Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 329: Đi thôi, các con của ta

Diệp Cận Nam dứt bỏ sự cảm thán, cười nói với Phương Giải:

- Dân phong tập tục ở Tây Nam khác trung nguyên rất nhiều, có lẽ ngay từ đầu Tiểu Phương đại nhân sẽ không thích ứng. Nhưng người ở đây nhiệt tình hiếu khách, còn có rất nhiều mỹ thực. Ta nghe nói Tiểu Phương đại nhân thích uống rượu, Ung Châu có một loại rượu tiên có độ rượu không mạnh bằng trung nguyên, nhưng hương vị thuần khiết hơn.

- Xung quanh Ung Châu có chỗ nào ngắm cảnh không?

Phương Giải nói:

- Diệp tướng quân cũng biết rồi đấy, ta phụng ý chỉ của bệ hạ tới khảo sát dân tình phong tục Tây Nam.

Diệp Cận Nam cười ha hả, vẻ mặt ta đã hiểu.

- Giữa trưa mai là tới huyện An Lai rồi, chính là nơi sẽ chuyển sang đường bộ. Huyện An Lai có rất nhiều miếu thờ Phật tông đã bị bỏ hoang, đều xây dựng lúc Thương Quốc vẫn chưa diệt vong. Tuy đã bị thiêu đốt, nhưng vẫn còn ít di tích. Nếu Tiểu Phương đại nhân chưa từng nhìn thấy miếu thờ thì có thể tới đó xem. Tuy nhiên phải báo cho quan phủ địa phương một câu, bằng không sẽ bị quan sai bắt.

- Qua huyện An Lai còn có một nơi để đi, chính là hồ Tiểu Kim, nơi này có phong cảnh tuyệt đẹp. Trong hồ có một loại cá bốn mang, thịt cá rất ngon. Hơn nữa nghe nói thỉnh thoảng trong hồ Tiểu Kim xuất hiện thủy quái. Tuy nhiên không nghe nói là thủy quái này từng hại người.

- Thủy quái?

Phương Giải mỉm cười lắc đầu:

- Thủy quái mà không gây hại cho người mới là thủy quái tốt.

Diệp Cận Nam không hiểu lời này có ý gì, chỉ cho là vui đùa.

- Qua hồ Tiểu Kim đi thêm 300 lý nữa chính là thành Ung Châu. Trong thành Ung Châu thực ra cũng không có danh lam thắng cảnh gì, chỉ có hành cung và mấy lâm viên, tuy được trang trí đẹp đẽ, nhã nhặn, nhưng nhìn lâu cũng không thấy thú vị gì.

- Cách thành nam Ung Châu 70 lý chính là núi Thương Mang. Trước kia Tiểu Phương đại nhân đã từng nghe qua về núi Thương Mang chưa?

Phương Giải từng nghe qua, nhưng chưa từng tới đó:

- Ta có nghe nói ngọn núi đó nổi tiếng ngang với Thập Vạn Đại Sơn của Bắc Liêu. Không biết núi đó có gì kỳ lại?

Diệp Cận Nam nói:

- Nghe nói Thập Vạn Đại Sơn của Bắc Liêu cực kỳ lạnh lẽo. Ngoại trừ người Bắc Liêu ra, những người khác rất khó thích ứng với khí hậu nơi đó. Ta chưa từng đi Bắc Liêu, nhưng ta có đi qua núi Thương Mang…Nếu như nói vùng đất Bắc Liêu lạnh lẽo là vì vị trí địa lý, thì cái rét lạnh của núi Thương Mang thật khiến cho người ta khó hiểu. Một nơi như Ung Châu, cho dù không thể nói bốn mùa như mùa xuân, nhưng cũng không kém nhiều. Vậy mà trên đỉnh núi Thương Mang quanh năm tuyết đọng. Nửa dưới có màu xanh biếc, nửa trên lại trắng như như tuyết, lạnh khiến cho người ta phải run cầm cập.

Phương Giải ngẩn ra:

- Không ngờ lại có một nơi như vậy.

Diệp Cận Nam hạ giọng nói:

- Trên núi Thương Mang cất giấu rất nhiều bí mật…Toàn bộ Đại Tùy, chỉ có duy nhất một tòa miếu thờ coi như là đầy đủ ở trên đỉnh núi Thương Mang. Bởi vì nơi đó quá lạnh lẽo, hơn nữa người thường khó mà leo lên cao được đó, cho nên Đại tướng quân mới không phái người hủy cái miếu kia đi. Tuy nhiên tòa miếu đã trai qua thời gian rất lâu rồi, hiện tại cũng đã thay đổi hình dáng.

