Phương Hận Thủy nhai và nuốt miếng thịt đó, vẻ mặt lộ ra vẻ đau khổ, rồi y lại dán mắt vào Mặc Vạn Vật với cánh tay duy nhất vẫn cố nhoài với, tự nhiên trong mắt gã ánh lên sự thương xót. Gã ngồi trên mặt đất, dựa vào gốc cây, gã cứ nhìn, cứ nhìn vào cái thân hình người không ra người, quỷ không ra quỷ mà ngỡ như là hai người.
- Ngươi đã không đánh thắng ta, nhưng ta lại muốn tâm sự với ngươi một chút…
Gã cúi thấp đầu xuống và nhìn Mặc Vạn Vật, rồi đưa tay ra kéo sát một bên chân đã bị gãy của Mặc Vạn Vật về phía mình, sau đó gã lật lại cho khuôn mặt đó có thể hướng lên trên. Nhìn vào mắt của y, Phương Hận Thủy biết được rằng y chẳng còn sống được bao lâu nữa, cái bộ dạng thật là gớm ghiếc, đau khổ nhưng cũng vô cùng đáng sợ.
Bị Phương Hận Thủy lật người, tấm lưng nát vụn của mặc Vạn Vật càng trở nên đau đớn, bởi nó bị tiếp xúc với mặt đất cứng, khiến cho y càng thêm quằn quại.
- Bây giờ ngươi hoàn toàn không nghe được những lời ta đang nói, nhưng không sao hết … Vì bây giờ đã không còn ai có thể khiến ta nói ra những lời thật lòng này. Ngươi không phải là bằng hữu của ta, càng không phải kẻ địch của ta, nhưng miễn cưỡng thì có thể coi là đối thủ của ta và quan trọng hơn cả là ngươi sắp chết rồi cho nên ta cũng chẳng kiêng kị mà nói với ngươi những điều này. Nói thật, có những chuyện cứ giấu mãi trong lòng đúng là rất khó chịu, ta không biết ngươi đã có cảm giác này chưa.
Gã dừng lại một chút, ánh mắt lộ ra vẻ ngây dại, đờ đẫn:
- Di Thân Vương hỏi ta, tại sao ta lại đột ngột từ một kẻ vô danh tiểu tốt trở thành một người có tu vi cao cường, sức mạnh hơn người. Ta nói với ông ta, trước khi lão tăng Trí Tuệ qua đời vì muốn ta báo thù cho lão nên lão đã chuyển tu vi cả đời cho ta, cái lý do này cũng khá vớ vẩn nhưng Di Thân Vương có lẽ đã tin ta … Di Thân Vương hoàn toàn không hiểu rõ con người Trí Tuệ, một người như lão ta làm sao có thể đem tu vi của cả đời mình truyền cho kẻ khác được cơ chứ?
- Thật ra thì hai người chúng ta vẫn chưa rời khỏi núi Bán Nguyệt, chúng ta đang ẩn nấp ở dưới chân núi phía bắc. Trí Tuệ đã dạy cho ta rất nhiều pháp thuật để ẩn nấp, ngay cả đến đội chó ngao của Đại Nội Thị Vệ cũng không thể nào ngửi ra mùi của ta. Trí Tuệ quả là một người có bản lĩnh, mặc dù những giây phút cuối đời lão cũng chẳng khác gì những một ông lão già cả, ốm yếu và vô dụng.
- Lão dạy ta dùng thảo dược chữa lành vết thương, dùng phấn hoa để che dấu mùi, dạy ta quy tức pháp, có thể không động đậy, ngồi liền cả ba ngày mà không cảm thấy đói thấy khát, đúng là rất thần kỳ … Nhưng đây không phải là cách khiến cho con người ta không thấy đói, thấy khát mà chỉ cách thức tạm thời, với mục đích thoát khỏi sự giày vò của những cơn đói, cơn khát, sau khi quy tức pháp hết tác dụng, những giày vò kia sẽ tăng lên gấp bội.
Phương Hận Thủy nói đến đây thì dường như ánh mắt vô hồn của Mặc Vạn Vật đã khôi phục lại một chút sinh khí. Y chầm chậm quay đầu sang nhìn thẳng vào Phương Hận Thủy, vẻ mặt dần dần lấy lại được bình tĩnh.
Phương Hận Thủy chỉ vào một bụi cỏ khô cách đó không xa và nói:
- Chất dịch của loại cỏ đó rất thối, nhưng khi bôi lên người thì có thể làm mất đi mùi cơ thể, cái này cũng là Trì Tuệ dạy cho ta, ta thực sự không thể nào biết được tại sao lão già đó lại uyên bác như vậy … Trong mấy ngày cuối cùng, vì để tránh khỏi sự truy đuổi của Sở Đại Nội Thị Vệ nên hai chúng ta đã trốn trong cái hốc cây bí ẩn đó, và không dám ra ngoài, đợi đến khi đám người Đại Nội Thị Vệ đó bỏ cuộc, không tìm kiếm nữa thì chúng ta đã ngồi yên trong đó suốt 4 ngày rồi.
