Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 248: Một đao của Mạc Tẩy Đao

Sau khi xe ngựa của Phương Giải tiến vào sân sau của phủ Trầm Khuynh Phiến, những kẻ giám thị bên ngoài đợi chừng nửa canh giờ mới thấy cửa chính được mở ra. Vốn tưởng rằng cửa vừa mở, đám người Ngô Nhất Đạo sẽ lập tức rời khỏi thành Trường An. Ai ngờ bọn họ lại ở bên trong lâu như vậy. Mà khoảnh khác cửa mở, khiến cho những người âm thầm giám thị bên ngoài đều kinh hãi.

Từ trong đi ra không chỉ là một cỗ xe ngựa. Mà là có tám cỗ xe ngựa giống nhau liên tục đi ra. Tất cả phu xe đều đội nón tre che kín mặt, mặc quần áo giống hệt nhau, không thể phân biệt được ai với ai. Cho dù là nhìn dáng người, cũng rất khó mà phân biệt. Trong nháy mắt, đám người giám thị bên ngoài đều choáng váng.

Tám cỗ xe ngựa nối đuôi nhau mà đi, bốn cỗ đi về bên trái, bốn cỗ đi về bên phải. Tới đầu phố thì có một cỗ xe ngựa chia ra. Tám xe ngựa, mỗi xe đi một hướng.

- Làm sao bây giờ?

Trương Cuồng đang ngồi ở quán ăn vặt biến sắc, theo bản năng hỏi Mạc Tẩy Đao.

Mạc Tẩy Đao cũng không ngờ gặp phải tình cảnh như vậy. Y trầm tư một lúc, rồi ra lệnh cho thuộc hạ bên cạnh:

- Đi báo cho những người kia, bảo họ theo dõi bốn cỗ xe ngựa đi về bên trái. Xà Vệ chúng ta thì theo dõi xe đi về bên phải. Chỉ cần ra khỏi thành Trường An liền động thủ. Ngô Nhất Đạo muốn phân tán người của chúng ta, nhưng chính vì vậy mà người của y cũng phải tách ra. Y vốn không còn nhiều thuộc hạ lắm, lại chia ra làm tám cỗ xe ngựa, thì lấy đâu ra người nữa! Một kế hoạch ngu ngốc. Nếu tập trung mọi người ở bên cạnh y, y còn có thực lực để đấu một trận!

- Tuân lệnh!

Thuộc hạ bên cạnh lên tiếng, xoay người đi tìm những người kia.

- Chúng ta đi thôi.

Mạc Tẩy Đao đứng dậy, lấy mấy đồng tiền trong ống tay áo đặt lên bàn. Y rất nghiêm túc đếm đếm, cầm một đồng thừa bỏ lại vào trong ống tay áo. Hành động này khiến cho Trương Cuồng đau xót. Lại nghĩ tới mình, hận ý liền sinh ra trong lòng.

- Hy vọng chúng ta không gặp phải Phương Giải.

Y thấp giọng nói một câu, đứng dậy đi về một hướng.

Mạc Tẩy Đao lắc đầu, nhìn cái bao bên cạnh. Trong bao là binh khí của hắn, là thanh Hoàn Thủ Đao đã từng thu hoạch vô số đầu người Đông Sở. Xách cái bao lên, y quay đầu nhìn thoáng qua cửa chính của phủ Tán Kim Hầu, ánh mắt bỗng nhiên thay đổi, sau đó trở lại chỗ ngồi.

- Nói cho Trương đội phó, bảo y dẫn người đuổi theo, ta còn có việc ở nơi này. Các ngươi đều đi theo Trương đội phó đi.

Thuộc hạ ở bên cạnh gật đầu rời đi, chỉ còn lại một mình Mạc Tẩy Đao. Sau khi ngồi xuống, Mạc Tẩy Đao lấy đồng tiền còn dư ra kia, cầm trong tay nghịch. Cứ như vậy đợi chừng nửa canh giờ, cửa chính của phủ Tán Kim Hầu bỗng nhiên lại mở ra. Hai cỗ xe ngựa giống nhau đi ra từ phủ Tán Kim Hầu. Người phu xe thoáng nhìn xung quanh, rồi vung roi ngựa điều khiển xe ngựa đi về hướng ngược lại.

Mạc Tẩy Đao cười lạnh, cẩn thận quan sát hai cỗ xe ngựa kia. Dựa theo tốc độ của xe ngựa thì thấy xe ngựa bên trái nhẹ hơn. Y lập tức đứng dậy, đi theo sau cỗ xe ngựa này, duy trì một khoảng cách không xa không gần. Một cỗ xe ngựa khác đi về bên phải. Xem ra là muốn từ phía đông thành rời khỏi Trường An.