- Diệp tướng quân từng đi qua?

Phương Giải hỏi.

- Đi qua một lần.

Diệp Cận Nam thấp giọng nói:

- Đây chính là chuyện vi phạm luật pháp Đại Tùy, Tiểu Phương đại nhân chớ nói ra ngoài.

Phương Giải cười nói:

- Cho dù ta đồng ý, thì Diệp tướng quân cũng chưa chắc yên tâm. Chờ ta tới Ung Châu sẽ tự lên đó xem. Như vậy chắc Diệp tướng quân mới yên tâm rồi chứ?

Diệp Cận Nam cười ha hả, có lẽ vì sắp về tới Ung Châu, cho nên tâm tình của y thoải mái hơn.

Phương Giải đứng dậy đi tới đầu thuyền, bỗng nhiên nổi lên hứng thú:

- Nếu ngồi đây câu cá, không biết có câu được không?

- À?

Diệp Cận Nam nói:

- Thuyền chạy không ngừng, sao có thể câu cá được?

- Không thử sao biết.

Phương Giải quay trở lại mượn cần câu của người chèo thuyền, rồi tự tay bỏ mồi câu vào lưỡi câu. Diệp Cận Nam ngạc nhiên nhìn, cũng mượn một cần câu ngồi xuống câu cùng Phương Giải. Không bao lâu, đám người Mộc Tiểu Yêu cảm thấy thú vị cũng lấy cần câu ngồi ở mạn thuyền. Một nhóm người ngồi câu cá ở đầu thuyền, tạo nên phong cảnh khá thú vị. Nhóm chèo thuyền thấy cái cảnh này, ngơ ngác nhìn nhau, không biết ai nói nhỏ một câu:”Làm quan đều ngốc vậy sao?”

Kỳ thực không chỉ là huyện An Lai, rất nhiều thành trì của Tây Nam đều có miếu thờ Phật tông. Lúc trước người Thương Quốc cũng thờ phụng Phật tông. Lúc hùng binh của Đại Tùy xuôi nam, nghe nói Hoàng Đế Thương Quốc còn phái người vượt ngàn dặm xa xôi tới Mông Nguyên cầu viện. Chỉ có điều sứ giả mới tiến vào Mông Nguyên, Thương Quốc đã diệt vong rồi.

Trong huyện thành An Lai có năm di tích miếu thờ, đều đã đổ nát. Bình thường không ai tới nơi này làm gì. Bởi vì nếu bị phát hiện có thể bị quan sai huyện nha bắt theo luật pháp. Điều này cũng không có gì lạ, Thiên Tôn của Phật tông muốn tới Đại Tùy, quan viên Lễ Bộ chẳng thèm để ý. Từ điểm này có thể nhìn ra được người Tùy chán ghét Phật tông như thế nào.

Mà lúc này, đang lúc đám người Phương Giải đi thuyền câu cá, bên trong một miếu thờ bỏ hoang của huyện An Lai, nam tử mặc áo dài bằng vải bố, sắc mặt hiền hòa đang giảng giáo lý.

Giáo ý của Như Ý giáo.





Nam tử tên là Truy Thương này thoạt nhìn năm mươi tuổi, tuổi khá gần với tuổi vị Thái tử lưu vong bên ngoài Thương Quốc trong truyền thuyết. Theo truyền thuyết, thì trước khi hoàng cung của Thương Quốc bị phá, Hoàng Đế phái hết đội thị vệ và Vu Sư bên người mình bảo vệ hai đứa con trốn ra khỏi thành Ung Châu.

Về sau con trai trưởng của Hoàng Đế chết tron chiến loạn. Con thứ Mộ Dung Sỉ chạy trốn tới thành Đại Lý thu nạp một đám thần tử Thương Quốc và tàn binh. Nhưng y vẫn không có dũng khí chống cự với quân đội Đại Tùy. Vì giữ tính mạng bạo vệ giang sơn cuối cùng này, Mộ Dung Sỉ không ngại mất mặt xưng là cháu với Hoàng Đế Đại Tùy. Sau đó sửa quốc hiệu Đại Thương thành Nam Yến. Một người mà ngay cả tổ tông cũng ruồng bỏ để đổi lấy an toàn, thì không đáng để Hoàng Đế Đại Tùy ra tay. Cho nên không phái binh xuôi nam nữa.

