Diễn Vũ Viện
Tàng Thư Lâu
Hoàng Đế tự bưng một chén trà đưa cho lão nhân đang ngủ gật trên ghế. Thái độ cung kính giống như là học sinh dâng trà cho tiên sinh vậy. Lão già thoạt nhìn bất cứ lúc nào cũng có thể bị năm tháng giết chết này, liền ngồi thẳng người, giơ hai tay nhận lấy chén trà.
- Tạ ơn bệ hạ.
Hoàng Đế cười cười nói:
- Lão viện trưởng không cần phải khách khí với trẫm. Lần đầu tiên trẫm bái phỏng ngài là lúc mới đăng cơ. Nhoáng cái đã hơn chục năm rồi, mới lại tới nghe lời dạy dỗ của ngài. Trẫm biết lão viện trưởng không muốn bị người khác làm phiền. Nên mới không tới thăm.
Lão già này, chính là lão già trông Tàng Thư Lâu mà mỗi ngày Phương Giải đều đưa một túi lạc tới.
- Trà là trà ngon…
Lão già nhấp một ngụm, nhếch miệng cười. Lúc ông ta cười mới nhìn rõ, miệng của ông ta đã không còn vài cái răng rồi. Thực không biết làm sao ông ta có thể ăn được lạc. Lúc này trên bàn còn thừa lại nửa túi lạc. Ông ta lấy một củ lạc, dùng mấy cái răng còn lại, chuẩn xác nhai củ lạc.
- Bệ hạ bận rộn với việc quốc sự, không cần nhớ thương tới một người đã gần đất xa trời như lão đâu. Người ta nói, già mà không chết, thì chính là kẻ trộm. Lão thường xuyên suy nghĩ, nếu lão là kẻ trộm, vậy thì trộm được chính là thời gian. May mà không trộm của người khác. Lão sống nhiều năm như vậy, cũng không có mấy người bởi vì lão mà chết sớm. Lão sống ở trong này rất tốt. Mỗi ngày uống trà ăn lạc, trôi qua nhàn nhã tự tại…Dạo này có một tiểu tử ngốc ngếch, ngày nào cũng mua một túi lạc tặng ta. Giúp ta đỡ phải tốn tiền tới căng tin mua. Bệ hạ không biết đâu. Mấy thứ đồ ăn trong Diễn Vũ Viện đắt lắm…
Lời mở đầu không khớp với lời sau cùng.
Ông ta nói không đầu không đuôi, chẳng có chút logic nào.
Nhắc tới tiểu tử mua lạc kia, tâm tình của ông ta có vẻ không tệ:
- Đó là một tiểu tử rất biết nhìn người. Biết rằng trong Tàng Thư Lâu này, vẫn là do lão định đoạt. Tất cả sách trong Tàng Thư Lâu này lão đều đã xem qua. Bệ hạ cũng biết lão không có gì khác, chỉ có thời gian là nhiều hơn những người khác. Cho nên muốn đọc sách gì, chỉ cần tới hỏi lão là được. Lão vẫn còn nhớ được vị trí của từng cuốn sách.
Hoàng Đế cũng cười theo, nhưng có vẻ không hứng thú gì với tiểu tử mà lão già nhắc tới. Trong Diễn Vũ Viện, không thiếu nhất chính là thanh niên tài tuấn. Có vài người như vậy cũng chẳng có gì lạ.
Y nhìn xung quanh, cười hỏi:
- Trẫm muốn mời ngài vào cung ở, có được không?
Lão già lắc đầu:
- Có nơi nào trong cung nhiều sách hơn ở đây đâu? Cũng làm gì có người nào mời ta ăn lạc. Hơn nữa, cung đình tường cao sân rộng, trông hiu quanh lắm. Ta vẫn thích sự muôn màu muôn sắc trong Diễn Vũ Viện hơn. Người tới người đi cũng rất náo nhiệt.
Hoàng Đế khuyên nhủ:
- Ngài có thể tới Sướng Xuân Viên ở. Nơi đó có cảnh quan đẹp đẽ, hoàn cảnh cũng tốt, ở thoái mái. Trẫm đã sai người thu thập một chỗ trong Sướng Xuân Viên. Nếu ngài thích đọc sách, trẫm có thể mang hết sách tồn trong cung đưa tới. Hơn nữa, đầu bếp trong cung có tay nghề tốt hơn Diễn Vũ Viện nhiều.
Lão già vẫn lắc đầu:
- Sướng Xuân Viên quả thực rất tốt, nhưng lão vẫn không muốn đi.
- Vì sao?
Hoàng Đế hỏi.
- Bởi vì từng nơi lại có khí hậu khác nhau. Cũng không thiếu nơi chưa có bàn tay con người.
Lão già cười cười nói:
- Lúc tiên đế còn tại vị, lão từng đi qua Sướng Xuân Viên. Đình đài lầu các, núi giả hoa viên, đẹp đẽ giống như tiên cảnh. Cung nữ cũng xinh đẹp, đi qua Sướng Xuân Viên giống như tiên tử cưỡi mây bay tới bay lui vậy. Nhưng chính vì như thế, mà có vẻ ngăn cách với thế gian. Cung Thái Cực cũng thế, Sướng Xuân Viên cũng thế, đều không thích hợp với lão.
Hoàng Đế không khuyên nữa, trầm mặc một lúc, nói:
- Trẫm còn có chuyện muốn nhờ lão viện trưởng hỗ trợ.