Sở dĩ Mạc Tẩy Đao dựa vào xe ngựa nặng nhẹ để đoán, bởi vì y biết Phương Giải là một kẻ sợ chết. Phương Giải tuyệt sẽ không phái người mà hắn có thể tin rời đi. Nói cách khác, đám người Trầm Khuynh Phiến có lẽ đang ở trong xe ngựa của hắn. Cho nên xe mới nặng như vậy. Còn xe kia hiển nhiên phải nhẹ hơn không ít. Mạc Tẩy Đao hoài nghi Ngô Nhất Đạo đang ở xe nhẹ hơn.

Tám cỗ xe ngựa trước, có lẽ đều là để che mắt.

Sau khi dẫn theo thuộc hạ theo dõi được một đoạn khá xa, Trương Cuồng mới phân phó cho thuộc hạ:

- Không cần lạm sát để gây phiền toái không cần thiết. Nếu giết Ngô Nhất Đạo mà kinh động tới Đại Nội Thị Vệ Xử hoặc là người của phủ Trường An, thì việc hôm nay khó làm rồi. Chia làm bốn đội, sau khi những cỗ xe ngựa kia ra khỏi thành thì chặn lại từng cái. Nếu trong xe không có Ngô Nhất Đạo, thì liền rời đi.

- Vâng!

Nhóm thuộc hạ Xà Vệ của y lên tiếng, nhanh chóng chia ra làm bốn đội đuổi theo xe ngựa.

Ngay lúc Trương Cuồng phân phó xong, y lại phát hiện có một cỗ xe ngựa từ phía sau đang đi lên. Trương Cuồng biến sắc. Do dự một lúc, cuối cùng cắn răng đuổi theo.

Không biết vì sao, hôm nay Hoàng Đế bệ hạ vào triều muộn hơn mọi hôm. Hơn nữa tâm tình của Hoàng Đế có vẻ rất tốt, thỉnh thoảng gọi các vị đại nhân lên để hỏi công việc. Vì thế hôm nay lâm triều lâu hơn những hôm khác. Không ít người trong điện Thái Cực đều mang theo vẻ lo âu, như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Hoàng Đế vẫn chưa tuyên bố thoái triều, bọn họ chỉ có thể sốt ruột chịu đựng.

Năm cỗ xe ngựa đi về bên trái chọn các cửa thành khác nhau để đi ra ngoài, trước sau không đồng nhất. Tuy người của Xà Vệ không thiếu, nhưng bị chia ra, khiến thực lực giảm mạnh. Trương Cuồng đã phái thuộc hạ trở về phủ Di Thân Vương xin chỉ thị. Sau nửa canh giờ, bên cạnh y xuất hiện thêm một người, một người mà Trương Cuồng rất ghét.

Nam tử trẻ tuổi mặc quần áo thư sinh này, âm khí trên người rất nặng. Trương Cuồng ghét y, bởi vì Trương Cuồng có thể cảm giác được sự nguy hiểm từ y.

- Vương gia bảo ngươi trông coi phủ, sao ngươi lại chạy tới đây?

Trương Cuồng lạnh lùng hỏi.

Phương Hận Thủy đi bên cạnh, vừa cười vừa nói:

- Mấy thứ ở trong phủ cũng không quan trọng lắm. Chỉ là mấy thứ như cờ hiệu, vật biểu trưng gì gì đó đã chôn hết trong sân rồi. Đêm hôm qua Tần quản sự cũng đã phái người mang đi hết phân phát cho cấp dưới rồi. Ta ở lại nơi đó cũng không có ý nghĩa gì. Vừa nãy ngươi xin cầu viện, Tần quản sự liền phái ta tới hỗ trợ.

Trương Cuồng cau mày nói:

- Nhiều xe ngựa như vậy, vì sao ngươi lại đi theo ta?

Phương Hận Thủy mỉm cười nói:

- Bởi vì ta biết ngươi là một thám báo rất ưu tú. Nếu trong năm cỗ xe ngựa đi về hướng bên này thực sự có Phương Giải hoặc là Ngô Nhất Đạo, vậy thì ngươi nhất định lựa chon cỗ xe ngựa có bọn họ. Nếu như là Ngô Nhất Đạo, ngươi tới giết. Nếu như là Phương Giải…ta đoán có lẽ ngươi sẽ không hạ thủ, cũng không chắc chiến thắng. Cho nên ta mới tới.





