Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 350: Lưu lại hay là rời đi

Đúng như dự đoán của Phương Giải, đám giáp sĩ này của Tả Tiền Vệ đều canh giữ ở bên ngoài không đi vào hang động. Đội ngũ thiếu năm người. hiển nhiên ngoại trừ La Văn và lão già đeo hộp kiếm kia, còn có ba người có tu vị không tầm thường đi theo vào hang động. Việc cấp bách bây giờ của mấy người Phương Giải là làm sao vào được hang động. Trong khi bọn họ không có thời gian để tìm con đường khác vào hang.

- Đi vào kiểu gì bây giờ?

Hai mươi mấy giáp sĩ quay lưng bảo vệ hang động. Xem ra đừng nói là một người, cho dù là có con chim nào bay tới cũng đừng hòng vượt qua bọn họ mà bay vào.

Trác Bố Y nhìn Phương Giải, hỏi. Nhìn lông mày nhíu chặt của hắn, y biết hắn đang bó tay không có cách nào.

- Những người này được huấn luyện bài bản, cho dù phát ra một thanh âm nhỏ cũng sẽ thu hút sự chú ý của bọn họ. Mà bọn họ cũng sẽ không thăm dò động tĩnh cùng nhau. Hai mươi mấy người trông coi hang động. dù là con kiến đi vào trong cũng không thoát khỏi ánh mắt của bọn họ. Tuy đám giáp sĩ đó có tu vị không cao, nhưng xem qua đều là lão binh có kinh nghiệm. Hai mươi mấy người tạo thành trận hình phòng thủ. Dù chúng ta xông thẳng vào cũng rất khó một hơi giết hết để không gây kinh động cho cao thủ bên trong.

Phương Giải gật đầu:

- Với khinh công của Trần Hanh và Trần Cáp thì còn có cơ hội đi vào. Nhưng mang theo hai chúng ta liền khó khăn. Nếu chỉ có hai người đó đi được vào thì cũng vô dụng.

Nói tới đây, hai mắt của hắn bỗng sáng ngời, nhìn vách đá đối diện, nói:

- Đã nghĩ ra biện pháp, nhưng hơi mạo hiểm.

- Nói đi.

Trác Bố Y nhìn hắn.

Phương Giải chỉ vách đá phía trên hang động:

- Vách đá kia không tính là cao, tiên sinh có nhìn thấy cây đại thụ cách hang động chừng hai, ba mét kia không? Chúng ta đi luồn tới vách đá. Sau đó lấy dây thừng buộc vào người ta và tiên sinh, bảo Trần Hanh, Trần Cáp ở trên cây thả xuống. Tất cả giáp sĩ đều hướng mặt ra ngoài đứng cách hang động một mét. Chúng ta sẽ rơi xuống khu vực một mét ấy. Chỉ cần không phát ra thanh âm nào thì sẽ không lo bị phát hiện. Sau khi từ từ buông xuống, Trần Hanh và Trần Cáp sẽ đi xuống cái cây. Với khinh công của hai người bọn họ, xách theo chúng ta đi vào sẽ không lo bị phát hiện.

Trác Bố Y lườm hắn một cái, nói:

- Nếu chẳng may có người nào quay đầu lại nhìn, mà ta và ngươi đang ở giữa không trung, chỉ sợ sẽ ngay lập tức bị bắn thành con nhím.

- Vậy trước khi chết ta nhất định sẽ hô một câu:”Vì thắng lợi, nã pháo vào ta” *.

(*Câu nói trong phim Anh hùng nhi nữ)

Trác Bố Y khó hiểu hỏi:

- Có ý gì?

Phương Giải đứng dậy, buộc chặt đai lưng, cười nói:

- Không có ý gì cả, chỉ là trước đây thấy có người hô lên như vậy, cảm thấy rất ngưu bức, nên khắc sâu ấn tượng.

- Ta phát hiện ngươi không phải là một kẻ sợ chết.

Trác Bố Y nhìn hắn, nói.

