Trên quảng trường
Vòng vây của Tả Vũ Vệ dần khép lại, mà binh lính của Tả Võ Vệ phải co rút lại phòng ngự. Kỵ binh nhẹ mất đi không gian hoạt động, đâu còn khí thế sắc bén như trước. Sau khi khai chiến một canh giờ, các đội quân bắt đầu chạy tới trợ giúp. Tả Võ Vệ không thể giết chết Hoàng Đế trong một thời gian ngắn. Thời gian càng kéo dài bất lợi cho bọn họ.
Ngu Mãn Lâu đã phân tích qua, đây vốn là một kế hoạch đủ để thành công. Đột ngột ra tay khi đại quân đang làm lễ, cao thủ bên cạnh Hoàng Đế dù nhiều hơn nữa cũng không ngăn cản được hơn vạn binh lính tinh nhuệ. Y là Đại tướng quân thành danh đã lâu. Trước khi đại lễ diễn ra đã quan sát cẩn thận địa hình quảng trường. Y chỉ mang theo hơn vạn binh lính tham gia đại lễ xuất binh. Còn phần lớn lưu lại ở đại doanh. Kỳ thực binh lực lưu lại có nhiệm vụ phong tỏa toàn bộ quảng trường nếu như đội của Ngu Mãn Lâu gặp phải khó khăn gì.
Nhưng ai mà ngờ, binh lực để lại đại doanh đều bị Tả Vũ Vệ của Hứa Hiếu Cung ngăn cản, không thể ra được.
Đã không còn viện binh, thất bại coi như đã định.
- Đại tướng quân!
Nha tướng Bành Lai Thuận mang theo ba vết thương trên người chạy nhanh tới, lau mồ hôi trên trán, vội vàng nói:
- Đại tướng quân, không thể xông về phía trước được nữa rồi. Hiện giờ quay đầu giết ra ngoài còn kịp. Càng ngày càng có nhiều binh mã tụ tập bên người Hoàng Đế. Binh lực của chúng ta bị áp chế không thể triển khai được. Luân phiên đi về phía trước chỉ có thể chịu chết!
Ngu Mãn Lâu gật đầu, nhìn binh lính của mình, cái mũi hơi cay.
- Tướng quân Khang Huy vẫn chưa dẫn binh tới. Mười phần là bị binh mã của triều đình vây khốn rồi. Cho dù binh lính cầu viện không thoát được ra ngoài, nhưng tỵ chức đã thông báo, bên này vừa động thủ, y lập tức dẫn binh lính phong tỏa đường cái bốn phía quảng trường. Kỳ thực y chậm chạp không tới, tỵ chức đã biết hôm nay thất bại.
Ngu Mãn Lâu cười khổ một tiếng:
- Hiện tại các ngươi có thể thấy được bệ hạ đã sớm nghi ngờ ta. Di Thân Vương chờ tới ngày hôm nay, ai biết bệ hạ cũng đang chờ tới ngày hôm nay hay không? Lúc trước Di Thân Vương bảo đám quan viên tiến cử y tới Tây Bắc lãnh binh, cũng tính toán được Hoàng Đế chắc chắn sẽ phản đối. Sau đó mọi người lại để nghị để ta lãnh binh. Hoàng Đế mười phần sẽ đáp ứng…Lúc bệ hạ gọi ta tới Đông Noãn Các, trong lòng ta còn mừng như điên. Tưởng rằng kế sách của Di Thân Vương sắp thành công…Ai mà biết, bệ hạ lại tương kế tựu kế.
- Đại tướng quân, nếu ngài đã đoán được hôm nay sẽ bại, vì sao còn muốn làm?
Phó tướng Mao Xuân Lôi thở dài hỏi.
Ngu Mãn Lâu lắc đầu nói::
- Trong lòng ta vốn còn do dự, rốt cuộc có theo Di Thân Vương tạo phản hay không. Trước khi tới quảng trường, ta vẫn còn chưa thể quyết định được. Nhưng sau khi tới nơi này, ta đợi mãi không thấy Khang Huy, lại nhìn thấy thanh niên trai tráng chiếm một nửa dân chúng tới xem. Ta liền quyết định động thủ.
Y nhìn thoáng qua long kỳ bay phấp phới trên tướng đài kia, nhẹ nhàng nói:
- Bởi vì tới lúc này, ta mới hiểu được bệ hạ sớm không có lòng tin với ta. Cho dù hôm nay không phản, thì một ngày nào đó bệ hạ cũng sẽ tiêu diệt ta và tất cả các ngươi. Tuy rằng ta không hiểu hết về bệ hạ, nhưng ta biết rằng một khi bệ hạ nghi ngờ, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Tả Võ Vệ chúng ta. Cho nên…liều mạng đi. Dù sao kết cục đều giống nhau. Nếu thắng, nói không chừng có thể đổi được cho các huynh đệ một tiền đồ tươi sáng.
