Tiểu cô nương xinh đẹp động lòng người ngồi xuống cởi giày cho Phương Giải, Phương Giải giật mình kinh hãi, theo bản năng trốn tránh. Nhưng trong nháy mắt hắn cảm thấy biểu hiện của mình không giống một khách làng chơi, lập tức cười hì hì, che dấu sự bối rối của mình:
- Không vội được không? Trước cùng ta uống vài chén.
Tiểu cô nương vâng một tiếng, đứng dậy rót rượu cho Phương Giải.
Phương Giải lần nữa ngồi xuống rồi hỏi:
- Cô tên là gì?
Cô gái này nở nụ cười được huấn luyện chuyên nghiệp. Do nàng còn ngây ngô, nên cười kiểu quyến rũ không được thành công cho lắm:
- Ta tên là Trang Điệp, công tử tên là gì?
- Trang Điệp?
Phương Giải lập tức nghĩ tới Trang Chu mộng điệp. Nhưng thế giới này đâu có chuyện xưa đó.
- Ta họ Phương.
Phương Giải mỉm cười trả lời.
- Phương công tử.
Trang Điệp gọi một tiếng, nhu thuận nâng chén rượu đưa tới môi của Phương Giải. Dường như nàng có chút do dự, cuối cùng dùng hết dũng khí ngồi lên đùi Phương Giải. Đây là điều mà nàng học được trong mấy năm qua. Tuy còn chưa được thực tế, nhưng nàng biết cách lấy lòng nam nhân như thế nào.
Cơ thể của Phương Giải hơi cứng lại, nhưng không ngăn cản Trang Điệp ngồi xuống. Dù sao hôm nay hắn đóng vai một khách làng chơi. Cho nên hắn uống hết chén rượu mà Trang Điệp đưa tới môi. Ngửi mùi thơm trên người thiếu nữ, trong lòng có chút rục rịch. Nếu đổi thành hoàn cảnh khác, có lẽ Phương Giải sẽ bừa bãi hơn. Nhưng ở một nơi như thanh lâu, hắn khó tránh khỏi có chút không được tự nhiên. Dù sao tư duy kiếp trước, khiến trong lòng hắn có cảm giác xấu hổ như là đi ăn trộm.
- Cô là người nơi nào?
Hắn muốn chuyển sự chú ý. Dù sao hắn cũng không phải thánh nhân, khó mà làm được việc mỹ nhân bên cạnh, trong lòng không loạn.
- Không biết…
Trang Điệp mỉm cười lắc đầu:
- Lúc rất nhỏ mụ mụ đã mua về. Từ đó tới nay tiểu nữ học nghệ ở đây. Mụ mụ đã từng nói với tiểu nữ rằng, quê của tiểu nữ hình như ở chỗ nào đó ở Giang Nam. Nhà tiểu nữ có rất nhiều anh em, không thể nuôi được hết, vì thế liền bán tiểu nữ và một tỷ tỷ. Về phần tiểu nữ rốt cuộc là người nơi nào, mụ mụ đã quên, thì tiểu nữ làm sao biết được.
Lúc nói lời này, dù nàng đang cười, nhưng vẻ mặt lại đau thương.
Phương Giải nhìn vẻ mặt của nàng, phát hiện trong đó không có nhiều sự chân thành. Bộ dạng đáng thương này của nàng có tám chín phần là giả vờ. Hắn lập tức tỉnh ngộ. Giả vờ đáng thương cũng là một trong những thủ đoạn lấy lòng nam nhân của những nữ tử chốn thanh lâu. Khách càng cảm thấy nàng đáng thương, sẽ càng thưởng thêm vàng bạc.
Lại nghĩ, rất nhiều thiếu nữ bị bán từ khi còn rất nhỏ, cho nên không có quá nhiều điều để nhớ thương tới quê hương. Cho nên trong lòng nàng ta không bi thương như vẻ bề ngoài. Phương Giải biết, những người như nàng ta đều là cây rụng tiền trong thanh lâu. Lần đầu tiên của các nàng sẽ được bán với cái giá rất cao. Cho nên trước khi tiếp khách, thường được các kỹ nữ bình thường nuôi. Được ăn được mặc, không có ai ngược đãi. Hơn nữa các nàng cũng không phải bị cưỡng ép mua cưỡng ép bán, đã sớm biết mình phải đối mặt với cuộc sống như thế nào.