Phương Giải bĩu môi:

- Ai mà chả sợ chết. Tuy nhiên giờ chưa phải là thời điểm chắc chắn phải chết.

Trác Bố Y cười nói:

- Ngươi đoán xem, nếu chúng ta đang xuống dưới mà có người phát hiện, ta sẽ hô cái gì?

Phương Giải đi về phía trước, không quay đầu lại, đáp:

- Hô “Cứu mạng”.

Trác Bố Y mỉm cười, vẻ mặt đồng ý. Mấy người rời khỏi nơi ẩn núp, trốn tới một nơi khá xa rồi mới bắt đầu leo lên vách đá. Rồi như con khỉ bám vào cây. Lúc tới phía trên hang động, sắc mặt của Phương Giải hơi trắng bệch.

Trác Bố Y nhìn hắn, có chút kinh ngạc nói:

- Ngươi sợ độ cao?

Phương Giải gật đầu:

- Mỗi lần đi lên tường thành Phan Cố ta đều cảm thấy hoa cả mắt. Cho nên ta vẫn không dám đi lên tường thành Trường An, tuy rằng rất muốn.

- Vậy sao ngươi còn muốn lên?

- Bởi vì ta thích chỗ cao.

Câu trả lời này của Phương Giải khiến Trác Bố Y hơi biến sắc, trong lòng đầy gợn sóng. Lời này một câu có hai nghĩa, Phương Giải nói thích chỗ cao, không phải là thích đứng ở chỗ cao, mà là chỗ cao khác…chỗ cao nhân sinh.

Y chợt phát hiện, mình vẫn chưa hiểu rõ về người thiếu niên này lắm. Y biết trong lòng Phương Giải có một mặt thuần lương. Tính cách như vậy khi leo lên trên sẽ khó khăn gấp trăm lần. Nhưng Phương Giải không hề sợ hãi muốn leo lên trên. Tới hiện tại Trác Bố Y cũng không lý giải được vì sao hắn phải muốn trèo lên cao. Nếu như nói Phương Giải là một người tham luyến quyền lực, thì sẽ không khó lý giải. Nhưng thoạt nhìn Phương Giải không giống như một người mạo hiểm vì quyền thế.

- Thích chỗ cao nào?

Y vô ý thức hỏi.

Phương Giải xòe bàn tay ra, lại úp lại.

Trác Bố Y không hiểu, Phương Giải cũng không giải thích.

Một người nếu không muốn vận mệnh của mình bị nắm trong tay người khác, vậy thì chỉ có thể trở thành người nắm giữ vận mệnh. Đứng ở chỗ cao nhất, lật tay thành mây, úp tay thành mưa.

Hai người dùng dây thừng buộc chặt vào người. Phương Giải dặn dò Trần Hanh, Trần Cáp vài câu, sau đó dùng ánh mắt ‘Thấy chết không sờn’ nhìn Trác Bố Y. Trác Bố Y trừng mắt nhìn hắn, hạ giọng nói bốn chữ, khiến Phương Giải không nhịn được cười rộ lên.

- Không phải giả bộ!

Trần Hanh và Trần Cáp nắm chặt dây thừng, chậm rãi thả Trác Bố Y và Phương Giải xuống. Với tu vị của hai người này, làm chuyện này không khó. Khó ở chỗ, lúc Phương Giải và Trác Bố Y chạm xuống đất, liệu có phát ra thanh âm hay không. Cảm giác buộc dây thừng bị thả xuống này, khiến Phương Giải nghĩ tới Tom Cruise trong phim Nhiệm vụ bất khả thi.

Hai người ngừng thở, chậm rãi rơi xuống khu vực cách đám giáp sĩ kia chừng một mét. Phương Giải lập tức ra hiệu bảo Trần Hanh, Trần Cáp ngừng thả dây thừng. Lúc này bọn họ cách mặt đất chừng hai mét, song song với mặt đất, hai tay chạm xuống đất trước, rồi mới tới hai chân. Hành động nhẹ nhàng như vuốt má tình nhân.

