Dường như Chu viện trưởng lơ đễnh với câu cuối của Khâu Dư. Ông ta bĩu môi nói:
- Là do người ta có bản lĩnh mà thôi. Có thể tính là cao thủ trong thành Trường An đã phái đi một nửa, nhưng vẫn để người ta chạy thoát…Cô nói là ta để y đi cũng không sai. Dù sao trong thành Trường An, tất cả những người biết việc này đều cảm thấy chỉ có ta mới bắt được y.
- Nhưng…trong thành Trường An chỉ có mình ngài. Phật tông có bốn vị Thiên Tôn, còn có một Đại Luân Minh Vương, còn có ba nghìn tăng binh, nghe nói đao thương bất nhập.
Khâu Dư rất nghiêm túc nói.
- Đúng vậy…có bốn vị Thiên Tôn, và một Đại Luân Minh Vương.
Chu viện trưởng khẽ lắc đầu, vừa đi vừa thâm ý nói:
- Nhưng lúc quân đội Đại Tùy xuất phát về hướng tây, còn có bao nhiêu tăng binh có thể sử dụng. Còn có bao nhiêu vị Thiên Tôn có thể phái đi, ai mà biết được? Mười một năm trước không có ai, vậy mười một năm sau, ít nhất phải phái một người chứ?
Khâu Dư không hiểu những lời này.
Nàng không được nhìn thấy trận ác chiến từ mười một năm trước. Lúc đó nàng còn chưa có khả năng tiếp xúc ở tầng cao đó.
Nhưng Khâu Dư vẫn nghe ra được vài thông tin từ lời Chu viện trưởng nói. Nàng không tham dự chuyện mười một năm trước, nhưng không có nghĩa là nàng không biết. Cho nên nàng lập tức nghĩ tới, chẳng lẽ lại có người đi về phía tay rồi sao? Mười một năm trước, lúc vị kinh tài tuyệt diễm kia dẫn theo một đám người giang hồ kiên định đi về phía tây. Cả thiên địa đều biến sắc. Mười một năm sau, là ai có quyết đoán, dũng khí và thực lực như vậy đi về phía tây?
Nàng muốn hỏi, nhưng nàng biết Chu viện trưởng chắc chắn sẽ không nói.
Cũng không biết vì sao, sau khi nói xong lời này, khí chất trên người Chu viện trưởng chợt thay đổi. Khâu Dư nhìn bóng lưng của ông ta, đột nhiên cảm thấy một tia thê lương.
Trong lòng Chu viện trưởng, không cam lòng?
Nàng không dám xác định, cũng không thể xác định.
Sướng Xuân Viên
Khung Lư
Chỉ Huy Sứ La Úy Nhiên của Đại Nội Thị Vệ Xử đứng khom người trước mặt Hoàng Đế, sắc mặt ngưng trọng mà lo lắng. Y vừa nhận được một tin chấn động, thế nên vừa nhận được tin, y liền vội vàng tơi Khung Lư bẩm báo bệ hạ. Lúc đi đường, tim đập nhanh hơn bình thường phải gấp đôi.
Có thể khiến một người như y sốt ruột như vậy, thì tin đó phải rất quan trọng với Đại Tùy và bệ hạ.
Hoàng Đế nghe La Úy Nhiên nói xong. Bút lông rơi lạch cạch xuống bàn. Tay của y khẽ run. Muốn giơ tay nhặt lên, nhưng tựa hồ lại không dám giơ ra vậy. Y hơi cúi thấp đầu, sắc mặt trắng bệch. Trong ánh mắt có thứ gì đó không tự chủ được tràn ra ngoài, ướt hốc mắt.
- Mười một năm trước…trẫm mới đăng cơ…
Trầm mặc một lúc lâu, Hoàng Đế lấy khăn tay lau nước mắt, nhặt cây bút lông bị rơi lên bỏ vào ống đựng bút. Một động tác đơn giản như vậy nhưng lại giống như tốn rất nhiều khí lực. Thế cho nên, ngay cả thanh âm cũng phát run.
Mực đỏ từ bút lông rơi vung vãi trên bàn, giống như một vết máu đỏ sẫm.
- Bởi vì gút mắc giữa trẫm và các huynh đệ, thế nên ngay cả triều đình cũng không yên ổn. Trước khi tiên đế lâm chung, chỉ trẫm là người kế thừa ngôi vị Hoàng Đế, chẳng phải là muốn nhanh chóng chấm dứt việc này, ổn định triều cương sao? Nhưng vẫn có người nhìn thấy được sơ hở, muốn cơ nghiệp Đại Tùy xuất hiện một cái lỗ hổng. Trẫm đăng cơ chưa tới một năm, nhốt huynh trưởng, biếm truất đệ đệ. Mà lúc đó trẫm chưa có con nối dõi. Nếu trẫm chết, Đại Tùy tất nhiên rơi vào sự rung chuyển bất an.
