Sắc mặt của Plens cực kỳ khó coi, ông ta rốt cuộc cảm nhận được cái gọi là không công bằng. Trước kia thân là quý tộc, ở trước mặt những người bình thường khác ông ta đều cao ngạo, đều có thể không tuân thủ luật pháp. So với ông ta, người thường thật như con sâu cái kiến. Ông ta có thể tùy ý dùng thực lực của mình nghiền ép bất kỳ không công bằng nào xảy ra với mình.
Hiện tại, đổi thành ông ta phải thừa nhận rồi.
- Ngươi là một ác ma!
Plens nói.
Kha Khắc Bác đã sợ tới mức lui tới tận cửa. Ông ta biết rõ, nếu Plens chết, thì ông ta sẽ là người thứ hai.
Không đợi ông ta phản ứng, ông ta liền nhìn thấy Phương Giải chỉ tay về hướng mình.
- Trở về đi.
Phương Giải chậm rãi nói:
- Ta đoán lời ngươi vừa nói là đúng, ngươi là đốc quan do Lai Mạn phái tới. Chẳng qua nếu Lai Mạn một lòng muốn diệt trừ Plens, vậy thì y phái ngươi tới chỉ có một mục đích, đó là hy vọng ngươi cũng chết. Cho nên ngươi còn đáng thương hơn Plens, bởi vì Plens còn có tư cách phản kháng, ngươi ngay cả tư cách phản kháng cũng không có. Ngươi tốt xấu gì thì ngươi cũng là đốc quan. Sau khi trở về, ngươi thay mặt Plens dẫn theo 15 vạn thuộc hạ trang bị vũ khí đầy đủ tới đây. Ta cho ngươi ba ngày để chuẩn bị. Sau ba ngày mà ngươi không tới, Plens sẽ chết, ngươi cũng sẽ chết.
Phương Giải ôn hòa nói:
- Đừng nghĩ rằng trở về là thoát chết. Ta có thể tiến vào đại doanh của Plens rồi giết ngươi bất kỳ lúc nào.
- Thuộc hạ của Plens sẽ không nghe theo mệnh lệnh của ta.
Kha Khắc Bác nói.
Phương Giải lắc đầu:
- Làm sao khiến bọn họ tin tưởng là chuyện của ngươi.
Kha Khắc Bác nhìn Plens, hy vọng ông ta gợi ý.
Plens thở dài một tiếng, cởi một tấm lệnh bài đeo ở cổ đưa cho Kha Khắc Bác:
- Tìm tới A Nỗ Đương, hắn là người trung thành với ta nhất. Bảo hắn làm chuyện này, sau đó để hắn dẫn quân tới đây.
Kha Khắc Bác gật đầu, đau khổ nói:
- Đợi ta, ta sẽ đón ngươi ra ngoài.
Plens cũng cười khổ, hiện tại ngoại trừ chờ đợi ra, ông ta đã không có việc gì để làm rồi. Ông ta hối hận vì mình quá tự tin, lại dùng phương pháp như Lai Mạn để gặp mặt Phương Giải. Cảm giác tự cho là thông minh rồi bị người vả vào miệng một cái, thật là nhục nhã.
- Đi thôi.
Phương Giải khoát tay nói:
- Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, nửa tháng sau đại quân của Lai Mạn sẽ tới. Kiểm kê vũ khí trang bí cũng phải mất vài ngày, mà thời gian để các ngươi rời đi cũng không còn nhiều. Mặt khác vừa nãy ta còn quên một việc, hiện tại bổ sung vào.
Hắn cười càng ôn hòa, càng khiến Plens lạnh lẽo.
- Cái tay Mạc Khắc Tư kia không cùng một đường với các ngươi. Dưới trướng của y còn chừng 6, 7 vạn người. Plens, hiện tại ngươi viết một tờ lệnh đưa cho Kha Khắc Bác mang về. Tối nay ta muốn toàn quân của Mạc Khắc Tư bị diệt. Đây là điều kiện thêm vào ta vừa nghĩ ra.
