Phương Giải nhìn về phía cô bé đang kêu rên ở phía xa, rồi lại nhìn về phía trưởng công chúa rồi bình thản hỏi nàng:
- Điện hạ muốn cứu cô ta? Người muốn cứu cô ta thoát khỏi chỗ bất công đó sao?
Trưởng Công chúa sửng sốt, sau đó cắn môi nói:
- Ta không biết, tại sao ngươi lại có thể bàng quan đứng bên ngoài không quan tâm, lẽ nào ngươi nhìn thấy những thứ này ngươi không cảm thấy tức giận hay sao? Lẽ nào trong lòng ngươi không có một chút gì gọi là không đành lòng hay sao?
- Có!
Phương Giải gật gật đầu:
- Hơn nữa, cũng không ít hơn so với Điện hạ.
- Nhưng Điện hạ có thể làm được gì? Mặc dù người thân là trưởng công chúa, chỉ một câu nói của người cũng có thể thay đổi số mệnh của một người bình thường, nhưng sau ngày hôm nay, cả ngày mai nữa, thậm chí là ba tháng sau, người có còn nhớ cô bé đáng thương này không? Cứ cho là người có thể hạ lệnh cứu mẹ con họ ra khỏi nhà đó nhưng bọn họ mẹ góa con côi dựa vào cái gì để sống đây? Triều đình của Đại tùy có pháp lệnh về điều này ư, mỗi tháng sẽ ban phát cho họ quần áo, lương thực và ngân lượng ư? Cứ cho là có, Điện hạ người làm sao mà biết được nếu như trong trường hợp không có người giám sát, những thứ đó có thể đến được tay những người này không?
Trưởng công chúa lặng người đi, không bước về phía trước nữa.
Phương Giải nói tiếp:
- Bọn họ đúng là rất đáng thương, nhưng bọn họ vẫn có thể ăn no mặc ấm. Hôm nay nếu như có người bỏ tiền ra hoặc là dùng quyền lực của mình để giúp mẹ con họ thoát khỏi gia đình đó thì họ cũng không thể có đủ tiền của, sức lực để chăm lo cho cuộc sống sau này của mẹ con họ, đây hoàn toàn không phải là làm việc thiện mà là làm việc ác, không những không giúp được họ ngược lại còn có thể hại chết họ. Ví dụ như Điện hạ, hôm nay Điện hạ có thể cứu được họ nhưng lại không thể nào chăm sóc họ được cả đời, huống hồ luật pháp Đại Tùy cũng không cho phép Điện hạ làm như vậy. Đúng là họ rất khổ, địa vị cũng thấp kém nhưng suy cho cùng họ vẫn là người một nhà, quan phủ cũng không có cách nào can thiệp vào chuyện này.
- Không thể… một chút cũng không được hay sao?
Giọng của Trưởng công chúa khẽ run lên:
- Cho dù là một chút thay đổi hoặc là nó cũng có thể trở thành khởi đầu cho một công cuộc đổi mới, cuộc sống sau này của dân chúng Đại tùy sẽ càng ngày càng tốt hơn, bất cứ ai cũng vậy.
- Những lời này của Điện hạ không sai.
Phương Giải gật gật đầu:
- Nhưng đầu tiên việc cần làm chính là thay đổi bản thân.
Trưởng công chúa nhìn Phương Giải, hít một hơi thật sâu và nói:
- Ta hiểu rồi!
- Điện hạ chưa chắc đã hiểu đâu!
Phương Giải cười cười mà rằng:
- Nhưng Điện hạ có thể bắt đầu từ việc hiểu như thế nào.
- Vậy bây giờ ta phải làm gì?
Trưởng công chúa nhìn về phía cô bé đang kêu rên kia và nói:
- Chúng ta cứ như vậy mà bỏ đi hay sao?
Phương Giải không đáp mà hỏi ngược lại nàng:
- Điện hạ định là gì đây? Như thế nào để cuộc sống của họ có thể tốt hơn, chuyện này người không cần phải lo lắng bởi sau này người sẽ không có thời gian đâu mà lo lắng cho họ, cho nên hay là cứ để họ quay về với cuộc sống trước kia của họ? Nếu người muốn những đứa trẻ đáng thương này từ sau không còn phải chịu đòn roi, rất đơn giản … Điện hạ chỉ cần hạ lệnh cho đội thị vệ đánh cho những người cha vũ phu kia một trận là xong. Nhưng, chỉ cần đợi sau khi Điện hạ rời khỏi đây, e rằng nỗi đau mà những đứa trẻ này phải hứng chịu sẽ tăng lên gấp bội.
- Nhưng … chúng ta cũng không thể chỉ biết trơ mắt ra đứng nhìn!
Trưởng công chúa hướng ánh mắt cầu xin về phía Phương GIải:
- Làm sao bây giờ?
- Cái này cũng không có gì là khó!
Phương Giải quay đầu lại, đúng lúc có một đội tuần tra đi ngang qua, hắn liền chạy đến đứng chặn trước mặt họ, tiến lại thì thầm vài câu gì đó với vị bổ khoái dẫn đầu. Vị bổ khoái này lặng người đi, rồi vội vàng hành lễ với Phương Giải. Hắn khoát khoát tay, rồi lại dặn dò thêm vài câu rồi mới chịu quay lại.
