Lúc ở Phan Cổ, Trung Thân Vương Dương Kỳ thần bí và cường đại rốt cuộc đã làm gì Phương Giải?
Chỉ sợ ngoại trừ bản thân Dương Kỳ ra, ai cũng không biết. Bao gồm cả Phương Giải, những người khác đều không biết. Điều này đối với Phương Giải mà nói có lẽ có chút không công bình nhưng cũng là vận may của hắn, bởi vì hắn liên tục gặp gỡ Dương Kỳ mà được rất nhiều chỗ tốt. Hiện tại hắn sở dĩ không chết, cũng có lẽ bởi vì có người nói hắn là truyền nhân của Dương Kỳ.
Trên người Phương Giải đã có dấu ấn của Dương Kỳ, có lẽ trong một thời gian dài, người biết chuyện khi nhắc tới Phương Giải, thường thường sẽ thêm một câu... Kia chính là truyền nhân của Trung Thân Vương?
Phương Giải ở trong thạch thất lặng lẽ truyền ra tin tức, hắn không biết là nếu không nhờ La Úy Nhiên giúp hắn điều đi một người nằm vùng, chuyện hắn làm thoạt nhìn vô cùng bí ẩn cũng không giấu diếm được ánh mắt của Đại Nội Thị Vệ Xử. Phương Giải còn đánh giá thấp trình độ chuyên nghiệp của những người thuộc Đại Nội Thị Vệ Xử, hắn vốn đã vô cùng xem trọng Đại Nội Thị Vệ Xử, lại không ngờ những gì hắn nhìn thấy vẫn chỉ là một góc của núi băng mà thôi.
Được coi là nha môn chuyên về tình báo, Đại Nội Thị Vệ Xử có địa vị cực cao. Luận về tra tấn và truy nã, quyền của bọn họ còn hơn cả Hình Bộ và Đại Lý Tự. Luận tin tức tình báo, ngay cả quân đội Đại Tùy cùng phải nhờ bọn họ trợ giúp.
Nếu như nói La Úy Nhiên và Hầu Văn Cực là hai người biết nhiều bí mật nhất trong thành Trường An, tuyệt đối không đủ.
Cũng bởi vì mối quan hệ không minh bạch của Phương Giải và Trung Thân Vương Dương Kỳ, nhìn như đơn giản chỉ xuất hiện cùng nhau có một lần, thật ra ai cũng không biết ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ngay cả Tô Đồ Cẩu và lão bản nương lúc ấy ở ngay đó cũng không biết người bọn họ tôn là tiên sinh Dương Kỳ đã làm gì Phương Giải, càng không ai biết Dương Kỳ phát hiện cái gì trên người Phương Giải.
Hạng Thanh Ngưu ngu ngốc ngồi trước mặt La Úy Nhiên, nghe La Úy Nhiên nói, y mảy may không biết gì về hành tung của nhị sư huynh Hạng Thanh Tranh.
Không, phải nói là hành tung của Đại Tùy Trung Thân Vương Dương Kỳ.
Y nhớ rõ năm đó y đã từng hỏi nhị sư huynh, vì sao lấy tên là Thanh Tranh. Nhị sư huynh mỉm cười nói con người nhân lúc còn trẻ, thời điểm có khả năng tranh giành thì nên cố gắng mà tranh giành. Dương Kỳ giải thích rất đơn giản, nhưng Hạng Thanh Ngưu có cảm giác mình không hiểu rõ lắm. Khi đó y nghĩ nhị sư huynh vĩnh viễn thâm sâu khó lường, lời nói đơn giản phát ra từ miệng nhị sư huynh thật ra một chút cũng không đơn giản.
Y đối với nhị sư huynh vô cùng tôn kính, xem như thần tượng.
Cho nên y nguyện ý theo Hạng Thanh Tranh mang họ Hạng, thậm chí tên lót cũng giống. Tuy rằng Tiêu chân nhân thường xuyên giễu cợt hai chữ Thanh Ngưu này, nhưng y vẫn cảm thấy rất có khí thế.
Y cho là mình rất hiểu nhị sư huynh, hiểu tư tưởng và tính cách của nhị sư huynh.
