Đế quốc đang tập kết binh lực qui mô lớn ở biên thuỳ tây bắc, Diễn Vũ Viện vẫn bình lặng như mặt nước. Học trò mỗi ngày đều đi học, tan học đúng giờ. Thu hoạch của mỗi ngày đều khác nhau, nhựng kiến thức mà các giáo thụ truyền dạy luôn khiến cho họ được mở rộng tầm mắt. Có lẽ phương pháp giảng giải có hơi đặc biệt, nhưng đối với việc nhận thức bản chất của sự việc các giáo thụ luôn một câu trúng đích. Họ đang dùng kinh nghiệm từng trải của mình, mở ra cho học trò của mình một cánh cửa hoàn toàn mới mà trước đó họ chưa từng được biết.
Trong số các giáo thụ không ít người từng làm việc dưới trướng Đại tướng quân, tham gia qua nhiều trận chiến. Những người này sau khi về già được Diễn Vũ Viện chiêu mộ làm giáo thụ, dùng ví dụ thực tế để giảng giải cho các học trò nghe về những trận chiến kinh tâm động phách ngày trước. Câu chuyện được kể từ miệng của những người từng trải này, rất khác so với những gì mà họ từng được nghe nói, chi tiết hơn, chân thật hơn, cũng khiến họ hiểu cặn kẽ hơn ý nghĩa vốn có của chiến tranh.
Nghe giáo thụ miêu tả cảnh máu thịt tung toé trên chiến trường, thậm chí có người còn vì quá tập trung mà sắc mặt trắng bệch. Thế hệ này của họ không có trải qua chiến tranh. Nếu không có ai kể, họ cũng không thể mường tượng ra tất cả của chiến tranh, không chỉ có nhiệt huyết, tình cảm mãnh kiệt, xông pha và vinh quang, mà còn có chết chóc, đau thương nước mắt và một số thất bại.
Thỉnh thoảng có người nhớ tới, cậu thiếu niên tên Phương Giải đã lâu lắm rồi không xuất hiện trong lớp học của Diễn Vũ Viện. Cuộc sống vốn chỉ lấy bản thân làm trung tâm, cho dù đã từng đố kị, đã từng ngưỡng mộ, nhưng khi người này biến mất khỏi tầm mắt trong một thời gian dài, sức ảnh hưởng của người đó sẽ trở nên cực kì nhỏ bé.
Khi hắn không ở đây, lúc đầu ai cũng đoán hắn đang làm gì.
Nhưng ngày qua ngày, ai cũng dần trở về với cuộc sống của riêng mình, lòng so đo vẫn còn, nhưng đôi khi nghĩ đến vị thiếu niên ấy, họ cũng sẽ nghĩ có phải hắn đang hưởng thụ ưu đãi gì đặc biệt ở hậu sơn hay không? Là được giáo thụ Diễn Vũ Viện giảng bài cho mình hắn, hay được đại tu hành giả đích thân chỉ điểm?
Nhưng những thứ này đều không phải trọng tâm trong cuộc sống của các học trò. Họ biết chiến tranh sắp xảy ra, phần lớn người thậm chí còn cầu mong Đại Tuỳ đừng kết thúc cuộc chinh phục tây bắc nhanh như thế, để cho họ cũng có cơ hội được trải nghiệm chiến trường, cầu cho các tướng lĩnh biên cương đừng ôm hết công lao cho mình, để lại ít vinh quang chinh phục lại cho họ.
Không ai nghi ngờ rằng trong trận chiến này đế quốc không thể giành được thắng lợi huy hoàng. Cũng giống như những trận chiến lâu nay được người khác ghi nhớ, mỗi một lần chiến tranh đối ngoại đều là một lần quật dậy mới của đế quốc. Bất cứ kẻ địch nào đứng trước quân đội lớn mạnh của đế quốc, ngoài việc run lập cập ra còn làm được gì khác? Cho dù, kẻ địch được xưng là đại đế quốc mạnh nhất thế giới – Mộng Nguyên – thì cũng sẽ như vậy thôi.
Người Mông Nguyên có trăm vạn thiết kị, vậy thì sao? Chiến trận của quân đội đế quốc đánh đâu thắng đó, Thương quốc lúc trước cũng xưng là sở hữu binh lính trăm vạn, chẳng phải cũng bị quân nhân Đại Tuỳ nghiền nát hay sao?