- Ta biết…
Ngu Mãn Lâu sờ cái mũi cay cay:
- Các ngươi sẽ hận ta, hận ta lôi kéo các ngươi lên một con đường không có lối về. Ta đã hứa hẹn cho các ngươi chỗ tốt, tuy nhiên chỉ như hoa trong kính, trăng trong nước, thấy được mà không sờ được…Nhưng tới lúc này rồi, ngoại trừ đấu tranh ra, còn có thể làm được gì?
- Đại tướng quân, vậy thì chúng ta liều mạng thôi!
Bành Lai Thuận lớn tiếng nói:
- Trái phải đều một chữ chết, còn không bằng thống khoái chết trận!
Mao Xuân Lôi trầm mặc một lúc, cũng gật đầu nói:
- Đại tướng quân, chúng ta lao ra ngoài, không cần tiến lên phía trước làm gì nữa. Viện binh của triều đình đều tập kết ở đằng trước. Chúng ta không còn cơ hội nữa rồi.
- Không…
Ngu Mãn Lâu ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm lên tướng đài:
- Không còn đường nào khác để chạy…Lao ra ngoài? Lúc này chỉ sợ tất cả các cửa của thành Trường An đều đã đóng cửa rồi. Cho dù chúng ta phá được vòng vây cũng không đi ra được.
- Mặc kệ xông về hướng nào, tỵ chức vĩnh viễn đi theo Đại tướng quân!
Bành Lai Thuận kích động nói:
- Cho dù chết, cũng phải chết cùng một chỗ với Đại tướng quân.
- Bành Lai Thuận…ngươi theo từ khi còn trẻ, tới giờ cũng hai mươi mấy năm rồi nhỉ…ta biết tính tình của ngươi, cũng biết ngươi rất trung thành với ta. Ngươi còn nhớ ta từng bình luận về ngươi như thế nào không?
- Dũng mãnh có thừa, nhưng chưa đủ thông minh.
Bành Lai Thuận theo bản năng đáp.
Ngu Mãn Lâu bỗng cười cười nói:
- Kỳ thực ta biết ngươi không ngu, chỉ có điều ngươi lười động não mà thôi. Ngươi cảm thấy đi theo ta, chỉ cần ta chỉ tay về phía nào, ngươi liền xông về phía đấy. Mà ta lãnh binh quan tâm tới từng chi tiết một, các ngươi cũng đã quen với việc nghe theo hiệu lệnh của ta. Kỳ thực các ngươi không ngu. Các ngươi hiểu được rất nhiều điều. Chỉ là…các ngươi vẫn nhớ tình cũ giữa chúng ta mà thôi.
- Đại tướng quân…
Bành Lai Thuận nghẹn ngào, hốc mắt của Mao Xuân Lôi cũng đỏ.
Ngu Mãn Lâu sửa sang lại giáp trụ của mình, cười nói:
- Các ngươi đều biết rằng, bất kể xông về phía trước hay lùi về phía sau, hôm nay đều chỉ có một con đường chết. Đường sống duy nhất của các ngươi, không phải là xông trận…mà là đầu hàng. Lúc trước ta không cam lòng. Biết mình không có phần thắng vẫn muốn thử một chút. Hiện tại, không thể tiếp tục liều mạng nữa rồi. Đấu nữa thì các ngươi sẽ bỏ mạng hết.
Y nhìn Mao Xuân Lôi, rất nghiêm túc nói:
- Nếu bệ hạ hạ chỉ xử tử toàn bộ binh lính của Tả Võ Vệ, ngươi liền cầu bệ hạ lưu lại mạng của các ngươi. Dù sao đều là chết. Bị chém đầu ở thành Trường An còn không bằng chết trận ở Tây Bắc. Cho dù binh mã của Tả Võ Vệ chỉ còn một nửa, cũng có thể khiến cho lũ người Mông Nguyên máu chảy thành sông. Nhớ kỹ, cứ nói như vậy!
- Đại tướng quân, đừng!
Mao Xuân Lôi là người phản ứng đầu tiên, giơ tay muốn nắm lấy dây cương của con chiến mã mà Ngu Mãn Lâu đang ngồi, nhưng lại bị Ngu Mãn Lâu tung cước đẩy ra. Vị Đại tướng quân từng bách chiến bách thắng trên chiến trường này, một mình một ngựa xông ra ngoài.