Lão già nói:
- Nói đi, lão và Thái Tổ Hoàng Đế là bạn vong niên. Lúc trước lão đã đáp ứng sẽ bảo vệ con cháu sau này của ông ta. Cho nên người của Dương gia có chuyện gì, lão không thể không quan tâm.
- Trẫm muốn mở một đại hội võ lâm. Lần nữa bình luận cấp bậc tu vị của người trong giang hồ.
Nghe thấy câu này, lão già khẽ nhíu mày:
- Đây là một việc lớn rất rườm rà, lão sợ lực bất tòng tâm.
Hoàng Đế vội vàng nói:
- Ngài đương nhiên không cần phải bình luận từng người một. Dưới Cửu Phẩm, trẫm tự nhiên sẽ an bài người khác bình luận. Ngài chỉ cần bình luận đại tu hành trên Cửu Phẩm mà thôi.
- Trên Cửu Phẩm?
Lão già ngơ ngác một lát, rồi trầm mặc, thanh âm có chút buồn bã:
- Lão nhớ hơn một trăm năm trước, lão đã từng có suy nghĩ này. Nhưng về sau nghĩ lại, vì một cái hư danh trên Cửu Phẩm, sẽ có bao nhiêu người tranh dành tới đầu rơi máu chảy? Giang hồ bình yên vẫn tốt hơn. Thiếu đi tranh đấu, giang hồ thái bình, Đại Tùy cũng thái bình.
- Trẫm…chuẩn bị ngự giá thân chinh tới Tây Bắc, cần người trong giang hồ giúp đỡ. Mông Nguyên có Phật tông, Phật tông có không ít người đại tu hành. Mặc dù trẫm hạ chỉ, người trong giang hồ Đại Tùy cũng chưa chắc chịu nghe theo. Nhưng lão viện trưởng bình luận những cường giả trên Cửu Phẩm ở đại hội võ lâm, triều đình lại phong thưởng cho bọn họ, thì có lẽ bọn họ sẽ ra sức vì nước. Không phá được Phật tông, chung quy không thể chân chính đánh bại Mông Nguyên.
- Bệ hạ…có đôi khi tâm chí quá cao, chưa hẳn là chuyện tốt. Mông Nguyên hùng mạnh, lập quốc đã hơn nghìn năm, thâm cân cố đế, quân đội có hàng triệu, tu sĩ cũng rất nhiều. Mông Nguyên không phải Đông Sở, không phải Nam Trần, không phải Nam Yến, cũng không phải Thương Quốc…Chấp niệm của bệ hạ quá sâu. Không phải là chuyện tốt với Đại Tùy.
- Trầm sinh thời, chỉ có một tâm nguyện đó. Lão viện trưởng nói trẫm cố chấp, trẫm không phủ nhận.
Hoàng Đế đi về phía trước vài bước, nói nhỏ vào tai lão già mấy câu. Lão già biến sắc, ngẩng đầu nhìn cẩn thận Hoàng Đế vài lần, lập tức thở dài một tiếng.
- Thôi…
Ông ta chậm rãi lắc đầu:
- Nếu năm đó lão đã đáp ứng Thái Tổ Hoàng Đế, thừa dịp thể cốt của lão còn đi được, lão giúp Dương gia một chút cũng tốt. Nhưng…lão cũng là người trong giang hồ. Tuy đã ẩn cư nhiều năm, bản thân không còn trong giang hồ nữa, nhưng trong lòng vẫn còn giang hồ. Mong bệ hạ nhớ rõ, làm việc chớ làm quá mức.
Hoàng Đế thi lễ thật sâu:
- Lão viện trưởng yên tâm, trẫm tự biết nặng nhẹ. Vừa rồi ngài nói một câu, trẫm sẽ ghi nhớ, giang hồ thái bình, Đại Tùy cũng thái bình. Cho nên trẫm hiểu, làm việc gì cũng phải chừng mực. Trẫm sẽ không vượt qua cái chừng mực kia.
- Vậy là tốt rồi.
Lão già gật đầu:
- Bệ hạ tính toán giao việc này cho ai làm?
Hoàng Đế lắc đầu:
- Việc này không vội. Triều đình triệu tập nhân mã không phải là chuyện một sớm một chiều. Bởi vì chuyện của Lão Lục, nên triều đình tạm thời không kiếm được người thích hợp. Theo lý thuyết, La Úy Nhiên là thích hợp nhất. Nhưng mấy ngày này chỉ sợ y phải bận bộn nhiều việc. Qua đoạn thời gian này, để trẫm xem chọn ai cho phù hợp.
Lão già gật đầu:
- Lão có thể giúp bệ hạ làm chuyện này, nhưng lão cũng có chuyện cầu bệ hạ.
Hoàng Đế vội vàng nói:
- Mời ngài nói.
Lão già ngẩng đầu nhìn Hoàng Đế, rất nghiêm túc nói:
- Di Thân Vương tạo phản, rất nhiều người bị liên lụy…bọn họ tự gây nghiệt, lão vốn không nên lắm miệng. Nhưng vẫn muốn nói với bệ hạ một câu, có thể giết ít người…thì giết ít thôi.
Hoàng Đế trầm mặc một lúc, sau đó gật đầu:
- Trẫm sẽ cố hết sức.
- Tạ ơn bệ hạ.
Lão già đứng lên, trịnh trọng thi lễ.