Vinh quang, chỉ thuộc về quân nhân Đại Tuỳ.
Lúc Mã Lệ Liên từ trong lớp đi ra, nàng đang tay trong tay với một nữ sinh khác, thỉnh thoảng còn nói với nhau vài câu, trông hai người họ cứ như tình cảm tốt đến mức tường đồng vách thép không thể phó vỡ.
Nhưng, trước khi họ leo lên ngọn núi cao tên Bán Sơn đó, hai người này căm thù lẫn nhau, công kích lẫn nhau, thậm chí đến mức không thể cùng tồn tại. Tuy là bạn cùng lớp, nhưng hai người họ cứ như lửa với nước không thể hoà hợp, nói xấu sau lưng trở thành thói quen, gặp mặt thì nói móc khiêu khích châm biếm nhau cứ y như rằng đó là lời chào vậy.
Bây giờ quan hệ của hai người họ tốt như thế, thậm chí khiến cho những người khác có ảo giác rằng những kí ức trước đó đều là giấc mơ.
Cô nữ sinh bên cạnh đó, chính là Ngưu Miểu.
Nàng là con gái duy nhất của Đại Học sĩ Văn Uyên Các Ngưu Tuệ Luân, kiêu căng khó bảo, nổi tiếng hào khí ở thành Trường An này, bạn bè không ai là tiểu thư khuê phòng, mà chỉ toàn công tử áo gấm. Nàng thường xuyên xuất hiện tại các bữa tiệc, thậm chí dám bước vào cửa thanh lâu uống rượu nói cười với đám công tử đó. Vì thế, nàng còn một biệt danh sặc mùi châm biếm: Ngưu Hoa Hoa.
Hai cô gái tay trong tay đi từ trong lớp ra, khuôn mặt tuy không phải là rất đẹp nhưng thế nào cũng là một phong cảnh đáng ngắm, đặc biệt là trong cái lớp có hai mươi tám học sinh mà chỉ có hai cô gái thì phong cảnh này trở nên quý báu hơn nhiều.
Lớp này từng có ba mươi hai học trò.
Lần đi núi Bán Nguyệt, họ chỉ nghĩ đó là trận tỉ thí thông thường, nhưng lại trở thành cơn ác mộng khiến cho rất nhiều người không tài nào ngủ được, trong đó có Mã Lệ Liên và Ngưu Miểu. Sau đó mấy người Viên Thành Sư chạy tới ứng cứu thì thấy cảnh Phương Giải đang giải cứu Mã Lệ Liên, cũng nhìn thấy thi thể của mấy người Lưu Sảng nằm ngang dọc dưới đất.
Không biết tại sao, sau khi trở về, giữa các học trò này dường như nảy sinh thêm một thứ gì đó, giấu đi sự đối lập và thù hận lẫn nhau trước đó.
- Còn đang nghĩ về hắn?
Ngưu Miểu nhìn ánh mắt có chút không tập trung của Mã Lệ Liên.
Khuôn mặt Mã Lệ Liên hơi ửng đỏ, lắc đầu:
- Không phải, hôm nay là thất thất (ngày thứ 49 sau khi chết) của tụi Lưu Sảng.
Ngưu Miểu ngẩn người, rồi sau đó gật đầu:
- Chúng ta đi mua một ít tiền giấy.
Mã Lệ Liên uhm một tiếng:
- Các người già thường nói, sau khi người ta chết, linh hồn sẽ ở lại dương thế bảy bảy bốn mươi chín ngày. Vì họ lưu luyến thế gian này, không nỡ người thân và bạn bè của mình, nên chấp pháp của Địa Phủ đặc biệt khai ân, cho hồn người chết quay trở lại nhìn người mà họ không nỡ một lần cuối vào ngày thất thất. Sau thất thất, họ sẽ đi đầu thai chuyển thế.
Mắt của Ngưu Miểu hoe hoe đỏ:
- Lưu Sảng đúng là tên đáng ghét… Y không chỉ một lần nhìn trộm ta tắm, nếu không Viên Thành Sư tỏ tình trước, chắc là hắn sẽ bất chấp thủ đoạn chiếm hữu ta? Ta từng nói là muốn giết y, nhưng đó chỉ là lời tức giận… Ta khinh thường y, bỉ ổi, đê tiện, nham hiểm. Những tính cách đáng ghét nhất của đàn ông y đều có.
