Sau khi Trầm Khuynh Phiến rời khỏi Diễn Vũ Viện, Phương Giải không vội vã tới lớp báo danh. Trên lý thuyết, Mặc Vạn Vật là giáo viên chủ nhiệm của lớp Phương Giải. Nhưng chỗ đặc thù của Phương Giải, là Khâu Dư trực tiếp dạy dỗ hắn. Dù sao Mặc Vạn Vật đã quen với việc Phương Giải không tới lớp. Phương Giải cũng quen với việc độc lai độc vãng.
Hắn ngồi trong phòng mười phút, cẩn thận suy nghĩ những chuyện xảy ra trong lúc mình hôn mê. Hắn không nhớ được nhiều lắm. Điều khiến hắn cảm thấy hứng thú, chính là Khâu Dư không nói thật cho Chu viện trưởng biết. Lúc đó hắn đã dần dần khôi phục tâm trí, nên nghe thấy được cuộc trò chuyện của Khâu Dư và Chu viện trưởng.
Vì sao Khâu Dư không nói thật với Chu viện trưởng?
Nàng giấu diếm sự thay đổi của cơ thể mình là có mục đích gì?
Phương Giải xác định Khâu Dư không hề có ý đồ gì với mình. Như vậy việc nàng giấu diếm sự thay đổi của cơ thể mình…chẳng lẽ ngay cả Chu viện trưởng mà nàng cũng không tin? Vì sao?
Nếu như Khâu Dư làm vậy là để bảo vệ mình, thì cũng vì sao?
Phương Giải sẽ không ngu ngốc tới mức cho rằng Khâu Dư có tình cảm với mình. Cô nàng kia…có lẽ căn bản không coi là một nữ nhân. Tính cách của nàng ta quá mạnh mẽ, cứng rắn, cũng đã định trước không dễ dàng có cảm tình với một nam nhân. Như vậy vì sao nàng ta phải bảo vệ mình, mà không ngại lừa dối Chu viện trưởng?
Phương Giải nghĩ không ra, liền đi thẳng tới gặp Khâu Dư.
Hắn tìm không sai chỗ. Khâu Dư vẫn còn đang ở Tàng Thư Lâu đọc sách cổ. Lúc Phương Giải nhìn thấy cuốn sách trên tay Khâu Dư là cuốn nói về cổ độc của bộ lạc người Man phía Tây Cương, trong lòng hắn liền ấm áp. Mặc kệ Khâu Dư xuất phát từ mục đích gì, thì sự quan tâm của nàng ấy với mình là chân thành.
Phương Giải không nhìn thấy đám sâu đó, nhưng Trầm Khuynh Phiến đã kể từ đầu tới cuối cho hắn nghe. Khi Phương Giải biết trong cơ thể của mình lại có thứ sâu ghê tởm như vậy, hắn suýt nữa nôn mửa. Chuyện này càng nghĩ càng cảm thấy ghê tởm.
Phương Giải đặt gói lạc lên bàn, gật đầu coi như chào hỏi ông cụ. Ông cụ cũng cười cười với hắn, cầm lấy gói lạc, bóc ra ăn.
- Cảm ơn tiên sinh.
Phương Giải đi tới gần Khâu Dư, rất chân thành nói.
Khâu Dư ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó chỉ xuống bên cạnh:
- Ngồi đi.
Phương Giải khoanh chân ngồi xuống chiếu, nhìn cuốn sách cổ trong tay Khâu Dư, hỏi:
- Khuynh Phiến đã nói với học sinh rằng tiên sinh và nàng ấy đều đang hoài nghi thứ sâu trong người học sinh là cổ độc của người Man phía Tây Cương. Học sinh chưa từng tiếp xúc qua với người Man. Tuy rằng từng đi qua Nam Yến, nhưng chưa từng gặp qua Vu sư. Không chỉ là võ lâm Trung Nguyên nhìn thấy Vu sư người Man liền ra tay trừ diệt. Mà ngay cả người Nam Yến cũng ghét cay ghét đắc đám Vu sư kia. Nếu không phải bộ lạc của người Man giấu trong rừng sâu nước hiểm, thì quân đội Nam Yến đã kéo quân tiêu diệt hết rồi.