- Người Mông Nguyên triệu tập rất nhiều cao thủ, chuẩn bị theo hướng đông lẻn vào Đại Tùy. Bị Lý Viễn Sơn phát hiện, tức tốc báo lên Trường An. Lão Thất một mình rời khỏi Trường An. Thậm chí còn không nói trẫm một câu, cứ thế mà đi. Lão Thất vốn có danh vọng rất lớn ở trên giang hồ. Một đường phát lệnh giết người Hồ. Lúc tới biên giới Tây Bắc, bên cạnh Lão Thất đã có mấy trăm hào khách giang hồ. Ở Tây Bắc, Lão Thất cầm trường kiếm, dẫn theo người giết hết cao thủ của Mông Nguyên. Trẫm vốn cho rằng Lão Thất sẽ quay về Trường An. Nhưng Lão Thất chỉ nhờ người trở về thông báo cho trẫm một câu…
- Đại Tùy thiên uy, bệ hạ thiên uy, man nhân sao có thể tùy ý xúc phạm? Bọn họ dám đến, vì sao thần không dám đi? Phải cho những người phía tây kia biết, bất kỳ kẻ nào cũng không được khinh nhờ uy nghi của bệ hạ. Ngay cả nghĩ trong đầu cũng không cho. Nếu bọn họ dám, vậy thì giết tới, cho bọn họ biết sự mạnh mẽ của Đại Tùy.
Lúc nói xong câu đó, Hoàng Đế không ngăn được nước mắt.
- Mấy trăm bằng hữu giang hồ đi theo Lão Thất, đã chết hơn nửa trong trận tử chiến. Chỉ còn hơn trăm người…Nhưng bọn họ không chùn bước, tiếp tục đi về phía tây, vượt qua núi Lang Nhũ, tiến vào Mông Nguyên. Lần này rốt cuộc giết bao nhiêu người, đã chết bao nhiêu người, trẫm không biết. Nhưng trẫm biết từ đó về sau, trẫm không còn gặp qua vị đệ đệ này. Vì trẫm, vì Đại Tùy, Lão Thất đã vứt bỏ tất cả, không sợ sinh tử.
- Mười một năm rồi. Đã mười một năm rồi, trẫm chưa được gặp đệ đệ của mình.
Hoàng Đế nhìn nước mắt của mình rơi xuống cái bàn, hòa tan vào vết mực đỏ kia.
- Mười một năm sau, chẳng lẽ Lão Thất đoán được trẫm sẽ động binh với Mông Nguyên? Cho nên để trẫm có thể kỳ khai đắc thắng, để giảm bớt trở ngại cho trẫm, Lão Thất lại đi về phía tây. Lúc đầu Lão Thất chỉ biết chí hướng của trẫm, chỉ biết trẫm muốn cắm Long kỳ Đại Tùy ở phía tây núi Lang Nhũ. Năm đó trước khi tiên đế bệnh nặng, có hỏi chí hướng của bảy huynh đệ trẫm. Đại ca nói củng cố Đại Tùy, xây dựng cơ nghiệp vạn năm. Tam ca nói phải bình định dư nghiệt Nam Cương, gột rửa tàn dư Đông Sở.
- Trẫm chỉ nói hai chữ, hướng Tây. Thất đệ nói năm chữ, giúp Tứ ca hướng Tây.
- Trẫm biết, cũng chính vì mấy lời này, mà trước khi lâm chung tiên đế mới trao ngôi vị Hoàng Đế cho trẫm. Mà vì câu này, Lão Thất vẫn không dừng bước.
- Đệ ấy vẫn là người hiểu trẫm nhất, vẫn luôn là…
- Nhưng vì tây chinh, trẫm lại giả vờ như không có chuyên gì xảy ra. Chẳng những không tuyên dương những anh hùng năm đó. Lại còn kết hiệp nghị với Đại Hãn Mông Nguyên là Mông Ca. Biến Tây Bắc, nơi mà bọn họ từng chiến đấu qua, trở thành nơi mậu dịch…Mười một năm đến nay chưa trở về gặp trẫm, có phải đang trách trẫm hay không? Có phải đang trách trẫm biến nơi mà bọn họ phải hy sinh xương máu, thành nơi đầy hơi tiền hay không? Những hào kiệt nằm dưới đó, trơ mắt nhìn man nhân Tây Vực đi vào biên giới Đại Tùy, liệu có ngày ngày mắng trẫm hay không?