Nói đáng thương như vậy, cũng chỉ vì muốn kiếm thêm bạc mà thôi.
Mọi người đều nói con hát vô nghĩa, kỹ nữ vô tình. Phương Giải không có thành kiến gì với kỹ nữ. Nhưng hôm nay quả thật được lĩnh hội bản lĩnh của các nàng. Trong lòng tự nhủ, cô gái này còn nhỏ, nếu là các cô nàng có kinh nghiệm, muốn giả vờ đáng thương đáng yêu, thì khó có ai phát hiện ra được.
- Ài…
Phương Giải than một tiếng, nói:
- Cô nương thật đáng thương. Yên tâm, tương lai sẽ tốt lên thôi.
Trong lòng Trang Điệp vui vẻ, tưởng rằng mình đã mê hoặc được vị công tử này, vì thế tựa đầu vào ngực Phương Giải, nói:
- Tiểu nữ vốn là người đáng thương, lấy đâu ra tương lai tốt đẹp chứ. Chỉ ngóng trông lát nữa công tử dịu dàng chút, đừng làm đau tiểu nữ. Nếu công tử không ruồng bỏ, thỉnh thoảng quay lại đây thăm tiểu nữ là tốt rồi.
Nói xong câu đó, nàng bắt đầu cọ người vào Phương Giải. Bộ ngực đã bắt đầu có quy mô dán vào ngực Phương Giải, một đôi tay ngọc thon dài ôm lấy cổ Phương Giải. Phương Giải vốn cảm thấy nàng thanh thuần, mới nhẫn nhịn không động thủ. Lúc này liền tỉnh ngộ, đây là thanh lâu, sao mình lại ngu ngốc như thế?
Nếu hôm nay không phải mình tới, như vậy nàng ta có thể đã ôm cổ người khác giả vờ đáng thương rồi.
Vừa nghĩ tới đây, Phương Giải không còn áy náy gì cả. Hắn hôn vào cổ Trang Điệp mấy cái. Trang Điệp lập tức phát ra vài tiếng rên rỉ ngọt ngào. Mặc dù biết rên rỉ cũng chỉ là giả vờ, nhưng vẫn khiến cho Phương Giải rung động.
Bản lĩnh mà thiếu nữ này học được thật là cao. Chỉ trong chốc lát đã khiến cho hơi thở của Phương Giải bắt đầu dồn dập. Vật ở dưới kia cũng không chịu nằm yên. Thiếu nữ ngồi lên đùi hắn, cái mông nhỏ cọ cọ vào, cảm giác tuyệt không thể tả. Trang Điệp cầm tay Phương Giải đặt ở mông mình, sau đó tự cởi nút thắt đằng sau. Nút thắt vừa được cởi, một làn da trắng nõn nà xuất hiện trước mắt Phương Giải.
Dựa theo lệ thường của Trung Nguyên, con gái mười ba mười bốn tuổi đã phải lấy chồng. Mà tuổi của Trang Điệp cũng phải mười lăm, mười sáu tuổi. Nếu ở gia đình bình thường, thì đã làm mẹ rồi. Nhưng ở trong thanh lâu, lần đầu làm việc này, khó tránh khỏi có chút khẩn trương bất an. Bản lĩnh thi triển ra có chút ngây ngô, nhưng bản thân nàng là thiếu nữ cũng đủ để mê người rồi.
Cứ thân mật như vậy chừng mười phút, hơi thở của Trang Điệp bắt đầu dồn dập. Nàng có thể cảm nhận được cái thứ rất lớn phía dưới mông mình kia. Nhớ tới thứ mà các cô nương kia nói trong lúc trêu trọc nhau, tim nàng đập thình thịch. Trong lòng tự nhủ, thứ đó lớn như vậy, tí nữa ứng phó kiểu gì? Tuy nhiên, lúc nghĩ tới sự sung sướng khi làm chuyện đó, trong lòng nàng lại có vài phần chờ mong.