Mặc dù hai người không phải là hạng người nhát gan, nhưng lúc hạ xuống vẫn khẩn trương tới toát hết cả mồ hôi. Sau khi đáp xuống, hai người chậm rãi cởi dây thừng, ra hiệu cho phía trên. Sau đó trong cái nhìn trợn trừng của Phương Giải, Trần Hanh và Trần Cáp nhảy thẳng từ vách đá cao xuống.

Lúc bọn họ thả người nhảy xuống, Phương Giải suýt nữa kêu lên. Nhưng một giây sau, hai tên biến thái này đã như chiếc lá khô nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt hắn, không phát ra một thanh âm nào, giống như bọn họ cưỡi một đám mây đi xuống vậy.

Phương Giải thầm thở dài, trong lòng tự nhủ, ông trời rất công bằng, lấy đi của cái này, lại ban cho cái khác. Trí lực của Trần Hanh, Trần Cáp chỉ như đứa trẻ năm, sáu tuổi, nhưng tu vị biến thái khiến người ta phải nghẹn họng nhìn trân trối.





Hạ xuống đất sao cho không phát ra âm thanh là khó khăn nhất, vào hang động liền dễ dàng hơn một chút. Bởi vì bên ngoài đã được canh phòng cẩn mật, cho nên khi đi vào hang động, mấy người Phương Giải không gặp phiền toái gì. Nhưng Phương Giải luôn cảm thấy như có con mắt âm u nào đó nhìn phía sau mình, hơn nữa cự ly cũng không gần. Hắn có vài lần quay đầu lại, nhưng không nhìn thấy gì cả.

Càng đi vào bên trong càng tối. Nếu không phải có cây đuốc mà đám người La Văn cắm trên vách đá, thì mấy người Phương Giải đã không nhìn thấy gì ở phía trước rồi.

Trác Bố Y đi ở đầu bỗng nhiên dừng lại, sau đó liếc nhìn Phương Giải một cái.

Phương Giải nhìn ánh mắt của Trác Bố Y, lập tức hiểu ý của y. Hiện tại trong bốn người, tu vị của Phương Giải là thấp nhất. Tuy hắn là người lập ra kế hoạch, nhưng về sau có khả năng vì hắn mà bại lộ. Nếu người trong hang động có tu vị mạnh mẽ, thì trong bốn người, Phương Giải là người dễ bị phát hiện nhất.

Hắn nói nhỏ vào tai Trác Bố Y:

- Ta ở chỗ này cản phía sau, sau khi ba người đi vào nếu thấy cơ hội thì liền làm, không thể thì lập tức rút đi. Nếu có cái gì cần ta giúp, thì bảo một trong hai người Trần Hanh, Trần Cáp quay về nói cho ta biết. Khinh công của hai người đó rất cao.

Trác Bố Y gật đầu, Phương Giải lại thấp giọng dặn dò Trần Hanh, Trần Cáp. Trần Hanh, Trần Cáp ôm theo Trác Bố Y đi sâu vào trong hang động. Phương Giải tìm một khe núi bí ẩn dấu người vào đó, nhìn chằm chằm ra ngoài, cơ thể căng cứng.

Núp trong bóng tối, hắn không nhịn được thở dài, hiện tại mình lại thành gánh nặng. Càng nghĩ như vậy, hắn càng cảm thấy mình cần tăng thực lực nhanh hơn. Nhiều chuyện không thể chỉ dùng đầu óc để giải quyết được, mà còn cần thực lực mạnh mẽ.

Đang lúc hắn thầm thở dài, thì hắn chợt nghe có tiếng người cười ở gần.

Thanh âm rất nhỏ, nhưng lại gần, cơ hồ là sát bên tai Phương Giải.

Sởn tóc gáy!