Cửa Xuân Hòa là một cửa thành khá nhỏ so với các cửa thành khác của Trường An. Ngày thường nơi này do Tả Vũ Vệ của Đại Tùy phụ trách. Nhưng ngày mai Tả Vũ Vệ phải xuất binh. Cho nên nhiệm vụ thủ thành giao cho Hữu Kiêu Vệ của Đại tướng quân Hứa Hiếu Cung. Một cỗ xe ngựa chậm rãi đi tới cửa thành. Người phu xe dừng xe ở trước cửa, lấy chứng minh thân phận ra cho binh lính thủ thành xem. Binh lính thủ thành kiểm tra một chút lập tức cho đi, cũng không làm khó.

Phu xe nói lời cảm ơn liền trở lại xe ngựa, vung ngựa một cái, xe ngựa nhanh chóng đi ra cửa Xuân Hòa.

Xe ngựa rời đi không lâu, một đội chừng vài chục nhân mã bảo vệ hai cỗ xe ngựa đi tới cửa. Trên xe cắm tiêu kỳ, hiển nhiên là đội tiêu cục của nhà ai đó. Các tiêu cục trong thành đều đã đăng ký cẩn thận với phủ Trường An, cho nên bọn họ mới được cho phép mang theo binh khí rời khỏi thành. Lúc ra vào Trường An cũng phải kiểm tra tỉ mỉ. Cho nên bình thường các binh lính trông cửa thành đều khá quen thuộc với bọn họ. Nhưng hôm nay lại khác, quân thủ thành đã đổi sang Hữu Kiêu Vệ.

Quân thủ thành vì sợ xảy ra sai lầm, nên kiểm tra rất nghiêm túc. Bọn họ chợt phát hiện, trong hai cỗ xe ngựa, thì có một cỗ là trống không. Một cỗ khác có một nam tử trẻ tuổi mặc quần áo thư sinh và một vị trung niên ăn mặc bình thường ngồi trên đó.

Binh lính cẩn thận hỏi, mới biết hóa ra đội tiêu cục này không phải là áp tải hàng hóa, mà là bảo vệ người. Cỗ xe trống không cũng không có vấn đề gì, cho nên binh lính liền cho phép bọn họ rời khỏi thành. Lúc ra khỏi cửa, Phương Hận Thủy ngồi trên xe nhịn không được bật cười, không biết có gì đáng buồn cười.

Trương Cuồng lườm y một cái, không nói chuyện.

- Ngươi đang khẩn trương?

Phương Hận Thủy hỏi.

Trương Cuồng không để ý tới y, mà là rút hoành đao trong bọc ra, cẩn thận lau chùi.

Phương Hận Thủy ôn hòa nói:

- Một người khi khẩn trương mới tìm chút chuyện nhàm chán để làm. Chẳng hạn như…lau binh khí của mình. Binh khí của ngươi đã rất sạch sẽ rồi, cũng không dính máu, ngươi lau làm gì? Kỳ thực ngươi làm vậy chỉ chứng tỏ ngươi đang chột dạ. Bởi vì ngươi sợ phải ra tay với bằng hữu của mình.

- Câm miệng!

Trương Cuồng lạnh lùng khẽ quát một tiếng.

- Tốt thôi.

Phương Hận Thủy cười nói:

- Nếu ngươi không ra tay được, thì ngươi có thể nghĩ như thế này, tí nữa lúc động thủ, liệu bằng hữu của ngươi cũng nhân từ như ngươi không?

Phía nam thành.

Một cỗ xe ngựa rời khỏi thành chừng mười dặm, không thể không dừng lại, bởi vì đường đã không thông. Ở giữa quan đạo có mười mấy nam tử mặc quần áo giống nhau, tay cầm đao đứng chắn đường. Sau khi xe ngựa dừng lại, từ rừng cây ven đường lao ra không ít người, vây kín xe ngựa lại.

Cỗ xe ngưa này là cỗ xe ngựa thứ năm đi về phía nam thành. Cũng là cỗ xe ngựa mà Mạc Tẩy Đao tự mình theo dõi. Đám thuộc hạ Xà Vệ đã đi đông thành. Mà vây quanh cỗ xe ngựa này là thuộc hạ của các vị quan lớn trong triều kia. Bất kể là quan viên nào của triều đình, đều nuôi không ít khách giang hồ trong phủ của họ. Tuy thành Trường An rất thái bình, nhưng dù sao làm tới chức của bọn họ rồi, đều rất quý mạng sống của bản thân.