Mười một năm, đây là lần đầu tiên Hoàng Đế không hề cố kỵ phóng thích nước mắt như vậy.
- Mười một năm về sau, đệ ấy lại đi về phía tây, vẫn là vì trẫm…
La Úy Nhiên cúi thấp đầu không dám nhìn mặt Hoàng Đế, càng không dám nhìn Hoàng Đế khóc. Trong lòng của y rất đau, bởi vì người ấy mười một năm về phía tây hai lần, có quan hệ sâu xa tới y.
…
…
Kinh Kỳ Đạo có nhiều núi, nhất là ở phía bắc thành Trường An, núi non trùng điệp. Thoạt nhìn, thật giống như một vầng trăng khuyết thật lớn bao quanh thành Trường An. Dân chúng bình thường không hiểu địa thế phong thủy là gì. Chỉ có điều có nghe nói địa thế của thành Trường An rất tốt, có thể bảo đảm cho cơ nghiệp Đại Tùy vạn năm không đổ. Đám dân chúng không hiểu vì sao phong thủy có thể giữ được Đại Tùy. Chẳng lẽ không phải là các binh sĩ nhiệt huyết ở biên cương bảo vệ Đại Tùy sao?
Nhưng dân chúng cũng không để ý lắm. Dù sao Đại Tùy được củng cố cũng là chuyện tốt với bọn họ.
Núi non bao quanh, Trường An không ngã.
Những lời này đã lưu truyền được trăm năm. Nghe nói lúc trước khi Thái Tổ Hoàng Đế định đô, từng nghe một vị thế ngoại cao nhân nói qua.
Đi tới ngọn núi lớn này đã bốn ngày, Phương Hận Thủy hèn mọn nhưng vẫn sống sót. Hắn và tăng nhân trẻ tuổi mang lão tăng kia, gian nan đi đường, trèo non lội suối. Y không dám biểu hiện sự bất mãn nào. Bởi vì y không nhìn thấy bất kỳ vẻ phật lòng trên khuôn mặt của tăng nhân trẻ. Thật giống như tăng nhân trẻ tuổi khiêng lão tăng, là một việc tất nhiên vậy.
Mà lão tăng cứ ngồi nhập định trên cán tre, rất ít khi tự đi bộ.
Tiến vào ngọn núi lớn đã bốn ngày rồi, tuy Phương Hận Thủy rất mệt, nhưng không cần tăng nhân trẻ tuổi kia chỉ bảo cái gì, y đã chủ động đi tìm nguồn nước, đi tìm thức ăn. Y càng lúc càng giống một tôi tớ đủ tư cách, tận tâm tận lực hầu hạ hai vị chủ nhân.
Ngồi trên một tảng đá sạch sẽ, lão tăng nhìn thoáng qua người Tùy đang trèo lên cao tìm đồ ăn, khóe miệng nhếch lên:
- Ngươi có nhận ra, sự khác biệt lúc trước và lúc này của y không?
- Đệ tử cảm thấy, y thỏa hiệp vì sợ hãi.
- Vì sao như thế?
- Bởi vì…dù trong lòng người Tùy có yêu ma, nhưng vẫn sợ chết.
- Ha ha.
Có vẻ như tâm tình của lão tăng rất tốt, không nhịn được cười to:
- Thật lâu trước, ta đã động niệm đi về phía đông. Nhìn xem Đại Tùy, nơi mà mười một năm trước xuất hiện một Đại Ma, ương ngạnh như thế nào. Lúc chưa tới, ta đã cảm thấy người Tùy không dễ bắt nạt. Bởi vì năm đó người nọ dùng thủ đoạn trực tiếp nhất để chứng minh điểm này. Cho nên ta chưa từng hoài nghi qua. Nhưng lần này ta tới, lại phát hiện người Tùy không hùng mạnh như trong tưởng tượng.
- Một khi đã như vậy, người Tùy còn có cái gì đáng sợ? Chỉ cắt một miếng thịt thôi, liền biến một người Tùy thành nô bộc…Nếu cái người đi về phía tây mười một năm trước mà biết, không biết sẽ nghĩ gì.
Trần Nhai nghĩ một lát, rồi nói:
- Nhưng đệ tử cảm thấy, trong lòng người Tùy này, vẫn còn bất khuất.
