Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 288: Hôn sưng môi

Thái độ thấp điều của Diệp Cận Nam khiến cho Phương Giải có chút nghi hoặc. Dựa theo đạo lý, mặc dù Diệp Cận Nam đúng là một người nhận biết đúng sai, nhưng cũng không cần phải nhân nhượng như vậy. Ngay tại vừa nãy, một Ngũ Phẩm Nha tướng của Tả Tiền Vệ, hơn nữa còn là thân binh của La Diệu, bị Phương Giải đánh cho tàn phế. Cho dù Diệp Cận Nam giữ gìn sự tôn nghiêm của Tả Tiền Vệ, cũng không cần tỏ thái độ như vậy.

Quân nhân, dễ dàng cúi đầu vậy sao?

Cho nên Phương Giải càng thêm đề phòng người này.

- Chuyện này có thể bỏ qua, không cần đề cập tới nữa.

Diệp Cận Nam uống một ngụm trà nói:

- Tiểu Phương đại nhân, tuy bệ hạ còn chưa định ngày tới Ung Châu của ngươi, nhưng chắc là sẽ không lâu nữa. Lúc đầu ta cho Lục Âu tới thăm hỏi trước, vốn là để làm quen với Tiểu Phương đại nhân. Trước khi y đi, ta đã cảnh cáo, không được lỗ mãng động chạm tới người khác. Nhưng thực sự không ngờ tới cái tính tính lỗ mãng đó tới đế đô rồi mà vẫn không kiềm chế được. Người này xuất thân từ thân binh của Đại tướng quân, cho nên khó tránh khỏi…

Phương Giải gật đầu:

- Nếu Diệp tướng quân đã nói như vậy, ta cũng không nói nhiều nữa. Chuyện của Lục tướng quân, là ta hơi xúc động. Ta cũng xuất thân từ biên quân, nên tính tình có chút thẳng thắn, quen với việc dùng nắm tay để giải quyết vấn đề.

- Ta hiểu mà.

Diệp Cận Nam cười cười nói:

- Đây chính là quân uy của Đại Tùy chúng ta.

Phương Giải ừ một tiếng:

- Diệp tướng quân nói không sai, đây chính là quân uy của Đại Tùy. Nhưng nếu bệ hạ biết, chắc chắn sẽ giận dữ. Uy nghi của quân nhân và nắm đấm cứng rắn không phải để dùng với người của mình. Nếu quân nhân dùng đao trong tay để chém dân chúng nước mình, vậy thì…

Phương Giải dừng một lát, nói:

- Tuy Diệp tướng quân có ý tốt, nhưng chuyện này ta vẫn sẽ bẩm báo chi tiết với bệ hạ. Diệp tướng quân ở Tây Nam đã lâu, có lẽ không biết tính tình của bệ hạ. Bệ hạ tất nhiên sẽ tức giận với việc hai quân nhân xung đột. Nhưng nếu gạt bệ hạ, bệ hạ sẽ càng tức giận hơn. Hơn nữa, vừa rồi ta cũng đã nói, bất kỳ kẻ nào cũng không thể khinh thị luật pháp quốc gia. Làm người phải có sự kính sợ. Nếu không kính sợ, sẽ gây ra nhiễu loạn lớn.

Diệp Cận Nam ngẩn ra, không ngờ tính tình của Phương Giải lại cố chấp như vậy.

Y gật đầu nói:

- Nếu Tiểu Phương đại nhân đã quyết định, vậy thì ta không ngăn cản nữa. Ta cũng sẽ báo cáo triều đình chuyện này. Nhưng xin ngươi yên tâm, ta sẽ nói rõ tình hình thực tế, tuyệt sẽ không vì Lục Âu là người của Tả Tiền Vệ bọn ta mà thiên vị.

Phương Giải gật đầu, chắp tay nói:

- Đa tạ.

Diệp Cận Nam thi lễ lại, đứng lên nói:

- Vậy ta liền cáo từ trước. Dù sao Lục Âu cũng là đồng đội của ta, ta muốn dẫn y đi tìm lang trung trị thương trước.

Phương Giải đứng dậy đưa tiễn. Diệp Cận Nam lại khách khí vài câu mới rời đi.

Sau khi Diệp Cận Nam đi rồi, Tiểu Đinh Điểm bước nhanh tới, ân cần hỏi han:

- Mọi chuyện sao rồi?

Phương Giải mỉm cười lắc đầu:

- Không có việc gì.