- Nhưng y chết một cách đáng tự hào, y đứng trước tất cả đồng môn của mình chiến đấu mà chết.
Nghe những lời này, lòng của Mã Lệ Liên khẽ lay động, màu đỏ trên mặt càng rõ nét hơn.
Ngày hôm đó, hắn cũng đứng trước mặt mình.
“Cút”
“ Cô có biết tên của mình rất khó nghe không?”
“ Ngoài việc làm ta phân tâm ra, cô còn có thể làm gì? Sao còn không biến đi”
“ Giết y, dùng đao đâm nát tim y”
“Trông cô bây giờ xinh hơn nhiều rồi”
Ngưu Miểu kéo kéo tay nàng:
- Tỷ đang nghĩ gì thế? Mặt mang nét xuân, nhìn là biết là đang yêu rồi. Nhưng nói gì thì nói, họ của hai ta đều không tốt, một ngưu một mã, đều là bị người ta cỡi.
- Đáng ghét.
Mạ Lệ Liên liếc Ngưu Miểu một cái, vô ý thức nhìn về phía hậu sơn.
- Ta biết ngay là tỷ đang yêu mà.
Ngưu Miểu cười nói:
- Anh hùng cứu mỹ nhân, đúng là chuyện lãng mạn.
- Ta chỉ là muốn biết, giờ hắn sống có tốt không thôi.
Mã Lệ Liên thì thào một câu, mắt đưa về phía xa.
…
…
Phương Giải không tốt
Rất rất không tốt.
Trong lúc Mã Lệ Liên cùng Ngưu Miểu tay trong tay, hắn nằm sấp trên sàn đá lạnh ngắt của nhà lao thở hổn hển như một con cún, cả người sớm đã bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, tất cả sức lực cứ như là bị rút hết ra cơ thể. Hắn muốn cựa quậy đứng dậy, thì cánh tay chỉ đủ sức chống đở nửa nên thân người.
Trên trán, từng giọt mồ hôi lớn khoảng viên đậu chậm rãi rơi xuống, rất nhanh là làm ướt cái bàn đá xanh.
- Mới thế này thôi mà đã không được rồi à?
Nữ giáo thụ Khâu Dư khoanh tay đứng cách đó không xa, lạnh lùng lên tiếng, ngữ khí đầy sự châm biếm. Vì muốn kiểm tra giới hạn thể lực của Phương Giải, nàng đã không để cho Phương Giải ngừng nghỉ suốt hai ngày hai đêm. Căn thạch thất rộng rãi này trở thành nơi tu luyện, thạch toả (để cử tạ), binh khí đều có đủ cả. Mà các dụng cụ hành hình trên tường toàn bộ đều bị dỡ bỏ, thay vào đó là bốn tấm bản đồ khổng lồ. Trên giường đá, mặt đất, để đầy các binh thư chiến sách. Để hắn có thể xem rõ, ngọn đèn dầu vàng vàng trong thạch thất đã được thay bằng mấy chục cây đuốc.
Nàng cứ đứng như thế trong hai ngày hai đêm, nhìn vị thiếu niên dần dần trở nên yếu ớt không chút sức lực.
- Nâng thạch toả thêm ba trăm cái nữa.
Âm thanh ra lệnh thanh lạnh vô tình, cặp mắt màu trắng kia không rời khỏi cơ thể Phương Giải một giây phút nào. Bạch nhãn như có thể xuyên thấu làn da, của Phương Giải, nhìn thấy sự biến hoá của cơ thịt và nội tạng của hắn. Tập trung tinh thần nhìn chằm chằm như thế, cần tiêu hao một lượng lớn tinh thần lực và tu vi. Hai ngày hai đêm, Phương Giải mệt như con chó chết, nàng cũng đâu sung sướng gì? Mồ hôi sớm đã làm ướt hết áo của nàng, khiến cho bộ đồ giáo thụ rộng rãi dính sát vào người nàng.
- Thứ mà người đàn ông chịu không nổi nhất, chính là bị phụ nữ nói là không được.