Từ sau đó thế gian mất đi Đai Thương, nhiều hơn một Yến Quốc kéo dài hơi tàn.

Hàng năm Yến Quốc phải cống nạp cho Đại Tùy một số lượng cống phẩm khổng lồ, vượt qua một năm thu nhập của quốc khố Yến Quốc. Sự tồn tại của Yến Quốc thật giống như một nông trường của Hoàng Đế Đại Tùy vậy, tồn tại chỉ để Đại Tùy bóc lột.

Truy Thương chưa bao giờ thừa nhận Hoàng Đế Yến Quốc Mộ Dung Sỉ là Hoàng tộc Đại Thương. Y nói y mới là Thái tử Đại Thương, y không chết ở trong chiến loạn, mà một mực mai danh ẩn tích chờ đợi cơ hội phục quốc. Y nói Mộ Dung Sỉ bất quá chỉ là một tên hộ vệ của y mà thôi. Tên hộ vệ đó phát rồ sát hại đệ đệ của y, đoạt mất ngọc tỷ truyền quốc của Đại Thương, lừa gạt dân chúng thành Đại Lý, cướp đi những thứ vốn thuộc về y.

Những lúc nhắc tới Hoàng Đế Nam Yến Mộ Dung Sỉ, hận ý trong mắt Truy Thương còn đậm đặc hơn cả khi nhắc tới La Diệu.

- Người Tùy tuyên bố con dân Đại Thương và con dân Đại Tùy sẽ được đãi ngộ giống nhau, thậm chí tốt hơn. Nhưng mấy năm nay, các ngươi nhìn thấy những gì?

Y đứng trên một đống gạch vụn, sắc mặt bình tĩnh nói:

- Các ngươi thấy là La Diệu tàn sát đẫm máu và quân Tùy vô sỉ áp bách dân chúng…Hàng năm La Diệu đều gia tăng thuế má, để nuôi sống đội quân Tả Tiền Vệ khổng lồ của y. Nhưng các ngươi có biết không, Hoàng Đế triều Tùy không biết dưới trướng của La Diệu có nhiều binh lính như vậy. Cho nên hàng năm triều đình Đại Tùy phát quân tiền tới căn bản không đủ cho La Diệu phân phát cho binh lính. Cho nên y chỉ có thể áp bách dân chúng Đại Thương.

- Vì sao chúng ta phải thừa nhận áp bách?

Y nhìn lướt qua những người quỳ phía dưới, dùng thái độ từ cao nhìn xuống, nói:

- Bởi vì trong lòng các ngươi có e ngại…Bởi vì các ngươi sợ thanh đao trong tay binh lính Tả Tiền Vệ. Cho nên các ngươi thà sống trong sự hèn mọn, áp bức cũng không dám nói không với kẻ địch. Linh hồn của các ngươi đã bị kẻ địch khắc sâu hai chữ ‘nô lệ’. Kẻ địch bất chấp không kiệng sợ gì áp bức các ngươi tới giọt máu cuối cùng.

- Các ngươi không dám phản kháng, là vì các ngươi sợ hãi cái chết.

Truy Thương giơ hai tay ra, giống như ôm lấy mọi người:

- Ta sẽ không vì sự sợ hãi của các ngươi mà khinh thường các ngươi, ta chỉ biết thương hại các ngươi mà thôi. Bởi vì nhiệm vụ của ta là dẫn theo các ngươi tới con đường của ánh sáng. Ta chính là lực lượng duy nhất để các ngươi xua tan những lo lắng trong lòng. Chỉ khi xóa đi hai chữ ‘nô lệ’ mà kẻ địch khắc vào linh hồn của các ngươi kia, cuộc sống của các ngươi mới được như ý.

Trên mặt y lộ vẻ thương xót chúng sinh, rất từ bi nói:

- Tâm của các ngươi sẽ trở nên thanh tịnh, cuộc sống của các ngươi sẽ trở nên giàu có. Nhưng…

- Trước hết các ngươi phải làm gì?

Y bỗng giơ cánh tay lên, cao giọng nói:

- Các ngươi phải lấy ra dũng khí của mình, nhận lấy ánh sáng tẩy rửa linh hồn từ ta! Rộng mở lòng mình để ta đi vào…Ta sẽ khiến các ngươi trở thành dũng sĩ và trí giả, khiến các ngươi không bị bất kỳ kẻ nào ức hiếp và cưỡng bức!

- Đi theo ta đi.