Trong ánh mắt của Tiểu Đinh Điểm có sự khác thường gì đó. Nàng liếc Phương Giải một cái, lại nhanh chóng cúi đầu xuống, trầm mặc một lúc rồi nói:

- Cảm ơn.

Nàng nghịch nghịch góc áo, cô nàng vốn tính cách hơi điêu ngao này, hiện tại lại nhăn nhăn nhó nhó.

Phương Giải cười cười, nâng cằm Tiểu Đinh Điểm, nhìn mặt nàng nói:

- Để ta xem một chút, còn đau không?

Động tác này của Phương Giải khiến Tiểu Đinh Điểm hoảng sợ, theo bản năng muốn tránh đi, nhưng lại không biết vì sao không làm như vậy. Phương Giải nâng cằm của nàng, ánh mắt của nàng không lảng tránh được, nên càng có vẻ rụt rè. Lúc này dấu tay trên má đã nhạt bớt, nhưng sắc mặt còn đỏ tươi hơn khi bị tát vừa nãy. Thoạt nhìn giống như uống rượu say, đáng yêu, kiều diễm.

Mặc dù nàng mới mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng đã phát triển khá thành thục. Nhất là khuôn mặt như mỹ nhân, càng làm cho người ta trìu mến.

- Không…không đau.

Lúc trả lời, thanh âm của nàng hơi run rẩy.

Ngón tay của Phương Giải rời khỏi cằm nàng, nhẹ nhàng vuốt ve trên khuôn mặt bị đánh kia:

- Về sau gặp phải chuyện như vậy, nếu Lạc gia bọn họ không ở đây, thì muội phái người tới cửa hàng tìm ta. Mặc dù ta không ở cửa hàng, thì còn có mấy người Đại Khuyển. Có bọn họ là đủ ứng phó mấy chuyện này. Cho dù có cao thủ tới quấy rối, còn có Trầm Khuynh Phiến. Hơn nữa hôm nay ta mới thu hai tiểu đệ biến thái, kiểu biến thái về tu vị và võ công.

Hắn nói tới đây, hai mắt Tiểu Đinh Điểm lóe lên một chút. Dường như có thất vọng, lại có vui mừng. Nếu Phương Giải nói có thể dốc hết sức lực để giúp nàng, thì nàng mới thực sự thỏa mãn.

- Chắc không ai dám tới quấy rối nữa đâu.

Nàng thì thào nói. Kỳ thực nói gì ngay cả nàng cũng không nghe thấy.

Phương Giải cười cười, kéo tay nàng đi ra ngoài:

- Có thuốc trị thương gì không? Mặt muội còn sưng kia kìa.

Lúc hắn kéo tay Tiểu Đinh Điểm, rất là tự nhiên. Mà Tiểu Đinh Điểm không biết phải làm gì, mặc kệ hắn kéo đi về phía trước, thật giống như một đứa trẻ nghe lời.

- Phương Giải…

- Ừ?

- Về sau huynh đừng gọi muội là Tiểu Đinh Điểm nữa.

- Vì sao?

- Muội có tên rồi.

- Ủa, vậy mà ta không biết.

- Huynh có hỏi đâu.

- Tên của muội là gì?

- Muội họ Kiều.

- Kiều Tiểu Điểm?

- Kiều Kiều!

- Tên không tồi…Kiều Kiều?

- Vâng! Để tự muội bôi thuốc, không cần huynh bôi loạn cả lên. Kiểu gì huynh chẳng bôi muội thành một con mèo!

Tiểu Đinh Điểm bỗng giãy tay ra khỏi tay Phương Giải, chạy về phía trước. Nàng chạy vài bước, lại dừng lại, đỏ mặt nói:

- Nhớ kỹ, về sau không được gọi muội là Tiểu Đinh Điểm nữa, mà là Kiều Kiều.

Phương Giải vuốt vuốt mũi, nhìn bóng lưng của thiếu nữ, không nhịn được cười.





Phương Giải ngồi thêm ở lầu một Hồng Tụ Chiêu nửa canh giờ, xác định không ai quay lại báo thù, mới đứng dậy rời đi. Hắn không biết mấy người kia vào cung chừng nào thì về. Sau khi Hoàng Đế tiếp kiến, còn phải tham dự yến tiệc do Hoàng hậu mở riêng. Mấy nữ tử chắc còn phải nói chuyện chán chê.

Hắn nhờ tiểu nhị của Hồng Tụ Chiêu tới cửa hàng mình gọi Kỳ Lân và Nhiếp Tiểu Cúc tới. Bảo hai người bảo vệ Hồng Tụ Chiêu cho tới khi mấy người kia về.