Vị thiếu niên bướng bỉnh nhìn thân hình đầy hấp dẫn của Khâu Dư mím mím môi, ánh mắt thậm chí còn lộ ra vẻ thèm khát không hề che giấu. Khâu Dư không phải là một mỹ nữ, nhưng thân hình của nàng đủ bốc lửa. Cơ thể luôn giấu trong bộ viện phục rộng thùng thình, giờ hiện ra trước mắt Phương Giải một cách không hề che giấu, dưới ánh lửa chập chờn càng thêm phần mê người.
Nhưng đối diện với ánh mắt đáng ghét như thế của Phương Giải, Khâu Dư cơ bản là không thèm để ý. Nàng như là không quan tâm việc mắt của Phương Giải đang dán vào thân thể của mình, dường như là nữ nhân lớn mạnh như nàng đây sớm đã không còn để ý đến sự khác biệt về giới tính.
Phương Giải hít một hơi thật sâu, sau đó đứng dậy ngả ngả nghiêng nghiêng bước đến trước cái thạch toả nặng ba trăm cân đó. Hắn khom lưng, thử cầm cái thạch toả ba trăm cân mà lúc trước hắn có thể dễ dàng nâng lên cao đứng lên. Nhưng thể lực của hắn sớm đã cạn kiệt, ngay cả bước đi cũng trở nên vô cùng khó khăn, thì làm sao mà nâng cái thạch toả này lên được.
- Quả nhiên là vẫn không được.
Khâu Dư lạnh lùng nói một câu:
- Với thể lực hiện giờ của ngươi, đừng nói là đánh với La Diệu, cho dù là ta cũng có thể dễ dàng dập nát ngươi rồi. Mới có chút bản lĩnh như vậy, còn có gì đáng để ngươi tự hào?
Vị thiếu niên đứng đó không xa trầm mặc một hồi, đột nhiên hô một tiếng nâng cái thạch toả lên:
- Khích tướng của nữ nhân, đúng là động lực lớn nhất để cho đàn ông thể hiện.
Hắn cảm thán, rồi từ từ nâng thạch toả lên ngang ngực. Vì quá miễn cưỡng, khuôn mặt của hắn cau lại, cơ thịt trên cổ căng ra, môi gần như bị cắn nát. Và khi trông hắn như tuyệt đối không thể nâng thạch toả cao thêm phân nào nữa, trong mắt hắn đột nhiên loé lên ánh sáng màu đỏ.
- Lên!
Thiếu niên hô to một tiếng, dần dần nâng thạch toả lên khỏi đỉnh đầu.
Hắn quay đầu lại nhìn Khâu Dư, trông rất thảm hại nhưng lại đắc ý cười:
- Mỹ nữ, thấy ta được không?
Khoé môi Khâu Dư hơi nhếch lên, giống như là chẳng thèm ngó tới.
Nhưng ngay lúc này, do tiêu hao thể lực quá mức, Phương Giải không chống sự cánh tay mình được nữa. Cái thạch toả ba trăm cân rớt từ trên đầu xuống, đập thẳng vào đầu hắn. Phương Giải thậm chí không còn sức để né, chỉ có thể cố gắng dời đầu đi một tí, nhưng sự né tránh nhỏ bé như vậy, cơ bản là không có tác dụng gì.
Thạch toả rớt xuống, đập vào đầu hắn, tuyệt đối không cần đến một giây đồng hồ.
Nhưng sau một giây, cái thạch toả đó đã “rầm!” một tiếng dính thẳng vào một bên tường, vụn bay tán loạn. Khâu Dư vốn đang đứng đó không xa đang ở trước mặt Phương Giải, giơ tay một cái là đã làm bay cái thạch toả vào tường. Tay còn lại thì ôm eo Phương Giải, để hắn khỏi bị té ngã.
Nàng hơi cúi người nhìn vị thiếu niên sắp ngất đi này, còn thiếu niên thì dựa vào tay nàng miễn cưỡng chống được cơ thể.
- Không đúng.
Qua được một lúc, Phương Giải thở hổn hển nói.
- Không đúng?
Khâu Dư hỏi:
- Cái gì không đúng?
Phương Giải nhếch khoé miệng trông rất tà ác, nheo mắt lại nhìn cặp mắt trắng của Khâu Dư, nghiêm túc nói:
- Tư thế sai rồi…, đáng lẽ phải là cô nằm trong vòng tay tràn đầy sức mạnh của ta mới đúng.
Rầm!
Khâu Dư buông tay.
Ai đó té cái rầm xuống đất, đau tới nhe răng nhếch miệng.
----------oOo----------