Nhưng hôm nay y chợt phát hiện thì ra bản thân đối với nhị sư huynh hoàn toàn không biết gì cả. Y thật không ngờ nhị sư huynh lại có thể là Đại Tùy Trung Thân Vương Dương Kỳ đại danh đỉnh đỉnh. Phải biết rằng Trung Thân Vương ở Đại Tùy không ai không biết, dân chúng vô cùng ca tụng trí tuệ và lòng trung thành của vị Vương Gia này. Nhưng bất kể như thế nào cũng không thể cùng một vị tu vi nghịch thiên trong giang hồ có liên hệ, đây là hai thân phận vô cùng khác biệt.
- Tại sao nhị sư huynh phải giấu thân phận của mình?
Hạng Thanh Ngưu hỏi.
La Úy Nhiên lắc đầu nói:
- Chuyện lúc đó đã không thể tra ra được nữa, có lẽ bệ hạ biết, nhưng chắc chắn bệ hạ sẽ không đề cập. Ta nói với ngươi nhiều như vậy, chính là muốn ngươi biết một chuyện... Bởi vì Phương Giải và nhị sư huynh có quan hệ không rõ ràng, cho nên tạm thời hắn sẽ không có việc gì.
Y nhìn Hạng Thanh Ngưu, nghiêm túc nói:
- Mà hiện tại nếu ngươi nghe lời Phương Giải mà nói..., lén lút mang mấy người Đại Khuyển ra khỏi thành Trường An, ngược lại là hại hắn. Không chỉ là hại hắn, còn có thể gây họa cho rất nhiều người. Không nói đến ngươi căn bản không thể mang họ đi, cho dù ngươi có thể mang đi, ngươi có nghĩ tới sẽ có bao nhiêu người vì vậy mà chết? Phi Ngư Bào canh giữ ở ngoài phủ Tán Kim Hậu, bọn họ đều phải chịu liên lụy, đó là hơn mười mạng người!
- Còn có người trong phủ Tán Kim Hậu, nếu bằng hữu của Phương Giải chạy thoát, bọn họ có thể có kết cục tốt không?
La Úy Nhiên nói:
- Tính tình của ngươi vẫn như trước đây, nóng máu lên thì cái gì cũng nguyện ý vì bằng hữu mà làm. Nhưng ngươi luôn thiển cận như vậy, không nghĩ nhiều hơn. Cho nên ta mới nhắc tỉnh ngươi, chuyện này ta đã lo, ngươi không cần rất sốt ruột làm gì... Ta và Phương Giải không có giao tình gì, nhưng hắn và nhị sư huynh có quan hệ, chỉ cần dựa vào điểm này, chẳng lẽ ngươi nghĩ ta sẽ khoanh tay đứng nhìn?
Hạng Thanh Ngưu im lặng hồi lâu, sau đó gật đầu nói:
- Lần này ta tin ngươi.
- Sự tình sẽ có chuyển biến.
La Úy Nhiên nói:
- Ta trông coi Đại Nội Thị Vệ Xử, để ta nói vài lời giúp Phương Giải, so với ngươi giúp hắn mang bằng hữu đi có ích hơn nhiều... Mà ngươi cũng biết, Đại Nội Thị Vệ Xử lý còn có một Tình Nha, còn có một Hầu Văn Cực. Cho nên rất nhiều chuyên ta không thể chuyên quyền độc đoán, ví dụ như ta có thể biết chuyện sáng sớm ngày mai ngươi muốn dẫn người rời khỏi Trường An, chưa chắc Hầu Văn Cực không biết. Nếu để y ngăn các ngươi, ngươi đoán sẽ là hậu quả gì?
La Úy Nhiên đứng lên, vỗ vỗ vai Hạng Thanh Ngưu nói:
- Ta đã an bài người thông báo cho bọn Đại Khuyển, tối nay bọn họ sẽ không ra khỏi phủ Tán Kim Hậu.
- Bọn họ sao lại nghe lời ngươi?
Hạng Thanh Ngưu hỏi.
La Úy Nhiên cười nói:
- Bởi vì tình cảm giữa bọn họ và Phương Giải so với ngươi sâu đậm hơn, ta chỉ cần nói cho bọn họ biết 8 chữ “Các ngươi chạy trốn, Phương Giải sẽ chết”, bọn họ tuyệt đối sẽ không mạo hiểm.
Hạng Thanh Ngưu gật gật đầu, thở dài nói:
- Luận vô sỉ, quả nhiên quan lại là vô đối.
La Úy Nhiên lườm y một cái, đi ra ngoài cửa.