- Tội thần Ngu Mãn Lâu, tới để nhận cái chết đây!
Y cao giọng hô một câu, giục ngựa lao về phía trước.
Trên tướng đài, Hoàng Đế nhìn một người một ngựa kia, vẻ mặt âm lãnh.
- Lúc này muốn lấy mạng mình đổi lấy mạng của những binh lính Tả Võ Vệ sao…Ngươi tưởng rằng trẫm dễ bắt nạt như vậy?
Y có chút mệt mỏi, khoát tay nói:
- Giết hết binh lính Tả Võ Vệ trên quảng trường.
Nói xong câu đó, y xoay người đi xuống tướng đài. Lúc tới bậc thang, quay người liếc nhìn cảnh giết chóc trên quảng trường:
- Đi thôi, tới cung Từ Thọ.
Đại tướng quân Ngu Mãn Lâu bị binh lính của Tả Vũ Vệ bắt được. Y nhìn thấy Hoàng Đế lên xe ngựa rời đi, không nhịn được hô to bệ hạ dừng bước. Nhưng Hoàng Đế đâu để ý tới y? Bóng lưng đó rời đi một cách quyết tuyệt, khó có thể lay động.
…
…
- Bệ hạ…
Đi bên cạnh ngự giá, Phương Giải hô:
- Thần mong bệ hạ ân chuẩn, cho thần rời đi một lúc!
Tô Bất Úy từ ngự giá nhìn xuống, hỏi:
- Bệ hạ hỏi ngươi, ngươi muốn đi đâu?
Phương Giải lớn tiếng nói:
- Thần muốn tới Thanh Phong Quan!
Tô Bất Úy quay lại hỏi nhỏ Hoàng Đế, sau đó lại ló đầu ra nói:
- Bệ hạ nói, nếu ngươi nằng nặc muốn tới Thanh Phong Quan, thì mọi công lao ngày hôm nay đều bị xóa bỏ.
Phương Giải ngạc nhiên, nghĩ thầm, hôm nay mình cũng đâu có công lao gì. Trong lòng hắn một mực lo lắng tới sinh tử của Hạng Thanh Ngưu, do dự trong chốc lát, mới hô một câu:
- Thần tạ ơn ân điển của bệ hạ.
Sau đó hắn quay đầu rời đi.
Tô Bất Úy ngẩn ra, quay lại bên cạnh Hoàng Đế, cười cười nói:
- Quả nhiên không ngoài dự liệu của bệ hạ, hắn vẫn rời đi.
Hoàng Đế ừ một tiếng, dường như có chút mệt mỏi. Y tựa người vào ghế ngồi, day day trán, thản nhiên nói:
- Phương Giải là một người trọng tình trọng nghĩa. Rõ ràng trẫm đã nói với hắn không cần phải nhúng tay vào chuyện của Ngô Nhất Đạo. Nhưng bởi vì Ngô Nhất Đạo có ơn với hắn, cho nên hắn vẫn nhúng tay vào. Vừa rồi rõ ràng ngươi cũng đã nói với hắn rằng, nếu đi tìm Hạng Thanh Ngưu, mọi công lao ngày hôm nay sẽ bị xóa bỏ, nhưng cuối cùng hắn vẫn rời đi…
Tô Bất Úy cúi đầu nói:
- Có chút không biết điều rồi.
Hoàng Đế lắc đầu:
- Trẫm cố ý để ngươi hỏi như vậy…tính tình của Phương Giải rất tốt, trẫm rất thích. Chỉ người biết trọng tình trọng nghĩa thì mới có lòng trung thành. Nếu người vô tình vô nghĩa, trẫm làm sao có thể tin được? Trẫm biết hắn nhất định sẽ đi, cho nên mới bảo hắn nếu hắn đi sẽ xóa bỏ mọi công lao.
Tô Bất Úy không hiểu, cho nên không nói gì.
Hoàng Đế bình thản hỏi:
- Ngươi có biết vì sao trẫm một mực bảo hắn đi bên cạnh, không điều tới chỗ nào không?
- Nô tài không biết.
- Bởi vì hắn còn quá trẻ. Từ Phan Cố tới Trường An chưa được lâu, đã lập không ít công lao rồi. Cộng tất cả các công lao lớn nhỏ vào, cho dù trẫm phong cho hắn chức quan Ngũ, Lục Phẩm, ban cho hắn một Tử Tước, cũng không đủ. Nhưng nếu hiện tại trẫm ban cho hắn quá nhiều, hắn sẽ kiêu ngạo đắc ý. Người trẻ tuổi mà đắc chí, lòng dạ khó tránh khỏi sẽ có vết gợn…Trẫm biết hắn sẽ cầu tình cho Hạng Thanh Ngưu. Mặc dù Hạng Thanh Ngưu không tham dự vào mưu nghịch, nhưng biết mà không báo, cũng là tội chết. Trẫm liền nương theo việc này, tha thứ cho Hạng Thanh Ngưu, nhưng đè công lao của Phương Giải xuống. Làm vậy cũng vì tốt cho hắn mà thôi.