Đám sát thủ này thường là những kẻ từng gây ra án mạng. Bởi vì có tu vị cao, nên mới được âm thầm thuê làm bảo tiêu hộ viện tư nhân. Trên người bọn họ đều mang theo khí thế hung hãn, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào cỗ xe ngựa.

Người phu xe bỏ nón tre xuống, quay đầu nhìn vào trong xe, khẽ cười nói:

- Không nhiều người lắm. Kế hoạch phân tán địch nhân này của Phương Giải thật không tồi.

Người trong xe ừ một tiếng, thản nhiên nói:

- Ít người thì xử lý càng nhanh. Chúng ta không còn nhiều thời gian cho lắm.

- Đã hiểu.

Phu xe lê tiếng, cởi áo tơi ném sang một bên. Nón tre và áo tơi vừa được bỏ ra, mới phát hiện người phu xe này không ngờ là một kẻ rất béo. Y mặc một bộ quần áo mới. Nhìn lướt qua là biết bộ quần áo này rất đắt tiền, cho dù chỉ là áo vải.

Y đứng dậy, giãn giãn cơ thể. Sau đó y nhẹ nhàng bay lên giống như một cuộn bông. Thân hình của y thoạt nhìn cũng không phải rất nhanh, nhưng khiến cho người ta khó có thể phán đoán. Hai mươi mấy nam tử ngăn đón phía trước vung đao xông tới, bao vây người béo này. Nhưng thân pháp của người béo này rất quỷ dị. Hai mươi mấy thanh hoành đao không chạm vào được áo của y.

Mười mấy tên sát thủ ở đằng sau không xông lên, mà là cầm cung ở đằng sau, bắt đầu bắn về cỗ xe ngựa. Bọn họ bắn liên tục tới khi cánh tay đau nhức mới dừng lại. Mỗi người ít nhất cũng phải bắn được hơn mười mũi tên. Tuy thùng xe ngựa rất chắc chắn, nhưng vẫn có không ít mũi tên bắn vào trong xe. Thoạt nhìn, thùng xe giống như một con nhím lớn.

Bọn sát thủ nhìn nhau, lập tức vứt cung vung đao xông lên. Vừa lúc đó, bỗng có một người từ trong xe bay ra ngoài. Dáng người gầy gò, mặc một bộ áo da rách rưới. Tốc độ nhảy ra ngoài cực nhanh, không cầm binh khí trên tay, mà là đeo một bao tay sắt.

Rất nhanh, trước và sau người béo đều có sát thủ vây quanh.

Vừa lúc đó, một thân ảnh xông lên từ đằng sau. Ở giữa không trung, người này rút Hoàn Thủ Đao sau lưng ra, chém xuống một đao. Một đao này linh hoạt, sắc bén, tàn nhẫn. Đao khí chém mạnh vào xe ngựa. Ầm một tiếng, xe ngựa bị chém thành hai nửa!

Thùng xe vỡ vụn, Mạc Tẩy Đao nhìn chuẩn thời cơ, nhanh chóng chém ra đao thứ hai.

Trong xe ngựa chỉ còn lại một người, mặc áo gấm có ký hiệu màu xanh.

Chính là thủ phủ Đại Tùy, Tán Kim Hầu Ngô Nhất Đạo!

Mà lúc này, bên cạnh y không có một hộ vệ nào.

Ánh mắt của Mạc Tẩy Đao lộ ra sự vu sướng. Từ trước tới nay y rất tự tin với đao pháp của mình. Lúc báo cáo với Diễn Vũ Viện, y viết tu vị của mình là Ngũ Phẩm. Kỳ thực từ ba năm trước y đã tiến vào Thất Phẩm. Y có thể chuyển hóa nội kình thành đao khí mạnh mẽ.

Ngay lúc đao thứ hai của y chém xuống, sự vui sướng trong mắt y đột nhiên biến mất không thấy. Thay vào đó là sự kinh ngạc và sợ hãi.

Ngô Nhất Đạo bình tĩnh ngồi trong xe ngựa, bên cạnh không có một hộ vệ nào.

Nhưng có tên.

Hai mươi mấy mũi tên lọt được vào trong xe mà đám xe thủ vừa bắn, giờ nãy trôi lơ lửng xung quanh người Ngô Nhất Đạo. Nhu thuận giống như một con vật cưng vậy. Lúc đao của Mạc Tẩy Đao chém xuống, Ngô Nhất Đạo chậm rãi ngẩng đầu nhìn bóng người trên không trung, sau đó giơ tay chỉ về phía trước.

Trong nháy mắt, những mũi tên này như được giao mệnh lệnh, bỗng nhiên thay đổi phương hướng bắn như mưa về phía Mạc Tẩy Đao!