Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 357: Phải chiến sao?

- Phương thức tu hành chính thống mà mọi người công nhận, đó làm nạp khí vào trong cơ thể. Sau khi nhập nguyên khí thiên địa vào trong Khí Hải đan điền, trải qua rèn luyện, lại dung nhập vào trong xương cốt tứ chi, rèn luyện thân thể. Bất luận là tông môn nào, thậm chí là quân đội đều làm như vậy. Chuyển hóa nguyên khí thiên địa thành nội kình, phối hợp với các loại pháp môn thi triển ra, đạt ới uy lực mà người thường không thể đạt được.

La Diệu thu hồi nắm tay, bình thản nói:

- Nhưng chính thống chưa hẳn là chính xác. Nạp khí vào trong cơ thể chỉ có tính cực hạn. Tu vi chênh lệch giữa người với người kỳ thực chính là chênh lệch về độ lớn nhỏ của Khí Hải, xem cất chứa được bao nhiêu nội kình. Nhưng cho dù là người có nội kình sung túc nhất, cũng có thời điểm hao hết. Chiêu thức có uy lực càng mạnh, thì càng tiêu hao nội kình. Một khi nội kình hao hết, thì cái gọi là người đại tu hành chẳng khác gì một đứa trẻ con.

Y nhìn Phương Giải một cái, tán thưởng:

- Không ai dạy ngươi, nhưng chính ngươi có thể ngộ ra được phương thức tu luyện chính xác nhất này, thật là khó được. Nạp khí vào trong cơ thể có khuyết điểm quá lớn, kém xa so với ngự khí ở bên ngoài. Nhập nguyên khí thiên địa vào trong cơ thể, lại rèn luyện thành nội kình, quá trình này tuy không phải rất khó, nhưng rất tốn thời gian. Nếu muốn đại thành, không trải qua mấy chục năm lắng đọng thì khó mà làm được. Cái gọi là thiên tài, chính là Khí Hải trong cơ thể người đó lớn hơn người tu hành bình thường. Người như vậy tăng tiến sẽ rất nhanh. Chẳng hạn như…nữ tử tên là Trầm Khuynh Phiến bên cạnh ngươi kia.

Phương Giải gật đầu, hắn không thể phủ nhận rằng Trầm Khuynh Phiến là một thiên tài.

- Nhưng dù Khí Hải lớn hơn nữa thì cuối cùng cũng có hạn chế.

La Diệu chỉ bụng của mình:

- Năm đó tuy ta không tính là thiên tài gì, nhưng ba mươi mấy tuổi liền đạt tới tu vị Bát Phẩm, đủ để kiêu ngạo. Nhiều năm trước lúc Vạn Tinh Thần bình luận thiên hạ võ học, kỳ thực đã bị hậu nhân hiểu lầm. Hậu nhân quá cố chấp ở cấp độ, mà quên mất võ học thiên hạ sao mà phức tạp, đâu có thể chỉ dùng cấp độ phân chia?

- Chẳng hạn như kiếm khách, chỉ cần có thể dùng khí ngự kiếm, tu vị đã được cho là Thất Phẩm trở lên. Tới khi có thể lấy kiếm hóa khí thì được đưa vào hàng ngũ Cửu Phẩm. Rất không rõ ràng, hoàn toàn vô nghĩa. Kiếm ý của Trầm Khuynh Phiến rất mạnh. Lúc nàng ta dùng khí ngự kiếm có thể đánh một trận với người dùng kiếm hóa khí. Mà dùng kiếm hóa khí là một cách nói không rõ ràng. Năm đó Vạn Tinh Thần dùng khí hóa vạn kiếm hoành hành thiên hạ, không có địch thủ. Mà bây giờ có thể dùng khí hóa một kiếm liền cảm thấy mình khó lường, tự xưng là cao thủ Cửu Phẩm rồi…

Y bình thản nói:

- Khí Hải của một người cho dù lớn hơn nữa, muốn lấy khí hóa thành vạn kiếm thật khó như lên trời. Nhưng Vạn Tinh Thần làm được, cho nên ông ta vô địch thiên hạ. Nguyên nhân tại sao?

Phương Giải trả lời:

- Ngự khí bên ngoài?

- Đúng vậy.