- Hắn là một nhân tài trọng dụng được. Nhưng hiện tại hắn không thể lên quá cao. Trẫm để dành ân huệ này cho Thái tử, để Thái tử ban thưởng cho hắn…
Nghe thấy câu này, Tô Bất Úy biến sắc:
- Bệ hạ…
Hoàng Đế cười cười:
- Trẫm biết ngươi muốn nói gì. Sức khỏe của trẫm vẫn tốt, nhưng không thể không suy xét cho tương lai của Thái tử. Thằng bé còn nhỏ, lúc nhận Đại Tùy từ trong tay trẫm, dù sao cũng phải lưu cho thằng bé vài người có thể sử dụng. Trẫm mặc kệ cho đám triều thần làm xằng làm bậy. Là vì trẫm muốn đợi trước khi Thái tử kế vị, giết hết một loạt. Để sau khi Thái tự kế vị có thể trấn an, các triều thần cũng dễ dàng thuận theo. Nhưng Lão Lục không cho trẫm cơ hội đó. Vậy thì trẫm liền giết sạch, lưu cho Thái tử một triều đình vững chắc.
- Tây Bắc loạn, trẫm không coi vào đâu. Đợi xong chuyện ở Trường An, trẫm ngự giá thân chinh, chẳng lẽ còn không chiếm lại được ba đạo đó sao? Đám người Lý Viễn Sơn chỉ như những thằng hề nhảy nhót một hồi mà thôi. Trẫm không để bọn chúng vào mắt. Triều đình bất ổn, mới là điều khiến trẫm lo lắng. Trẫm vẫn chờ Lão Lục động thủ. Chờ mười năm rồi…nếu y nhịn được thêm vài năm thì tốt. Khi đó lại giết…
Tô Bất Úy quỳ xuống nói:
- Bệ hạ, ngài đừng nghĩ xa như vậy, nô tài nghe mà trong lòng khó chịu.
Hoàng Đế mỉm cười khoát tay nói:
- Không nói nữa, không nói nữa…Chúng ta hồi cung, tới lúc gặp Thái hậu rồi.
…
…
Phương Giải tìm mấy con ngựa, cùng đám người Trầm Khuynh Phiến chạy nhanh về hướng Thanh Phong Quan. Trầm Khuynh Phiến đi đằng sau hắn, hỏi:
- Vừa rồi Hoàng Đế đã nói gì với huynh?
Phương Giải cười nói:
- Hoàng Đế là một kẻ keo kiệt. Xem chừng muốn mượn chuyện của Hạng Thanh Ngưu để xóa bỏ mọi phần thưởng định ban cho ta.
- Huynh đã đáp ứng à?
Mộc Tiểu Yêu không nhịn được hỏi.
Phương Giải cười ha hả:
- Có công lao mà ban thưởng, mới là không đáng giá! Hai người nghĩ lại mà xem. Hoàng Đế không ban thưởng cho ta, như vậy mới nhớ kỹ…nếu Hoàng Đế ban thưởng cho ta, y sẽ không còn nợ ta cái gì. So sánh đôi bên, còn không bằng để cho y cảm thấy thiếu nợ ta. Còn có thể cứu được Hạng Thanh Ngưu, cớ sao mà không làm?
Trầm Khuynh Phiến sửng sốt, sau đó cười mắng:
- Sao đầu óc huynh chứa nhiều thứ quanh co vậy? Nghĩ ra được nhiều thứ mà người khác không nghĩ tới!
Phương Giải cười nói:
- Không nghĩ sao được? Lúc Hoàng Đế nói ra câu kia, ta liền hiểu ý của y. Kỳ thực y cũng không muốn giết Hạng Thanh Ngưu, cho nên mới đáp ứng ta. Tới lúc đó Hoàng Đế sẽ dùng ta để che miệng lũ triều thần, Nói rằng ta đã dùng công lao để đổi lấy mạng của Hạng Thanh Ngưu. Nếu Hoàng Đế đi buôn bán, khẳng định không kém Ngô Nhất Đạo.
- Vậy rốt cuộc ngươi thua lỗ hay là bán lời?
Đại Khuyển hỏi.
Phương Giải cười to:
- Bán lời, tất nhiên là bán lời to rồi!