Không ngờ tới, Trần Hanh và Trần Cáp cũng đi theo. Từ rất xa hai người này đã nhiệt tình chào hỏi Phương Giải, sôi nổi giống như hai đứa trẻ.

- Tiểu Phương Phương, sao ngươi đi chơi không rủ theo hai bọn ta.

Trần Hanh nắm lấy tay Phương Giải, lắc lắc:

- Ngủ một giấc thật say, tỉnh dậy thì không thấy ngươi đâu cả. Tiểu Cáp nói ngươi nhất định chạy đi chơi rồi. Quả nhiên là đúng.

Trần Cáp cũng lắc lắc tay kia của Phương Giải:

- Nói mau nói mau, ngươi chạy tới chỗ nào chơi vậy? Có gì vui không?

Phương Giải bị hai người này làm cho chóng hết cả mặt. Hắn vội vàng rút tay lại, ôm cổ của hai lão ngoan đồng này, vừa đi vừa cười nói:

- Cũng không có gì vui, chỉ là đánh với người ta một trận.

- Ai nha, Tiểu Phương Phương, ngươi thật là xấu tính. Đánh nhau vui như vậy mà không gọi bọn ta tới!

- Đúng vậy, đánh nhau là vui nhất.

Phương Giải lắc đầu:

- Đánh nhau cũng không phải là điều vui vẻ gì. Mà Tiểu Hanh, Tiểu Cáp à, ta có thể nói với các ngươi hai việc được không. Về sau lúc đánh nhau, các ngươi đừng tùy tiền giết người được không?

- Được a!

Trần Hanh cười hắc hắc nói:

- Tiểu Phương Phương đối xử với bọn ta tốt nhất, về sau nếu bọn ta đánh nhau, ngươi bảo bọn ta đánh ai, thì bọn ta liền đánh người đó. Ngươi bảo bọn ta không giết ai, bọn ta sẽ không giết, được chưa?

Phương Giải gật đầu:

- Được, đương nhiên là được.

Hắn ôm vai của Trần Hanh, Trần Cáp, nói:

- Kỳ thực vừa rồi ta ra ngoài là tìm xem có chỗ nào chơi vui để dẫn theo các ngươi đi chơi không. Nếu không cứ đi dạo khắp nơi, chẳng phải là lãng phí thời gian sao?

- Vậy người tìm được chỗ nào thú vị chưa?

Trần Cáp vội vàng hỏi.

- Đương nhiên.

Phương Giải cười nói

- Không phụ lòng người, sáng sớm hôm nay ta đi lòng vòng, rốt cuộc tìm được một chỗ tốt…Các ngươi có thích tiểu mỹ nhân không?

- Thích.

- Ta dẫn các ngươi đi xem mỹ nhân được không?

- Đi chỗ nào xem?

- Di Tú Lâu.

- Đó là nơi nào?

- Là một tòa lâu do một người tên là Ngô Nhất Đạo mở. Nơi đó đều là tiểu mỹ nhân. Các ngươi muốn ngắm bao nhiêu thì có bao nhiêu. Tiểu Hanh à… ngươi thích gì ở tiểu mỹ nhân? Tiểu Cáp, còn ngươi?

- Ta…

Trần Hanh đỏ mặt, nhăn nhó nói:

- Ta cũng không biết, nhưng thấy…thấy tiểu mỹ nhân, là ta muốn ôm một cái.

Trần Cáp vội vàng nói:

- Ta cũng muốn hôn nhẹ một cái.

Phương Giải cười ha hả:

- Đi thôi, ta dẫn các ngươi chơi hôn nhẹ.





Di Tú Lâu là sản nghiệp của Ngô Nhất Đạo. Trong thành Trường An có ít nhất mười tòa thanh lâu là do y mở. Hơn nữa với tài lực của Ngô Nhất Đạo, thanh lâu mà y mở tự nhiên không tầm thường. Phương Giải từng tới Tân Nguyệt Lâu, nơi đó được trang trí rất nhã nhặn, lịch sự. Nhưng so với Di Tú Lâu, vẫn kém quá xa.

Mặc dù đi vào Di Tú Lâu, cũng rất khó nhìn ra nơi này là một tòa thanh lâu. Vừa vào cửa chính là một bức bình phong thật lớn. Phía trên là thư pháp của đại gia Nghiêm Liễu Chí. Đường bút sắc sảo, thoăn thoắt. Nghe nói Nghiêm đại gia tùy tiện viết vài chữ đã đáng giá ngàn vàng. Bức bình phong này là đích thân ông ta viết. Nếu mang ra ngoài bán thì số tiền kiếm được đủ để hù chết người.