La Diệu nói:

- Phương pháp chính thống trong võ học chưa hẳn là chính xác nhất. Phương pháp ngự khí bên ngoài mạnh hơn nạp khí bên trong rất nhiều. Ta không có Khí Hải, ngươi cũng không có, cho nên ta và ngươi trở thành người không thể tu hành như trong nhận thức của thế gian. Lúc đầu ta cũng cho rằng Khí Hải của mình bị hủy, về sau sẽ trở thành phế nhân, không chết cũng chỉ kéo dài hơi tàn mà thôi. Nhưng đang lúc ta nản lòng thoái chí, ta chợt nghĩ tới, vì sao mình phải tin vào lời người khác?

- Tất cả người tu hành đều nói phải nạp khí vào trong. Nhưng những quy củ được các tiền bối lưu lại này liệu có phải vĩnh viễn không thay đổi hay không?

- Ta nhổ vào.

La Diệu cười cười:

- Cho nên ta không tin.

Phương Giải cười cười:

- Ta cũng không tin.

La Diệu gật đầu nói:

- Thế gian này có nhiều kỳ tích xảy ra như vậy, có nhiều sự biến hóa như vậy, căn nguyên chính là ở một câu ‘Ta không tin’. Nếu lời của tiền nhân nói mà hậu nhân một mực tin tưởng, thì thế giới này đã không phát triển rồi, sẽ chỉ đứng im tại chỗ. Một ngàn năm trước thế gian như thế nào, một vạn năm sau thế gian như thế nào? Nhưng chỉ biết là một vạn năm trước, con người còn mặc da thú, cầm cây gỗ để đánh đuổi dã thú, còn ăn lông ở lỗ. Nếu như không có suy nghĩ ‘Ta không tin’ đó, thì giờ này ta và ngươi đang cầm cây gỗ để chống chọi với dã thú rồi.

Lời này có lý.

Rất có lý.

Phương Giải thì thào lặp lại:

- Chính vì rất nhiều suy nghĩ ‘Ta không tin’, mà thế giới này mới tiến bộ.

- Đúng vậy!

La Diệu nói:

- Sách cổ ghi lại, lần đầu tiên con người nhìn thấy lửa, cho rằng đó là điềm xấu, là yêu ma quỷ quái, cần phải tránh xa. Có người nói ‘Ta không tin’, vì thế con người bắt đầu được ăn những thực phẩm chín, được sưởi ấm. Có người nói biển rộng mênh mông không ai vượt qua được. Có người nói ‘Ta không tin’, vì thế đóng thuyền giương buồm vượt qua biển lớn chu du tới các nước mang về vô số báu vật. Có người nói ta không thể tu hành, đời này chỉ như một người bán thân bất toại, ta nói ‘Ta không tin’.

Y hơi hất cằm lên nói:

- Vì thế hiện tại ta đứng ở đỉnh võ học.

Phương Giải hít sâu một hơi, gật đầu:

- Đã hiểu.

La Diệu nói:

- Nhất định có người từng nói với ngươi rằng, tu hành nhất định phải tĩnh tâm, trong đầu không suy nghĩ gì. Mà ngươi thì không làm được, cứ nghĩ ngợi linh tinh, cho nên chính ngươi cũng cảm thấy mình rất khó tu hành được. Nhưng ta phải nói cho ngươi biết rằng, đó chỉ là lời nói nhảm. Thế gian này có ai chân chính làm được điều đó? Không suy nghĩ gì trong đầu? Phật tông ở phương tây vẫn luôn tuyên bố rằng bọn họ làm được, lúc ngồi xuống trong đầu không hề có bất kỳ ý niệm nào, một mảnh trống không. Nhưng lúc bọn họ ngồi xuống, trong đầu bọn họ nghĩ về nữ nhân, chẳng lẽ bọn họ sẽ nói ra?

- Tu hành ở chỗ chuyên chú vào một thời khắc nào đấy, chứ không phải là chuyên chú cả đời. Cái gọi là chuyên chú một khắc, chính là ở thời khắc đó, người toàn tâm toàn ý đầu nhập vào. Lúc ngươi không tu hành, ngươi để ý làm gì. Mà chuyên chú cả đời, hoặc là biến thành người điên, hoặc là biến thành kẻ ngu si.

Lời này của La Diệu hơi cực đoan, nhưng không phải là không có lý.

- Ngươi có biết ta từ một phế nhân tiến vào Cửu Phẩm, mất bao lâu không?

- Không biết.

- Hai năm.