Khâu Dư ừ một tiếng, nói:
- Trò đang hoài nghi đấy không phải là cổ độc?
Phương Giải lắc đầu:
- Chỉ là học sinh nghĩ không ra, ai có thể thần không biết quỷ không hay, gieo cổ độc vào người học sinh.
- Có lẽ lúc đó ngươi còn rất nhỏ, chưa nhớ được gì.
Khâu Dư đưa cuốn sách đang đọc cho Phương Giải:
- Quyển sách này có ghi lại vụn vặt, không tỉ mỉ cho lắm. Bộ lạc của người Man có một thủ đoạn là tạo ra khôi lỗi binh khiến ta chú ý. Trò xem…
Khâu Dư chỉ vào một bức tranh vẽ trên cuốn sách:
- Con sâu trong bức tranh này, không khác gì con sâu trong người trò.
- Khôi lỗi binh?
Phương Giải hơi kinh ngạc.
- Đúng vậy…
Khâu Dư nói:
- Bộ lạc người Man ở biên cương Tây Nam sẽ bắt những người lạc vào lãnh thổ của bọn họ. Sau đó gieo cổ độc này xuống. Người bị trúng cổ độc sẽ biến thành một cái xác không hồn, không có tư tưởng, hoàn toàn nghe lệnh Vu sư gieo cổ độc. Những khôi lỗi binh này không có cảm giác đau, cho dù bị đâm xuyên tim vẫn có thể hành động như cũ. Hơn nữa thân thể của bọn họ sẽ trở nên cứng rắn như sắt. Đao kiếm bình thường khó có thể làm bọn họ bị thương. Nhưng nhược điểm của khôi lỗi binh là chậm chạp. Nếu muốn chạy trốn thì không phải việc khó gì. Hơn nữa cơ thể của bọn họ đen thui. Liếc mắt cái là nhận ra được sự khác biệt với người thường. Nếu muốn giết khôi lỗi binh, chỉ có hai cách. Thứ nhất là lấy cổ độc trong cơ thể bọn họ ra. Thứ hai, là cắt đứt đầu bọn họ.
Phương Giải nghĩ lại mình lúc trước, thấy mình chưa từng có dấu hiệu nào của khôi lỗi binh.
Khâu Dư tiếp tục nói:
- Nhưng ta đã hỏi qua Trầm Khuynh Phiến, từ nhỏ tới lớn biểu hiện của trò không khác người thường là mấy. Chỉ ở lúc Phan Cố, gặp được Trung Thân Vương mới xảy ra thay đổi. Cho nên đó có lẽ không phải là cổ độc để khống chế khôi lỗi binh.
- Cao cấp hơn thì sao?
Phương Giải hỏi.
Khâu Dư gật đầu:
- Chỉ có thể suy luận như vậy. Nhưng Vu sư vốn rất ít. Mặc dù là người thuộc bộ lạc người Man cũng ít khi gặp. Từ sau khi Vu sư đi ra khỏi khu rừng bị coi là yêu tà, số lượng Vu sư đi ra càng ngày càng ít. Còn số ít không dám đi ra rừng cây, e sợ bị chôn sống hoặc là thiêu cháy. Ta không tìm thấy bản ghi chép nào nói về người bị cổ độc khống chế vẫn hành động như người bình thường. Nếu như nói cổ độc trong cơ thể trò là thuật pháp cực cao, thì danh tiếng của vị Vu sư gieo cổ độc vào người trò phải rất lớn. Hoặc là người này chưa từng rời khỏi bộ lạc, hoặc là y đã chết từ rất lâu rồi. Bằng không đã có ghi chép rồi.
Phương Giải lắc đầu, tới giờ hắn vẫn mù mịt khó hiểu.
- Xem ra muốn biết rõ hơn, chỉ có thể tới biên cương Tây Nam để tìm người hỏi thôi.