Một đội nha dịch đi theo sau hắn, làm ra bộ không để ý gì đến ông chủ bán thức ăn kia. Phương Giải vừa đi vừa nói gì đó với vị bổ đầu kia, lúc đi đến trước mặt đứa trẻ đang kêu rên đó thì hắn đột nhiên dừng lại, mặt tỏ ra vô cùng ngạc nhiên và quan sát cẩn thận vị tiểu thiếp bị đánh đang nằm ẹp ở đó.
- Vị nương tử này… xin hỏi, quê quán của tỷ ở đâu?
Hắn tỏ ra vô cùng nghiêm túc.
Vị tiểu thiếp này nhìn lên thấy người đang hỏi thăm mình là một công tử hào hoa, phong nhã, đằng sau lại còn có cả một đội nha binh đi cùng nên không dám chậm chễ, trả lời luôn mà không cần suy nghĩ:
- Nhà mẹ đẻ của tôi ở quận Tây Hương, Hà Tây Đạo, tây bắc Đại Tùy, công tử có chuyện gì vậy?
- Ai gia, quả nhiên là tỷ rồi!
Phương Giải liền cầm tay người này kéo lên rồi hành lễ:
- Tỷ tỷ còn nhớ đệ không? Đệ là Phương Giải, nhà ở đường số 23 phía đông, bây giờ đệ đang học ở Diễn Võ Viện. Có lẽ tỷ tỷ đã quên rồi, lúc mà đệ còn hành quân ở tây bắc, có một hôm đệ đang truy đuổi một tên mã tặc thì bị trọng thương và ngã ngựa, may mà lúc đó có tỷ tỷ cứu giúp. Nếu mà lúc đó không có tỷ, chỉ e rằng đệ không có được công danh phú quý như ngày hôm nay. Sau này, tiểu đệ đã đi tìm tỷ rất lâu, người nhà của tỷ nói rằng tỷ đã được gả đến Trường An, nhưng đệ đến đây mãi mà vẫn không tìm thấy tỷ, hôm nay đúng là may mắn, cuối cùng đệ đã tìm được tỷ rồi!
- Hả?
Người phụ nữ này kinh ngạc nhìn Phương Giải rất lâu, bởi nàng ta không biết người thanh niên trước mặt mình đang nói chuyện gì nữa.
- Tỷ tỷ vẫn khỏe chứ? Ơn tỷ cứu đệ ngày đó, đệ vẫn chưa có cơ hội báo đáp cho tỷ, hôm nay gặp được tỷ, cũng có thể coi là đệ đã hoàn thành tâm nguyện bấy lâu nay của mình rồi.
Vừa dứt lời Phương Giải liền kéo người phụ nữ này lại gần và ân cần hỏi han, sau đó thì hắn quay lưng lại nói với vị bổ đầu kia:
- Đây chính là người có ơn với ta, sau này hãy quan tâm nhiều hơn đến tỷ ấy.
Vị bổ đầu kia nghe xong lời dặn dò liền lập tức gật đầu đồng ý:
- Tước gia xin hãy yên tâm, chuyện này về sau xin hãy cứ giao cho ty chức làm là được rồi, ty chức xin đảm bảo sau này vị nương tử này sẽ không phải chịu bất cứ oan ức, tủi nhục nào nữa, hơn nữa vùng này là do ty chức cai quản, ty chức đương nhiên là sẽ tận tâm tận lực làm việc.
Phương giải ừ một tiếng, rồi tiện tay lấy một tấm ngân phiếu trong ngực, dúi vào tay người phụ nữ kia:
- Mặc dù tiểu đệ biết đại tỷ giúp đệ vốn không màng đến ngân lượng cũng không hi vọng đến ngày báo đáp, nhưng … đây là con của tỷ tỷ đúng không, chớp mắt một cái mà đã lớn như vậy rồi. Tỷ hãy cứ coi đây là chút lễ mọn tiểu đệ tặng cho cháu nhỏ là được, xin tỷ tỷ đừng từ chối yêu cầu này của đệ.
Lúc nói chuyện, Phương Giải đã cố ý nháy mắt ra hiệu cho người phụ nữ này, và người này cũng không phải là kẻ ngu dốt, chỉ trong chốc lát người phụ nữ này đã hiểu ra mọi chuyện, là Phương Giải muốn giúp nàng ta, nên vội vàng cảm ơn. Phương Giải kéo nhẹ tay người này và hỏi han thêm vài lời nữa, nào là cuộc sống có tốt không, có thoải mái không, hiện tại có gặp khó khăn hay không? Sau đó thì hắn hắng giọng một cái và nói:
- Tỷ tỷ xin chớ có trách tội, hôm nay đệ còn phải vào cung diện kiến Thánh Thượng nên không thể tiếp tục hàn huyên tâm sự được với tỷ tỷ, sau này có thời gian, đệ lại đến thăm tỷ tỷ.
Vừa dứt lời, Phương Giải liền quay người bước đi, đi được vài bước rồi hắn còn quay đầu lại vẫy tay chào tạm biệt mấy người này.
Từ đầu đến cuối, hắn không nói bất cứ một câu nào với người đàn ông cao gầy kia, thậm chí hắn còn không thèm nhìn gã một cái.