phê bình kín đáo.
Diệp Cận Nam liếc nhìn La Diệu một cái, thấp giọng nói.
- Mới tới Sơn Tự Doanh hai mươi ngày đã giết ba Giáo úy, năm Lữ suất, quả thực hơi quá đáng. Có người nói những người bị giết kia bởi vì tự cho là đúng mà dò xét điểm mấu chốt của Tiểu Phương đại nhân, cho nên bi giết. Mà hành động này của Tiểu Phương đại nhân…có khả năng là thử điểm mấu chốt của Đại tướng quân.
- Ai đã nói như vậy?
La Diệu thản nhiên hỏi một câu.
Diệp Cận Nam lắc lắc đầu:
- Chỉ là tin đồn…thuộc hạ cũng không biết là ai nói.
- Dù ngươi biết ngươi cũng sẽ không nói ra.
La Diệu thu hồi ánh mắt liếc nhìn Diệp Cận Nam một cái, thanh âm bình thản nói:
- Tính cách của ngươi có chút hiền lạnh, thà rằng mình bị mắng cũng không nói ra người khác. Cho nên ngươi có nhân duyên rất tốt trong quân. Bọn họ có chuyện gì cũng đều nói với ngươi. Mà bọn họ biết ngươi là người tới thư phòng của ta nhiều nhất. Cho nên cố ý nói những lời đó để người truyền lại cho ta…Tuy nhiên, ngươi quay về nói cho bọn họ biết, lần sau nếu có chuyện gì thì tới trực tiếp nói với ta. Nếu còn nghị luận sau lưng mà để ta biết được ta sẽ dùng quân pháp trừng trị.
- Vâng.
Diệp Cận Nam lên tiếng.
- Gần đây hắn luyện binh, ngươi có thấy được không?
La Diệu hỏi.
Diệp Cận Nam trầm mặc một lúc rồi nói:
- Nghe nói Tiểu Phương đại nhân điều động một trăm năm mươi lính tinh nhuệ, tự mình huấn luyên. Còn huấn luyện cái gì thì không tiết lộ ra ngoài. Tuy nhiên từ số lượng mà hắn điều động, chắc là hắn muốn ngăn cản đội của thuộc hạ ở đường. Sau đó suất lĩnh một trăm năm mươi người này cưỡi ngựa tới rừng trúc đoạt lấy lá cờ.
- Có lẽ còn có chiêu khác.
La Diệu cười cười:
- Có lẽ hắn tính toán đánh bất ngờ đội của ngươi.
Diệp Cận Nam lắc đầu:
- Bởi vì thuộc hạ không biết thuật dụng binh của Tiểu Phương đại nhân như thế nào, cho nên không thể đoán được. Tuy nhiên dùng kỳ binh đánh bất ngờ cũng tốt, dùng làm nghi binh cũng tốt, nhưng hạn chế về thời gian và địa hình khiến cho chiến thuật chỉ loanh quanh trong mấy kiểu. Cho nên thuộc hạ ứng phó được.
- Ha ha.
La Diệu cười nói:
- Ngươi hiền lành thì hiền lành thật, nhưng chưa bao giờ thiếu sự tự tin.
- Mặc kệ người dưới nói gì, đừng quan tâm. Vài ngày sau so tài, ngươi muốn đánh như thế nào thì cứ đánh. Nếu hắn thắng, những nghị luận sau lưng hắn cũng theo đó mà tan biến. Chỉ là một chiết xung doanh mà thôi, hắn muốn chơi, để cho hắn chơi đi.
Diệp Cận Nam ngẩn ra, vô ý thức liếc nhìn La Diệu một cái.
La Diệu cười cười, dường như không muốn tiếp tục chủ đề đó nữa:
- Kinh thành truyền tin tức tới, nói là Hoàng Đế ban ý chỉ, muốn Tả Tiền Vệ điều động mười vạn binh mã bắc thượng mà không phải là để ta lãnh binh đi Tây Bắc. Ngươi thấy chuyện này thế nào?