- Chuyện này ngươi không cần nhúng tay vào, ngươi không nhúng tay vào nổi, cũng không quản nổi. Mặt khác ta nói cho ngươi một tin tốt... Hôm nay bệ hạ ở Sướng Xuân Viên với một người tới từ Phan Cổ, ta đã âm thầm nhắc nhở nàng, bảo nàng nghĩ biện pháp phóng đại mối quan hệ giữa Phương Giải và nhị sư huynh, truyền ra tin tức Phương Giải chính là truyền nhân của nhị sư huynh. Cứ như vậy, tất nhiên bệ hạ sẽ không đành lòng.
La Úy Nhiên cười nói:
- Nàng làm không tệ, ít nhất so với ngươi thì gọn gàng hơn.
Hạng Thanh Ngưu gật gật đầu, trong đầu còn có chút mơ hồ:
- Tam sư huynh, vì sao hôm nay ta cảm thấy ngươi thuận mắt hơn trước?
- Bởi vì trước kia ngươi bị mù.
La Úy Nhiên cười ha hả, đi ra khỏi phòng.
- Ta thay liệt tổ liệt tông của mình cảm ơn ngươi chưa nói ta là đồ ngốc!
Hạng Thanh Ngưu thì thào, trong lòng rối tinh rối mù.
...
...
Phía bắc chân núi Bán Nguyệt.
Phương Hận Thủy lưng cõng lão tăng trí tuệ tìm được một chỗ bí ẩn để ẩn nấp, dưới rễ của một gốc cây chọc trời. Nếu không nhìn kỹ căn bản sẽ không phát hiện, cỏ dại rậm rạp che kín gốc cây. Tuy nhiên Phương Hận Thủy không phải lo lắng hốc cây này có cái gì dã thú, bởi vì núi Bán Nguyệt không có bất kỳ con vật nào.
Lão tăng vẫn cao ngạo như trước, dù hiện tại xung quanh không có tăng nhân trẻ tuổi, vẫn không chịu đi bộ mà bắt Phương Hận Thủy cõng y. Lúc Phương Hận Thủy xuống núi một tay mang thức ăn cho một ngày, một tay nâng mông lão tăng, có vài lần suýt ngã quỵ. Nhưng y vẫn cắn răng tiếp tục kiên trì, tới hiện tại y cũng không biết bản thân rốt cuộc biến thành cái gì.
Tiến vào hốc cây, Phương Hận Thủy cởi áo ra trải lên mặt đất, cho lão tăng ngồi lên, sau đó hắn kính cẩn nói với lão tăng:
- Ngài ở trong này nghỉ ngơi, ta đi ra ngoài kiếm chút nước.
- Đợi chút.
Từ cái ngày trốn thoát truy đuổi rồi mắng to Chu viện trưởng và Tiêu chân nhân, Trí Tuệ chưa từng mở miệng nói chuyện với y. Cho nên khi nghe lão tăng gọi y, Phương Hận Thủy có chút kinh ngạc.
- Ngài có gì chỉ bảo?
- Đã đến chân núi...
Lão tăng im lặng một hồi sau đó nói tiếp:
- Chúng ta không thể gấp gáp rời đi, xuống núi không có nơi ẩn nấp, người Tùy sẽ dễ dàng tìm được chúng ta. Ta không lừa ngươi, ta bị chút tổn thương cần tĩnh dưỡng khôi phục, tối thiểu phải 3 tới 5 ngày mới có thể phục hồi như cũ, nếu là trước khi bị thương ta có thể chống đỡ người Tùy vây công.
Phương Hận Thủy hơi sửng sốt, sau đó gật đầu nói:
- Vậy ta đi ra ngoài tìm chút nước và thức ăn, nếu tìm không thấy... thì cắt thịt của ta là được. Đã đến chân núi, đi chút nữa là có thể tìm được nông dân, cái ăn không khó kiếm.
- Không được!
Lão tăng Trí Tuệ lắc đầu nói:
- Nếu ngươi đến nhà nông dân tìm thức ăn, không được bao lâu sẽ bị người của Đại Nội Thị Vệ Xử tra được. Lúc nãy ta nghe có tiếng chó sủa, người Tùy đang dùng chó ngao đánh hơi ta và ngươi. Hiện tại ngươi không cần đi tìm thức ăn, lúc xuống núi ngươi chú ý tìm một đám hoa dại màu vàng, mùi hoa nồng.
- Rõ.
Phương Hận Thủy gật đầu.