- Có một người, chắc biết được một ít.
Khâu Dư liếc Phương Giải một cái, sau đó cười cười nói:
- Thành Trường An rất lớn, mà trong thành Trường An không thiếu người từ khắp nơi đổ về.
- Ai?
Phương Giải hỏi.
- Trò còn nhớ chuyện ở Khách Thắng Cư lúc đó, có một học sinh xuất thân từ quân đội rất có tiền đồ vì chuyện này mà bị xóa tên không? Y là Lữ suất biên quân ở biên giới Tây Nam. Không chỉ một lần dẫn quân đội giết người Man. Ta nghe nói, người này sau khi bị xóa tên, vẫn chưa rời khỏi Trường An. Cũng không biết y dùng cách nào mà xóa hết được lỗi. Giờ có quan hệ thân thiết với một quản gia trong phủ Di Thân Vương. Xem ra, y tính toán sau này làm chút gì đó trong phủ Di Thân Vương để kiếm cơm.
- Vương Duy, Lữ suất biên quân thành Bạch Thủy kia.
Phương Giải cười cười, ánh mắt sáng ngời.
- Đương nhiên…
Khâu Dư mỉm cười nói:
- Ta sẽ làm như chưa từng nói gì với trò.
…
…
Khâu Dư nhìn thoáng qua ông cụ đang bóc lạc uống rượu, xác định cuộc trò chuyện giữa nàng và Phương Giải không bị ông ta nghe được. Ông cụ kia quá già rồi, thính giác đã không được tốt lắm.
Nàng kể lại Phương Giải thay đổi cơ thể như thế nào, sau đó thấp giọng nói:
- Nếu ta không đoán sai, cơ thể hiện tại của trò khác lúc trước rất lớn. Nếu trò là người thông minh, thì không cần phải lừa ta. Trò nên biết rằng, ta còn hiểu cơ thể của trò hơn cả trò…Lúc trò tỉnh lại xuất hiện mấy kinh mạch màu đỏ, từ bụng lan sang tứ chi. Những chỗ kinh mạch đó đi qua, sáng lên ba mươi sáu khí huyệt.
Nàng cười cười nói:
- Mà ba mươi sáu khí huyệt được mở, là điều kiện cơ bản nhất để tu hành.
- Nhưng ta vẫn chưa thấy Khí Hải của trò.
Phương Giải cười khổ nói:
- Học sinh cảm thấy ở trước mặt tiên sinh, học sinh như đang cởi truồng vậy.
Khâu Dư ừ một tiếng nói:
- Không trách được ngươi…phần lớn mọi người đều cởi truồng trong mắt ta. Trừ khi tu vị của họ rất cao, có thể ngăn cản được ánh mắt của ta.
Phương Giải sững sờ, sau đó rất hâm mộ nói:
- Vậy chẳng phải tiên sinh duyệt qua vô số người?
Khâu Dư hơi nheo mắt lại, Phương Giải lập tức đổi chủ đề:
- À.. trở lại chuyện cơ thể của học sinh. Đúng như tiên sinh nghĩ, học sinh có thể mơ hồ cảm nhận được một tia nguyên khí thiên địa. Nhưng có lẽ vì cảm nhận được quá ít, cho nên rất mơ hồ. Học sinh đã thử qua, không có biện pháp nào chuyển hóa nguyên khí thiên địa thành nội kình trong cơ thể.
Khâu Dư trầm tư một lúc, rồi nói:
- Có lẽ vì cảm giác được quá ít…Hơn nữa, hiện tại ngươi vẫn chưa có Khí Hải, cảm giác được nguyên khí thiên địa, lại không thể dẫn vào cơ thể. Không có Khí Hải thì sẽ không có chỗ lưu trữ nguyên khí thiên địa. Cho nên…hiện tại chỉ có thể cảm giác được mà thôi.
- Điều này có khác gì không cảm nhận được đâu?
Phương Giải có chút ảo não nói.
- Sao lại không khác nhau?