Nàng cởi áo ngoài, lộ ra áo ngực màu đỏ bên trong. Da thịt trắng ngần, mềm mại của người thiếu nữ, giống như một nụ hoa chớm nở, cực kỳ mê người. Nàng cầm lấy tay Phương Giải đặt ở ngực của mình. Mắt thấy bàn tay sẽ nắm trọn ngực, vị công tử thoạt nhìn đã động tình này, bỗng nhiên rút tay về, nói:
- Hay là uống vài chén rượu trước đã.
…
…
Phương Giải bế Trang Điệp đã say mèn đặt xuống giường. Kiểm tra thấy nàng đã say không biết trời đất gì, lúc này mới yên tâm. Hắn cởi bộ áo gấm rộng thùng thình ra, lộ ra một bộ quần áo màu đen.
Hắn rút một cái khăn màu đen che mặt lại. Đầu tiên là tới cửa nghe ngóng, sau đó kiểm tra xem cửa đã đóng chặt hay chưa. Chuẩn bị xong xuôi, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ xem có ai không. Thấy hậu viện không có người, hắn lập tức nhảy ra ngoài. Nhảy ra ngoài rồi, một tay nắm cửa sổ, một tay đóng chặt cửa sổ lại
Phía sau Tân Nguyệt Lâu là nơi ở của những cô nương thân phận khá cao. Các phòng được xây riêng rẽ với nhau. Phương Giải nhẹ nhàng không một tiếng động nhảy xuống một cái sân. Lúc rời khỏi cái sân này, Phương Giải mơ hồ nhìn thấy có hai thân ảnh trần truồng đang dán vào nhau. Tiếng rên rỉ mê hồn không hề kiêng kỵ gì rơi vào tai hắn.
Phương Giải không nhịn được lắc đầu cười, từ tường nhảy ra ngoài.
Phía sau Tân Nguyệt Lâu là một cái hẻm nhỏ. Phương Giải lao trong bóng đêm như một con báo. Rất nhanh đã vượt qua hai ngõ nhỏ, dừng lại ở trước tường viện một gia đình. Đầu tiên hắn cẩn thận lắng nghe, không phát hiện điều gì khác thường mới nhảy lên đầu tường. Viện này không tính là nhỏ, có hai sân trước và sau. Căn phòng ở sân phía trước tối om như mực, hiển nhiên không có ai ở. Nhưng căn phòng ở sân sau lại có ánh đèn dầu.
Phương Giải nhảy xuống, nương theo ánh trăng vượt qua sân trước rồi tới sân sau. Hắn giấu mình đằng sau một thân cây, nhìn về hướng căn phòng có đèn sáng. Ngọn đèn chiếu rọi một bóng người lên cửa sổ, đang đi qua đi lại. Một cái sân lớn như vậy, nhưng chỉ có một căn phòng ở.
Phương Giải nhẹ nhàng tới gần phòng, dỏng tai lắng nghe.
Tiếng bước chân trong phòng có vẻ lộn xộn. Thường thường một người lúc ở một mình có hành động như vậy, biểu hiện tinh thần không yên. Cũng không biết nam tử trong phòng có việc gì phiền lòng. Phương Giải nghĩ thầm, hôm nay ta liền giúp ngươi giải thoát phiền não. Ai bảo chúng ta là bạn bè.
Đang lúc hắn đứng dậy chuẩn bị thổi khói mê vào trong phòng, thì người trong phòng bỗng thấp giọng mắng một câu.
- Tiểu tặc lén lút, nơi này là nơi ngươi làm càn chắc? Hôm nay tâm tình của ta không được tốt, cho nên ngươi đáng chết!
Phương Giải cả kinh, trong lòng tự nhủ, tính cánh giác của người này thật cao, bị y phát hiện. Vừa định ứng chiến, lại không thấy người trong phòng có động tác gì. Đợi chốc lát, Phương Giải liền tỉnh ngộ. Cái tên trong phòng căn bản không phát hiện ra mình. Chỉ là y muốn cất giấu bí mật gì đó mới phải cẩn thận như vậy. Từ đó có thể đoán ra được, đêm nay không biết y đã nói câu đó bao nhiêu lần. Một người chỉ khi rơi vào lúc rất khẩn trương, mới có phản ứng như người điên như vậy.