- Trong lòng ai chả có bất khuất. Phải xem làm sao hàng phục được bất khuất này. Lúc ở Đại Tuyết Sơn, ta từng đóng cửa yên tĩnh suy nghĩ. Từng nghĩ, nếu có một ngày yêu ma phía đông xâm lấn, nên ứng đối như thế nào. Hay là Phật tông triển khai truyền giáo về phía đông. Ta nghĩ thật lâu, xác định không thể đoạt được ý chí của người Tùy, chỉ có thể giết. Cho nên nếu muốn giáo lý của Phật tông vang lên bốn bể, chỉ có thể giết hết tráng niên, thậm chí người già của Đại Tùy. Chỉ chừa lại những đứa trẻ con, rồi chậm rãi dạy bảo. Như vậy mới quy phục và giáo hóa được. Nhưng đây là một việc căn bản không thể làm được. Cho nên ta mới từ bỏ ý niệm truyền giáo về phía đông trong đầu.
- HIện tại, ta rốt cuộc hiểu ra, lúc đầu ta đã chấp mê rồi. Thế gian này làm gì có người thực sự bất khuất? Sở dĩ người Tùy mạnh mẽ, cứng rắn, là vì họ chưa từng bị bại. Cho nên bọn họ cho rằng, vĩnh viễn mình sẽ không thua. Sau trăm năm, tư tưởng này đã khiến cho mọi người dân Tùy đều trở nên kiêu ngạo. Nhưng trên thực tế…chỉ cần cắt một miếng thịt trên người bọn họ, bọn họ sẽ thần phục. Bất kể ngươi nói cái gì, bọn họ đều tuân theo.
- Người Tùy không phải là không thể phá. Nước Tùy cũng không phải là không thể phá. Sau khi trở về, ta sẽ nói rõ chuyện này cho Minh Vương.
Lão tăng cười rất vui vẻ, sự đắc ý trong mắt cũng tỏa ra mãnh liệt:
- Không đi về phía đông một lần, thì không thể thấy rõ sự thật sau sương mù. Sự kiêu ngạo của người Tùy, chỉ là sự kiêu ngạo dối trá. Người Tùy bất bại, chỉ là một thần thoại đáng thương mà thôi.
- Sư tôn, có nên mang theo người này về Đại Tuyết Sơn, để Minh Vương nhìn và biết, hóa ra người Tùy chỉ như vậy.
Trần Nhai hỏi.
- Nếu không cần giết y, thì mang y về cũng tốt.
Lão tăng lạnh nhạt nói:
- Tuy nhiên, hôm nay phải giết y rồi.
- Vì sao?
Trần Nhai hỏi.
Lão tăng thở dài:
- Dọc đường đi, ta đã quan sát ngọn núi này. Tuy to lớn, hùng vĩ, nhưng chỉ là một tòa núi chết. Trong núi chỉ có cây cối, cỏ dại, không có con vật nào sống. Thành Trường An đoạt mất Huyền Cơ của thiên địa, rút hết linh khí của núi này. Cho nên trong núi không có cái gì để ăn. Mà lương khô người Tùy kia mang theo, đã ăn hết rồi…
Trần Nhai ngẩn ra, nghĩ một lúc rồi nói:
- Ăn tiết kiệm chút, có thể ăn được vài ngày.
Vừa lúc đó, Phương Hận Thủy mặc quần áo tả tơi, gian nan bò xuống sườn dốc quay về. Y thở hổn hển tới trước mặt lão tăng, áy náy nói:
- Xin lỗi…Không tìm được gì, ngay cả quả dại cũng không có.
Nói xong câu đó, y nhìn thấy sự khác thường trong mắt lão tăng kia và Trần Nhai. Trong nháy mắt, sự sợ hãi lan tỏa trong lòng Phương Hận Thủy.
Ngay lúc y sửng sốt, Trần Nhai đi về phía trước một bước.
Phương Hận Thủy gần như là quỳ xuống, sau đó dập đầu nói:
- Cắt thịt của ta ăn tiếp đi. Ta nguyện ý hiến mình cho pháp sư.
Câu này vừa ra khỏi miệng, khiến cho Trần Nhai và lão tăng không khỏi ngạc nhiên.
Sau một lát, nụ cười đắc ý của lão tăng quanh quẩn núi rừng.
Trần Nhai hỏi, chính ngươi không ăn à?
Không ăn!
Vì sao?
Tiết kiệm chút…rời khỏi ngọn núi này, không cần phải ăn thịt ta nữa rồi.
Những lời này, Phương Hận Thủy không dám nói.