La Diệu cười tự hào:

- Thiên hạ này, không có người nào làm được như ta.





- Theo lời thế nhân nói, thì Khí Hải ở đan điền. Khí Hải lớn hơn nữa cũng chỉ ở trong khu vực cơ thể. Lúc ấy Khí Hải của ta bị hủy, không còn chứa được nguyên khí thiên địa nữa. Vì thế ta liền nghĩ ra một biện pháp. Vì sao Khí Hải có thể chứa được nguyên khí thiên địa? Vì sao chỉ có Khí Hải là chứa được nguyên khí thiên địa?

Y hỏi.

Nhưng Phương Giải không biết đáp án. Hắn căn bản chưa từng suy xét tới vấn đề đó. Tất cả điển tịch đều nói rằng Khí Hải cất chứa nguyên khí. Đây là chuyện mà mọi người đều biết, cho nên không ai hỏi vì sao.

- Người tu hành đầu tiên đã làm như vậy.

La Diệu trả lời.

Những lời này khiến Phương Giải tỉnh ngộ, lập tức hiểu ý của La Diệu.

Đây là tư duy theo quán tính. Người tu hành đầu tiên lưu trữ nội kình vào trong Khí Hải, cho nên đã ghi chép lại cách tu hành này rồi truyền cho hậu nhân. Vì thế hậu nhân liền biết có thể lưu trữ nội kình vào trong Khí Hải. Dần dần, Khí Hải trở thành nơi duy nhất trong cơ thể có thể lưu trữ được nội kình. Thậm chí mọi người chẳng muốn thử xem, những nơi khác trong cơ thể có thể lưu trữ nội kình hay không.

La Diệu nói:

- May mà lúc đó ta còn có thể cảm nhận được nguyên khí thiên địa, vì thế ta liền thử biến cả người ta thành Khí Hải. Do ta đã thử, cho nên ta làm được.

- Lúc người khác còn đang thu nạp nguyên khí vào trong Khí Hải, thì ta lại hấp thu nguyên khí qua các lỗ chân lông vào Khí Hải. Bởi vì cơ thể của ta chính là Khí Hải, chứ không phải hạn chế trong đan điền. Về sau, ta lại suy nghĩ, vì sao Khí Hải cứ phải ở trong người? Chỉ cần những nơi mà ta có thể khống chế được ở bên ngoài cơ thể, ta đều lưu trữ nội kình. Đây cũng là Khí Hải.

Những lời này, như một cửa sổ mở ra cho Phương Giải.

Người khác nói cái gì thì chính là cái đó, đây là bệnh chung của nhân loại. Phần lớn mọi người sẽ không nghiên cứu nguyên nhân trong đó, chỉ biết bảo sao nghe vậy.

- Suy nghĩ của ngươi bị giới hạn, nên tu vị của ngươi cũng bị giới hạn.

La Diệu vừa nói vừa giơ tay ra, sau đó chỉ về phía một tảng đá lớn ở xa xa.

Vẫn không có bất kỳ chấn động nào, không có bất kỳ khí thế nào, nhưng tảng đá ở xa xa lại nổ tan tành, mảnh vụn bay tán loạn. So với thế công mạnh mẽ hoành tráng của Hạc Lệ đạo nhân, thì thế công của La Diệu tương đối bình tĩnh. Nhưng chính vì sự bình tĩnh này, mà uy lực của nó hơn xa Hạc Lệ đạo nhân.

- Ngự khí bên ngoài.

Phương Giải thì thào lặp lại, dường như bắt được một thứ ánh sáng nào đó.

La Diệu thấy hắn như có điều ngộ ra, cười nói:

- Có câu rằng, sư phụ dạy dỗ, tu hành ở cá nhân, kỳ thực không phải là không có lý. Sư phụ chỉ có thể chỉ hướng giúp ngươi, còn đi như thế nào hoàn toàn là do bản thân nguơi. Vì sao cùng một phương thức tu hành, có người đại thành, có người lại không thu hoạch được gì? Cái này phải xem ngộ tính.

Nói xong câu đó, y xoay người rời đi.

- Mặt khác, ngươi nên suy nghĩ thêm về chuyện ở lại Tả Tiền Vệ của ta. Lúc đại quân xuất chinh, trách nhiệm giám quân coi như ngươi không thoát được. Từ hiện tại tới lúc bình định xong Tây Bắc sẽ có một khoảng thời gian khá dài để ngươi suy nghĩ. Bình định xong, ngươi lại nói cho ta biết, ngươi trở về Trường An làm quan của ngươi, hay là ở lại Tả Tiền Vệ làm Tiểu tướng quân.