Phương Giải biết người trong phòng có tu vị thấp nhất cũng phải Tứ Phẩm hoặc Ngũ Phẩm. Với thực lực hiện tại của hắn, đối phó với y không tính là việc khó gì. Khó ở chỗ không thể để cho y phát hiện. Vạn nhất người trong phòng la lên, khó tránh khỏi sẽ dẫn tới sự chú ý của quan quân tuần tra.
Hắn vốn định dùng khói mê làm người trong phòng ngất đi. Nhưng giờ hắn thay đổi chủ ý. Hắn lục lọi trong người, lấy ra một cái lọ sứ đựng thuốc mê rồi ném ở góc sáng. Cạch một tiếng, người trong phòng hơi sửng sốt, lập tức mở cửa lao ra ngoài. Môt thân ảnh cầm theo đao lao thẳng tới chỗ phát ra âm thanh.
Người nọ vừa đi ra, Phương Giải lập tức âm thầm nhảy vào phòng. Người nọ đi lòng vòng trong sân, rất nhanh phát hiện ra lọ đựng thuốc mê. Y nhặt cái lọ lên nhìn nhìn, cười lạnh một tiếng, lẩm bẩm:
- Đúng là tiểu tặc không sợ chết mới dám tới nơi này. Thân thủ không tồi lắm. Tới gần phòng ta mà không bị ta phát hiện.
Khói mê này chỉ có tiểu tặc thấp kém mới dùng. Cao thủ thành danh ai lại dùng nó. Nhưng Phương Giải không thấy vậy, cái gì dùng tốt thì cứ dùng.
Người nọ đi một vòng quanh sân, lại nhảy lên đầu tường nhìn nhì. Xác định không có ai mới cầm theo hoành đao, từ cửa sổ nhảy lại trong phòng, đóng kín cửa sổ lại. Vừa vào liền nhìn thấy một người mặc áo đen híp mắt nhìn mình. Y giật mình kinh hãi, theo bản năng vung đao chém tới.
Một đao kia mang theo khí thế hùng hồn, nhưng còn chưa kịp chém xuống, người mặc áo đen đã tung một quyền vào bụng của y. Một quyền này có sức mạnh vượt quá tưởng tượng. Người kia cong người xuống, còn chưa kịp la lên, đã bị người mặc áo đen bịp miệng lại. Người mặc áo đen lại đánh một cái vào gáy của y. Người nọ lập tức nằm vật xuống.
Phương Giải lấy một sợi dây thừng bằng gân trâu trong túi da, trói chặt nam tử này lại. Sau khi trói chắc chắn và bịt miệng y lại, mới cẩn thận kiểm tra căn phòng này. Người này trông coi căn phòng cẩn thận như vậy, hiển nhiên là có thứ gì đó khiến cho y khẩn trương bất an.
Phương Giải lục lọi một lúc, không phát hiện được gì. Mà không thể ở lại nơi này lâu. Hắn lo lắng chẳng may đồng bọn của người này quay lại, vậy thì mình sẽ rất khó thoát thân. Thời cơ tốt nhất là chỉ có một mình y ở đây, lấy được đồ vật phải nhanh chóng rời đi.
Phương Giải khiêng nam tử kia lên vai, ngọn nến cứ để vậy, giẫm lên dấu chân mà vừa nãy y lưu lại trên cửa sổ rồi nhanh chóng rời đi.
Hắn chạy như bay qua hai ngõ nhỏ, cẩn thận tránh né quan quân tuần tra, rồi đặt người này xuống một gốc cây hòe, lập tức rời đi. Cùng lúc hắn rời đi, Trầm Khuynh Phiến đợi ở trên cây hòe đã nửa canh giờ nhẹ nhàng nhảy xuống. Mang theo nam tử nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Phương Giải theo đường cũ trở về Tân Nguyệt Lâu, lúc đi qua cái sân kia, người ở trong phòng vẫn còn đang quần chiến. Phương Giải thầm nói trong lòng một câu, dai sức thật, sau đó lại chui vào Thính Vũ Hiên từ cửa sổ.
Nhanh chóng thay lại quần áo, Phương Giải ngồi ở một bên giường nhìn Trang Điệp chỉ mặc cái yếm vẫn đang ngủ say.
Hắn đau đầu nghĩ…làm hay không làm?