- Khi không dùng đến quy tức pháp nữa thì sự hành hạ của những cơn đói cồn cào, trong nháy mắt đã khiến ta đổ ầm xuống. Đó chính là vì sự co bóp của dạ dày, một loại cảm giác mà ngươi có lẽ sẽ không bao giờ hiểu được … Lúc đó, Trí Tuệ cũng không ngờ được rằng, người của Sở Đại Nội Thị Vệ lại có thể đợi ở bên ngoài lâu như vậy, đợi đến khi tán công, ta đã không còn sức để bò ra ngoài tìm cái ăn, còn lão già đó thì càng không ổn … Lão bị trọng thương, nhưng vẫn nói dối ta là lão chỉ bị thương nhẹ, nhưng làm sao mà ta lại không nhìn ra chứ, nếu đúng như lời lão ta nói, lão chỉ bị thương nhẹ thì tại sao lão lại chọn cách trốn trong đó mà không phải là nhanh chóng chạy trốn?
- Sau khi người của Sở Đại Nội THị Vệ rời khỏi, lão bảo ta ra ngoài tìm thức ăn, nhưng ta không biết … Trên núi Bán Nguyệt ngoài một số rất ít quả dại có thể ăn được ra thì những thứ có thể ăn được cũng chẳng có gì, đương nhiên nếu coi cỏ dại là một loại đồ ăn thì chúng ta có thể ăn được một bữa ra trò. Nhưng lúc đó, ta thực sự không còn chút sức lực nào cả, bụng ta rất đau, đau đến nỗi ta tưởng chừng như mình sắp không chịu được nữa. Trí Tuệ nói với ta: “Ngươi hãy mau chóng ra ngoài tìm thức ăn”, ta nói là đợi ta một chút nữa, ta thực sự không còn chút sức lực nào cả.
- Lão ta liền mắng ta là rác rưởi, lão cứ mắng ta như vậy. Lão nói một tăng nhân trẻ tuổi tên là Trần Nhai thông minh hơn ta gấp trăm gấp nghìn lần, cũng giỏi hơn ta gấp răm gấp nghìn lần. Ta đáp lại: nhưng Trần Nhai đã chết rồi, và chính là người giết hại, mặc dù Trần Nhai là đồ đệ của người, sư tôn người quả thực rất ác … Lúc ta nói xong câu này, ta mới nhớ ra rằng, thì ra ta cũng đã là đồ đệ của lão.
- Nói đến Trần Nhai, Trí Tuệ cũng có chút áy náy, nhưng chỉ là một chút thôi, ta có thể cảm nhận đưuọc điều đó qua ánh mắt của lão. Lão nói: “Trần Nhai bắt buộc phải chết, bởi vì chỉ có như vậy ta mới có thể hiểu rõ được một bí mật.”
Phương Hận Thủy nhìn vào Mặc Vạn Vật và hỏi:
- Những người hành tẩu giang hồ như các ngươi, có phải là ai cũng có một vài bí mật? Xem ra một vị giáo thụ quang minh lỗi lạc của Diễn Võ Viện như ngươi chắc cũng có một quá khứ không mấy đáng tự hào?
Mặc Vạn Vật đương nhiên là không thể thốt ra lời nhưng ánh mắt của y lại bừng sáng.
Phương Hận Thủy cười gằn rồi nói tiếp:
- Hiện tại thì ta đây cũng là một kẻ hành tẩu giang hồ, và ta cũng đã có rất nhiều bí mật … Lúc đó ta đã cầu xin Trí Tuệ cho ta nghỉ ngơi một chút rồi ta sẽ đi ra ngoài tìm thức ăn, lão ta có vẻ cũng không muốn ép buộc ta quá nên đã đồng ý. Sau đó, ta đã hỏi lão: “ vì sao Trần Nhai phải chết?”
- Lão yên lặng khá lâu, sau đó lão nói bản thân lão đã phạm phải một sai lầm lớn. Lúc đầu, lão chỉ đơn thuần coi Trần Nhai là một tên sát nhân, vì lai lịch của Phật Tông mà phải làm như vậy, nhưng từ khi gia nhập vào Phật Tông thì đây lại trở thành một quy tắc, và lão đã không nghi ngờ gì nữa. Sau đó lão sai Trần Nhai đi giết một người, nhưng đáng tiếc, một người đã giết không biết bao mạng người, không biết đã giết bao nhiêu năm rồi mà lại không thể giết chết một kẻ đáng chết, về sau vào cái lúc mà Trí Tuệ tận mắt nhìn thấy ngườiđó thì lão mới biết là mình đã sai … lão nói chắc chắn Trần Nhai ngay từ đầu đã nhận ra rằng người đó không đáng phải bị giết chết nhưng y lại không nói cho TRí Tuệ biết, nên lão ta mới nghĩ rằng Trần Nhai đã phản bội lão, chính vì vậy khi mà bị các cao thủ của Đại Tùy vây bắt, lão đã bỏ mặc Trần Nhai ở lại, còn mình thì cao chạy xa bay.