Truy Thương nhếch cằm lên, dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn những dân chúng quỳ phía dưới:

- Các ngươi đã bị La Diệu dùng dao mổ khống chế hai mươi mấy năm, nếu không thể tỉnh ngộ được, thì các ngươi cứ sống trầm luân như vậy. mà con cháu của các ngươi, hậu nhân của các ngươi sẽ định trước làm tôi làm tớ, không còn tôn nghiêm, không còn mục tiêu để sông. Bọn họ sẽ giống như heo chó, bị La Diệu nuôi nhốt, tùy tiện vứt một cục xương sẽ cảm động tới rơi nước mắt. Trở thành những người mất đi đầu gối, chỉ biết quỳ xuống.

- Trong tay kẻ địch có đao, có sóc, có cung tên, nhưng những cái này không đáng sợ!

Truy Thương chỉ ngón tay về phía mặt trời:

- Dù lực lượng tà ác có lớn mạnh hơn nữa, cũng không thể che chở được ánh mặt trời. Chỉ cần trên bàu trời vẫn còn mặt trời, thì chúng ta chắc chắn chiến thắng!

- Giáo chủ vạn tuế! Mong người dẫn dắt chúng con tới ánh sáng.

Đám dân chúng quỳ xuống bái lạy, sắc mặt chí thành.

- Đương nhiên!

Truy Thương bình thản nói tiếp:

- Tương lai các ngươi đều sẽ trở thành con dân trung thành với Đại Thương của ta, các ngươi sẽ được tất cả mọi thứ nếu đi theo ta. Nhà cửa đẹp đẽ, vô số nô bộc, không cần các ngươi phải vất vả, tự động có người dâng rượu ngon và thịt ngon lên. Ở trong căn nhà đó, các ngươi chính là chủ nhân. Tương lai Đại Thương sẽ không thu thuế má, tất cả lương thực mọc ra từ vườn các ngươi sẽ trở thành riêng các ngươi. Mỗi người các ngươi sẽ được mặc quần áo gấm, trở thành Quý tộc chân chính, có thể ngẩng đầu kiêu ngạo đi trên đường.

- Chỉ cần các ngươi kính dâng dũng khí và chân thành của các ngươi, các ngươi sẽ được hết thảy.

- Đi theo giáo chủ, nguyện ân trạch của giáo chủ trải rộng tứ hải.

- Sự nhân từ của giáo chủ như cơn gió lành thổi khắp thế gian, tất cả mọi người đều phải bái phục dưới chân giáo chủ!

Truy Thương nhắm mắt lại, hưởng thụ sự ca ngợi chí thành của đám dân chúng.

Vừa lúc đó, hai nam tử trẻ tuổi chạy vội vào, một người trong đó nói nhỏ vào tai Truy Thương vài câu. Truy Thương hơi sửng sốt, lập tức mỉm cười. Tiếng cười của y càng lúc càng lớn, mà những người quỳ phía dưới cũng cười ngây ngô theo.

- Các ngươi muốn lật đổ La mọi rợ không?

- Có!

- Hiện tại có một cơ hội.

Truy Thương đi về phía trước một bước, giang hai tay ra:

- Ta vừa mới biết được một việc, hình như Hoàng Đế Đại Tùy cũng đã phát hiện La Diệu làm xằng làm bậy, cho nên phái một vị khâm sai tới tra án, đây chính là cơ hội của chúng ta!

Một tín đồ ngẩng đầu hỏi:

- Ý của giáo chủ là chúng ta tới trước mặt khâm sai tố giác tội của La Diệu sao?

Lập tức có người phụ họa:

- Đúng vậy, chỉ cần chúng ta tố cáo với khâm sai, ngày lành của La Diệu coi như chấm dứt!

Truy Thương nhìn y như nhìn một kẻ ngu ngốc, lại khẽ cười nói:

- Không…có một biện pháp tốt hơn.

Y nhìn nhìn các tín đồ, nhấn mạnh nói:

- Nếu chúng ta có thể giết chết khâm sai kia ở nửa đường, sau đó khiến Hoàng Đế Đại Tùy tưởng rằng là La Diệu giết, Hoàng Đế sẽ thế nào?

Y nắm chặt tay:

- Sẽ rất tức giận, sẽ phế bỏ chức quan và tước vị của La Diệu. Như vậy, La mọi rợ sẽ phải cút khỏi Ung Châu. Chỉ cần La mọi rợ đi rồi, chúng ta cần gì phải lo lắng nữa?

- Giết chết khâm sai!

Y khoát tay:

- Đi thôi, các con của ta.