Tiếng cười khẽ này khiến Phương Giải nổi hết cả da gà. Cơ thể vốn căng cứng của hắn theo bản năng làm ra phản ứng. Trong đầu mới chỉ suy nghĩ thì thân thể của hắn đã lao ra. Đồng thời tung nắm đấm về nơi phát ra tiếng cười, tay kia thì bảo vệ lấy cơ thể.

Tiếng cười rất gần, gần tới mức thậm chí hắn cảm thấy có một hơi thở phả vào mặt mình.

Phản ứng của Phương Giải đã đủ nhanh, nhưng hắn biết mình không đấm trúng cái gì. Nếu người kia có thể đứng sát gần mình như vậy mà không bị phát hiện, nếu người đó thực sư là một con người, thì mình chắc chắn không phải là đối thủ.

Trong đầu mới nghĩ tới những điều này, Phương Giải phát hiện mình không thu hồi được nắm đấm, mạch môn đã bị người nào đó bắt được. Sau đó một cảm giác vô lực lan tràn toàn thân.

- Ta biết ngươi đang tìm ta, ta cũng muốn tìm ngươi để nói chuyện.

Thanh âm rất nhẹ, nhưng từng câu từng chữ rõ ràng truyền vào tai Phương Giải.

Thích Nguyên!

Trong đầu Phương Giải ầm một tiếng, trong nháy mắt trở nên trống rỗng.

Thân thể của hắn bị khống chế, hoàn toàn không lực phản kháng, bị Thích Nguyên xách lên nhẹ nhàng lao ra ngoài. Phương Giải trơ mắt bị y mang đi, rồi không kiêng dè gì nhảy lên vách đá, mặc cho đám giáp sĩ kia. Mà đám giáp sĩ kia không hề có một chút phản ứng.

Giờ Phương Giải mới hiểu được vì sao khi vào hang động luôn cảm thấy có đôi mắt nào đó nhìn mình chằm chằm. Thì ra không biết từ khi nào Thích Nguyên đã đi theo bọn họ. Tu vị của Trần Hanh, Trần Cáp không tầm thường, nhưng sự đề phòng quá thấp. Tu vị của Trác Bố Y đã bị hao tổn khá lớn nên không nhận ra, chớ nói chi là Phương Giải.

Phương Giải cảm thấy gió thổi vù vù bên tai, rất nhanh đã bị Thích Nguyên mang theo rời khỏi hang động, đi lên vách đá.

Treo lên trên chừng trăm mét mới dừng lại, Thích Nguyên buông Phương Giải xuống một tảng đá lồi ra, sau đó nhìn những người phía dưới, nhẹ giọng nói:

- Hiện tại có cơ hội nói chuyện tử tế với ngươi rồi.

Thích Nguyên buông lỏng tay, Phương Giải cảm thấy khí lực quay về với mình.

Hắn đứng dậy, nhìn Thích Nguyên quay lưng về phía mình, nhưng không có một tia nắm chắc nào có thể đánh y xuống vách núi.

- Ngươi tới Ung Châu thực sự chỉ vì làm việc cho Hoàng Đế Đại Tùy?

Thích Nguyên quay lưng về phía Phương Giải, hỏi câu đầu tiên.

Y không vội vã bảo Phương Giải trả lời, mà lẳng lặng chờ đợi.

- Trên thế giới này không có mấy người biết lý do tồn tại của ngươi. Ngay cả bản thân ngươi cũng không biết. Nhưng ta chắc chắn là một trong số ít người biết đó. Nếu ngươi muốn nghe, ta có thể nói hết chân tướng cho ngươi biết. Nhưng trước đó, ngươi nhất định phải cho ta một câu trả lời.

Thích Nguyên quay đầu nhìn Phương Giải, từng chữ từng câu nói:

- Sau khi ngươi biết được thân thế của mình, phải làm ra lựa chọn.

- Ở lại Ung Châu, hay là theo ta tới Đại Tuyết Sơn?

Phản ứng đầu tiên của Phương Giải chính là, vì sao chỉ là hai lựa chọn đó, mà không có lựa chọn nào khác?