- Nếu tới lúc đó mà ngươi vẫn muốn trở về, ta cho ngươi thêm một lý do.

La Diệu dừng chân, quay đầu nhìn Phương Giải, thản nhiên nói:

- Môt lý do mà ngươi không thể cự tuyệt được nữa. Tuy rằng…nó có chút tàn khốc.





Sau khi trở lại chỗ của mình, Phương Giải vẫn chưa thể bình tĩnh được. Hắn có thể cảm giác được La Diệu đối xử với mình khác với những người khác. Lúc Diệp Cận Nam đưa hắn về, có nói rằng những kẻ nào tự tiên xông vào thư phòng của Đại tướng quân đều sẽ bị Đại tướng quân giận dữ chém đầu. Cho dù là khâm sai đại thần đi nữa. Nhưng Đại tướng quân lại không hề tức giận với Phương Giải, đây là một chuyện khó mà tưởng tượng nổi.

Sau khi Phương Giải tới Ung Châu, La Diệu vẫn luôn thể hiện thiện ý.

Điều này làm cho Phương Giải nhớ tới lời khuyên của Hoài Thu Công trước khi chia ta. Nhưng giờ hắn phát hiện lời khuyên này đã không còn thích hợp nữa rồi. La Diệu khiến cho người ta nhìn không thấu, một chút đều nhìn không thấu. Một câu của Hoài Thu Công làm sao có thể giúp được hết? Một bên là xác định La Diệu có phản tâm, một bên là nghi ngờ La Diệu có phản tâm. Hai điều này khác nhau một cách tinh tế. Chỉ khi gặp chính diện và nói chuyện, thì mới hiểu được người đó.

La Diệu muốn dâng tấu thỉnh chiến.

Phương Giải nhìn qua tấu chương đó, La Diệu thậm chí không muốn cái gì từ triều đình. Tất cả lương thảo, vật tư tiếp tế đều do Tả Tiền Vệ rút ra từ Bình Thương Đạo, không cần triều đình trợ cấp cái gì. Tất cả quân giới giáp trụ cũng không cần Binh Bộ gửi tới. Thậm chí còn thỉnh cầu Hoàng Đế cho phép mình làm giám quân.

Một bản tấu chương như vậy, đã đủ để khiến Hoàng Đế yên tâm chưa?

Phương Giải nằm trên giường, lại nghĩ tới chuyện phản quân liên lạc với La Diệu. Tuy hiện tại phản quân chiếm cứ ba đạo Tây Bắc, nhưng hiển nhiên kiêng kỵ nhất chính là bốn mươi vạn đại quân của La Diệu. Chỉ cần La Diệu xuất binh từ Tây Nam, triều đình lại xuất binh từ phía đông, hai bên ép lại, phản quân không hề có phần thắng.

Sau khi La Diệu xuất binh, liệu Hoàng Đế còn có thể cho phép y trở lại Tây Nam không?

Trong lòng Phương Giải bỗng nhiên căng thẳng. Hắn tự hỏi mình, nếu hắn là Hoàng Đế thì sẽ nghĩ như thế nào?

Sau đó hắn phát hiện, nếu La Diệu quả thực phải suất quân tới Tây Bắc, thì chỉ sợ khó trở lại Ung Châu rồi. Tây Bắc bình định. Nếu Hoàng Đế không mượn cơ hội này làm suy yếu thực lực của La Diệu, thì y đã không phải là Thiên Hữu Hoàng Đế Dương Dịch rồi!

Đang lúc nằm trên giường suy nghĩ linh tinh, thì Trác Bố Y ở bên ngoài gõ cửa.

Phương Giải đứng dậy mở cửa mời y vào, thấy sắc mặt y khác thường, không nhịn được hỏi:

- Có chuyện gì?

Trác Bố Y hạ giọng nói:

- Đại Nội Thị Vệ Xử dùng bồ câu đưa tin, lai có khâm sai sắp tới Ung Châu rồi. Bệ hạ đã quyết định để La Diệu điều binh về phía bắc…mặc khác, Tiêu Nhất Cửu đã đi về phía tây rồi.