- Ngươi lấy chút phấn hoa, nhớ kỹ không được làm chết đóa hoa, chỉ cần phấn hoa, tay phải nhẹ nhàng. Chiếu theo đường xuống núi của chúng ta, hoa Hương Mỹ Nhân này là nguyên liệu làm phấn thơm rất tốt, có thể che mùi, tuy rằng che không được lâu, nhưng che hơn một hai ngày có lẽ được. Nhớ kỹ, không chỉ vẩy lên những nơi chúng ta đi qua, những chỗ khác cũng phải vẩy một ít.
- Ta nhớ kỹ rồi.
Phương Hận Thủy lên tiếng, theo bản năng liếc lão tăng một cái.
- Ta biết ngươi đang nghĩ gì.
Lão tăng thản nhiên nói:
- Có phải ngươi đang nghĩ, ta bị thương nặng không thể làm gì được ngươi? Ngươi có thể thử, xem ngươi có thể trốn được không. Ngươi cứ mơ đi, bởi vì ngươi đã giết nhiều học sinh Diễn Võ Viện, Đại Tùy sẽ không thể chứa chấp ngươi.
Phương Hận Thủy trong lòng căng thẳng, liền vội vàng lắc đầu. Y cẩn thận leo ra khỏi hốc cây, nhìn nhìn xung quanh không có ai, men theo đường xuống núi lúc nãy mà đi, tìm được một bụi hoa Hương Mỹ Nhân đang nở rộ. Ngồi xổm xuống, Phương Hận Thủy do dự thật lâu có nên nhân lúc này chạy trốn hay không. Nhưng vừa nghĩ tới lời nói của lão tăng lúc trước, trong lòng của y rét run. Cuối cùng thành thật làm theo lời lão tăng, sau đó tìm chút nước mang về hốc cây.
Lúc trở lại, sắc trời đã tối.
- Ta sẽ không để cho ngươi cắt thịt lần nữa.
Sau khi trở lại hốc cây, lão tăng nhắm mắt lại nói với y:
- Giờ ta dạy ngươi thuật quy tức, sau khi học được, dăm ba ngày, thậm chí 7 8 ngày không ăn gì cũng không sao. Nhớ kỹ, phương pháp này là phật tông bí thuật, học được thuật quy tức, ngươi cũng coi như gia nhập Phật Tông.
- Khấu kiến sư tôn.
Phương Hận Thủy giật mình, sau đó rất thức thời quỳ xuống dập đầu ba cái.
- Thôi...
Lão tăng trí tuệ khoát tay áo nói:
- Thiên tư của ngươi căn bản không có tư cách gia nhập Phật Tông, chớ nói chi là làm đệ tử của ta, nhưng lúc này không giống ngày trước, ta cũng không cố chấp nữa. Ngươi đã khấu đầu ba cái, ta nhận ngươi làm đệ tử. Phật Tông lấy dương thiện làm nhiệm vụ của mình, ngươi phải nhớ cho kỹ.
Lúc Phương Hận Thủy nghe được câu này, trong lòng y như sôi lên. Nhưng y không dám biểu hiện ra, cúi đầu cung kính lên tiếng.
- Về phần pháp danh của ngươi...
Lão tăng nói:
- Lúc trước người chết trong tay người Tùy là sư huynh của ngươi, pháp danh Trần Nhai, hắn vốn là người có tuệ căn, chỉ tiếc là không gặp thời. Cuối cùng vẫn không đạt tới Bỉ Ngạn, cùng viên mãn gần trong gang tấc mà xa tận chân trời. Ngươi pháp danh là Trần Hiêu, không quản cái gì bụi trần, lòng đầy tạp niệm cũng được, chỉ cần biết mình là người của phật tông là được. Thiên tư của ngươi quá kém, ta đối với ngươi cũng không có nhiều hi vọng.
- Sau khi trở lại Đại Tuyết Sơn, ta sẽ cho người ghi pháp danh của ngươi vào bản danh sách. Ngươi chính là Phật Tông Tam đại đệ tử... Ở phương Tây Cực Nhạc rộng lớn, thân phận so với vương công đại thần thông thường còn tôn quý hơn. Ngươi hành tẩu trong thế gian, tất có vô số người phủ phục chào đón.
- Đa tạ sư tôn!
Phương Hận Thủy lại dập đầu, trong lòng thở phào một cái: cuối cùng không phải chết.
- - - - - oOo- - - - -