Khâu Dư cười cười nói:
- Hôm qua ta còn đang nghĩ, cả đời này ngươi khó có thể cảm nhận được nguyên khí thiên địa. Cho dù thân thể của ngươi có đặc biệt hơn nữa, đối với tu hành mà nói, ngươi cũng chỉ là phế vật. Nhưng hôm nay, ngươi đã có thể cảm nhận được sự tồn tại của nguyên khí thiên địa. Ai biết qua mấy ngày nữa, Khí Hải tưởng trống rỗng lại đột nhiên xuất hiện?
- Lời này của tiên sinh không đáng tin lắm.
Phương Giải lắc đầu nói:
- Có mạch thông với khí huyệt, nhưng lại không có Khí Hải. Có thể cảm giác được nguyên khí thiên địa, lại không thể dẫn vào cơ thể được. Học sinh thật không biết việc này có gì đáng để vui vẻ. Ngược lại còn khó chịu hơn lúc trước. Chẳng hạn như…một thái giám, cho dù có hứng thú với nữ nhân, nhưng y biết mình không thể nên chỉ phải nhận mệnh. Nhưng một ngày nào đó, y chợt phát hiện ra mình có vật kia. Cực kỳ mừng rỡ đi tìm nữ nhân. Lại phát hiện nó không cương lên được…
Khâu Dư rất nghiêm túc nhìn hắn, nói:
- Nếu ta lại nghe trò nói như vậy lần nữa, thì ta liền thiến luôn trò.
Phương Giải cả kinh, vội vàng nói lời xin lỗi:
- Xin lỗi tiên sinh, học sinh đã quên mất tiên sinh là một nữ nhân…
- Đã quên…
Khâu Dư cắn răng lặp lại một lần, có sát khì tràn ra trong mắt.
Phương Giải vội vàng ngồi xa chút, xua tay giải thích:
- Học sinh… học sinh không có ý đó. Nhất thời lỡ lời mà thôi.
Khâu Dư thở dài nói:
- Trò có biết trò là kẻ rất đáng ghét không?
Phương Giải gật đầu nói:
- Chỉ cần tiên sinh cam đoan không đánh học sinh, thì học sinh đều biết.
Khâu Dư bị hắn làm cho tức cười:
- Quay về chỗ ngồi đi, trò tưởng rằng ta sẽ chấp nhặt với trò? Nói tiếp về cơ thể của trò…trò đã có thể cảm nhận được sự tồn tại của nguyên khí thiên địa, chứng minh rằng trò có thể tu hành. Về phần vì sao không có Khí Hải, ta nghĩ có lẽ nó còn chưa hoàn toàn thành hình…Đợi thêm mấy ngày, chắc sẽ có sự thay đổi.
- Hơn nữa người tu hành bình thường chỉ có một đường kinh mạch nối với Khí Hải. Giống như một cái dây thừng không đầu không đuôi, tuần hoàn liên tục không dứt. Mà trò thì bất đồng. Ngày hôm qua ta nhìn thấy có ít nhất bốn đường kinh mạch đã thành hình. Còn có một đường mới vươn ra từ bụng của trò được một tấc thì dừng lại. Mãi đến cuối cùng nó không tiếp tục kéo dài nữa.
Nàng chỉ vào bụng Phương Giải, nói:
- Có lẽ đợi khi đường kinh mạch đó thành hình, Khí Hải của trò mới xuất hiện.
Phương Giải hỏi:
- Rốt cuộc làm sao để nguyên khí thiên địa nhập vào cơ thể?
Khâu Dư trầm mặc một lúc rồi nói:
- Cách đơn giản nhất là hô hấp thổ nạp. Nhưng có người đại tu hành, có thể hô hấp qua các lỗ chân lông. Nói cách khác, cho dù có bịt mũi bịt miệng của người đó, chỉ cần không che lại làn da toàn cơ thể, thì người đó vẫn có thể hít thở mà không chết. Mà người đại tu hành như vậy, tốc độ tăng tu vị cũng nhanh hơn so với người bình thường.
Trong nháy mắt, Phương Giải nghĩ tới một người là…Sở Lưu Hương…