Diệp Cận Nam biến sắc:
- Điều động? Cái này…không tốt lắm!
- Đúng là không tốt.
La Diệu bình thản nói:
- Cho nên ta đang nghĩ, có nên kháng chỉ bất tuân một lần không. Nếu ta đáp ứng điều động mười vạn quân từ Tả Tiền Vệ, thì không mất bao lâu nữa, Hoàng Đế sẽ lấy lý do chiến sự căng thẳng mà bảo ta điều động thêm binh lính từ Tả Tiền Vệ. Mỗi lần mười vạn, mà binh lính của ta chỉ điều động được bốn lần mà thôi.
- Nhưng một khi kháng chỉ bất tuân, sẽ bị người ta nắm được nhược điểm.
Diệp Cận Nam cau mày nói.
- Không sao?
La Diệu khoát tay:
- Ngươi thấy ta sợ bị người khác bắt được nhược điểm bao giờ chưa? Những năm gần đây, dù là ý của Hoàng Đế hay là ý của triều thần, số người gửi tới Ung Châu điều tra ta cộng lại cũng đủ để lập thành một chiết xung doanh rồi. Từ lúc bệ hạ đăng cơ tới nay đều không ngừng làm vậy, mà ta lười giết bọn họ, vì sao? Bởi vì chỉ cần Tả Tiền Vệ còn là binh lính của ta, thì Hoàng Đế dù tra tới tra lui cũng chỉ khiến cho Hoàng Đế thêm phiền muộn mà thôi.
- Đại tướng quân thực sự muốn kháng chỉ? Thuộc hạ vẫn lo lắng sẽ bị người ta lên án.
Diệp Cận Nam nói.
- Tất nhiên là không thể kháng chỉ một cách lộ liễu được. Ít nhiều vẫn phải nể mặt Hoàng Đế chứ.
La Diệu cười cười nói:
- Tuy nhiên nếu như ta không nhận được ý chỉ, thì ai nói được gì? Tính toán thời gian, thì khâm sai tuyên chỉ từ khinh thành tới Ung Châu cũng phải mất nửa thàng. Bảo quan viên địa phương lại kéo dài thêm một chút. Hai mươi ngày chưa chắc tới nơi. Sau khi ngươi so tài xong với Phương Giải, ta sẽ lập tức điều binh tới phía bắc. Khâm sai tuyên chỉ tới Ung Châu không gặp ta, chẳng lẽ còn có thể đuổi theo ta để bảo dẫn binh mã về?
- Nhưng…
Diệp Cận Nam lo lắng nói:
- Nếu xảy ra giao chiến giữa đại quân và phản tặc, thì Tả Tiền Vệ của chúng ta sẽ bị hao tổn thực lực.
- Hoàng Dương Đạo là một nơi rất tốt.
La Diệu cười cười:
- Chỉ cách ba đạo Tây Bắc một con sông. Một khi tới Hoàng Dương Đạo rồi, thì các nha môn địa phương phải cung ứng vật tư lương thảo cho chúng ta. Chỉ cần ta đặt binh mã ở đây, phản tặc dám khiêu chiến sao? Bọn chúng sẽ nơm nớp lo sợ mà chia ra để trông chừng ta. Mà phân tán binh lực của phản tặc cũng là một công lớn rồi.
Hai mắt Diệp Cận Nam sáng ngời:
- Thuộc hạ đã hiểu!
- Ngươi nói xem, để ai lại bảo vệ Ung Châu?
La Diệu hỏi.
Diệp Cận Nam trầm mặc một lúc, hỏi dò:
- Thiếu tướng quân?
La Diệu khẽ nhíu mày:
- Tử Tục…không được!
- Nhưng dù sao Thiếu tướng quân cũng là…
Y còn chưa nói hết lời đã bị La Diệu xua tay đánh gãy:
- Ngươi về trước đi, chuẩn bị cuộc so tài với Phương Giải. Đừng coi thường hắn, nói không chừng hắn sẽ dọa ngươi phải nhảy dựng.