Đi qua bình phong là hành lang. Bàn ghế bố trí ở hành làng đều làm từ gỗ đỏ, bao quanh một cái ao. Cái ao này có chu vị chừng ba mươi mét, bên trong đủ loại cá chép bơi qua bơi lại. Mà ở giữa hồ là sân khấu rộng chừng bốn mét vuông, có ca cơ và vũ nữ biểu diễn trên đó. Lúc này ngồi trên sân khấu là một mỹ nữ ôm đàn tỳ bà. Tiếng đàn du dương, tiếng nước chảy róc rách, lịch sự tao nhã khiến người ta không đành lòng phá vỡ âm thanh hài hòa này.

Mà khiến người ta chú ý còn có đám nha hoàn hầu hạ. Các nàng mặc váy dài màu trắng giống nhau, đeo giày thêu màu xanh, lúc đi đường giống như những đàn bướm bay lượn. Quần áo của các nàng rất thanh lịch, đâu có sự lẳng lơ quyến rũ của các nữ tử thanh lâu khác.

Hơn nữa, cho dù là nha hoàn, người nào người nấy cũng tinh thông cầm kỳ thi họa. Cho dù là vị khác khó tính nào đó muốn đàm luận kinh sử sách cổ với các nàng, các nàng cũng không rụt rè. Thậm chí còn có thể đưa ra một hai câu lời bình.

Tiến vào Di Tú Lâu, Phương Giải không ngờ lại gặp được người quen. Nhìn mập mạp cười ha hả tới tiếp đón, trong lòng Phương Giải cũng rất vui vẻ. Về phần vì sao vui vẻ, thì trong buổi nói chuyện cách đây không lâu, mập mạp này đã nói toạc ra một câu.

Tửu Sắc Tài nhìn Phương Giải cười đáng khinh như vậy, không nhịn được hỏi:

- Hôm nay Tước gia làm sao vậy, cười khiến trong lòng ta phải sợ hãi.

Phương Giải kéo tay y, cười nói:

- Ta có hai bằng hữu lần đầu tiên tới thanh lâu.

Hắn còn chưa nói hết lời, Tửu Sắc Tài đã cắt ngang:

- Chỗ này của chúng tôi là nơi giao lưu văn nghệ!

Phương Giải hơi sửng sốt, lập tức cười nói:

- Ừ, ừ, giao lưu văn nghệ…Hai vị bằng hữu này của ta chưa từng tham gia giao lưu văn nghệ lần nào, ngươi giúp ta tiếp đãi bọn họ được không? Nhưng ta phải nói trước rằng, ngươi khẳng định biết hai người bọn họ. Bởi vì ngày đó trên quảng trường, hai người bọn họ…hiểu chưa?

- Má ơi!

Tửu Sắc Tài biến sắc:

- Sao ngươi mang hai sát thần này tới chỗ ta làm gì?

Phương Giải vội vàng khoát tay:

- Giờ hai người bọn họ đã biết điều rồi, hôm nay nói với ta muốn chơi hôn nhẹ với mỹ nhân. Ngươi nói xem, một người trượng nghĩa như ta, sao có thể từ chối được. Nhưng ta còn có việc phải vội vã vào cung, ngươi giúp ta chiêu đãi bọn họ tốt một chút. Ngươi cũng biết hai người bọn họ rồi đấy, nếu hầu hạ không tốt, ai biết bọn họ sẽ gây ra chuyện gì. Đương nhiên…tốn bao nhiêu bạc, cứ ghi nợ rồi ta sẽ trả.

Tửu Sắc Tài trừng mắt nhìn hắn, nói:

- Ngươi dẫn bọn họ tới sản nghiệp của Hầu gia chẳng phải tính toán là bùng tiền đó sao?

Phương Giải cười cười nói:

- Có một số việc hiểu trong lòng là được, không cần nói quá rõ ràng…

Hắn xoay người nói với Trần Hanh, Trần Cáp:

- Hai vị ở đây ngoan ngoãn chơi hôn nhẹ với mỹ nhân, ta đi lấy đồ ăn ngon cho hai vị. Ngoan ngoãn chờ ta, được không?

Trần Cáp kéo tay hắn, hỏi:

- Khi nào ngươi về?

- Rất nhanh.

Phương Giải nói:

- Đợi khi môi của hai vị hôn tới sưng lên, cũng là lúc ta trở lại.