Phương Giải duỗi lưng một cái, đứng dậy rời đi:
- Cái lều này ta tặng cho ngươi. Hy vọng thủ hạ của ngươi sẽ tôn trọng tính mạng của ngươi.
Hắn đi ngang qua người Plens.
Plens cảm giác như một con mãnh thú vừa mới đi qua.
…
…
Bầu trời ánh trăng sáng ngời như vừa được lau.
Ở một chỗ trống trải trong đại doanh, Phương Giải ngẩng đầu nhìn ánh trăng, suy nghĩ xuất thần.
- Ê mập, nghĩ gì vậy?
Qua hồi lâu hắn mới hồi phục tinh thần, hỏi Hạng Thanh Ngưu nằm bên cạnh ngậm cỏ dại. Sau khi liên lạc xong các khách giang hồ, Hạng Thanh Ngưu trở về đại doanh. Ăn xong cơm tối thì hai người tới đây ngồi, dường như cả hai đều có tâm sự.
Nghe Phương Giải hỏi, Hạng Thanh Ngưu nhổ cọng cỏ nói:
- Ngươi thì sao?
- Suy nghĩ của ta tương đối thâm sâu, ngươi không hiểu được.
Câu trả lời của Phương Giải rất thối, thế nên Hạng Thanh Ngưu bĩu môi:
- Nói cứ như ngươi thâm trầm hơn những người khác vậy. Ta rất hiếu kỳ với kinh nghiệm lúc đầu của ngươi, trước kia ta hỏi qua ngươi nhưng ngươi không nói. Ngươi chỉ nói trước kia ngươi được La Diệu an bài cho đám người Mộc Tiểu Yêu bảo vệ ngươi chạy trốn. Mục đích bảo vệ ngươi của La Diệu là muốn đợi ngươi lớn lên rồi chiếm đoạt thân thể.
- Đợi một lát.
Phương Giải ngắt lời Hạng Thanh Ngưu:
- Ngươi có thể đổi cách nói khác không. Cái gì mà La Diệu đợi ta lớn lên rồi chiếm đoạt thân thể? Nghe cứ như là ‘Nuôi lớn rồi làm thịt’ vậy.
- Có ý gì?
Hạng Thanh Ngưu hỏi.
Phương Giải không để ý tới hắn.
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Được rồi, đổi cách nói khác. La Diệu bảo vệ ngươi là chờ ngươi lớn lên, rồi cưỡng ép chiếm đoạt thân thể của ngươi.
- Rồi rồi!
Phương Giải trừng mắt nhìn Hạng Thanh Ngưu:
- Ngươi có thể lược bỏ qua đoạn này.
Hạng Thanh Ngưu cười hắc hắc, sau đó tiếp tục nói:
- Từ nhỏ ngươi đã bị La Diệu phái người bảo vệ. Nói theo cách khác, La Diệu không muốn ngươi chết. Mà một mực đuổi theo ngươi là người của Phật tông. Chẳng lẽ ngay từ lúc đầu người của Phật tông đã muốn giết ngươi?
Phương Giải lắc đầu:
- Nói thật, tới hiện tại ta vẫn không hiểu, là ai ra lệnh cho đám người Phật tông kia truy giết ta.
- Vì sao lại nói vậy?
Hạng Thanh Ngưu lại hỏi.
Phương Giải trầm mặc một lúc rồi nói:
- La Diệu biết ta có cơ thể đặc biệt, là cái lọ chứa linh hồn tốt nhất, cho nên mới phái Tiểu Yêu và Khuynh Phiến bảo vệ ta. Nhưng y biết điều này, chẳng lẽ Đại Luân Minh Vương không biết sao? Nếu Đại Luân Minh Vương biết, vì sao y còn muốn giết ta?
Hạng Thanh Ngưu nghe xong, trầm tư một lát rồi đáp:
- Nếu đám người Phật tông truy giết ngươi kia là do Đại Luân Minh Vương an bài, vậy thì chỉ có hai khả năng. Thứ nhất, y không muốn La Diệu có được ngươi. Nói theo cách khác, tuy La Diệu là phân thân khác của Đại Luân Minh Vương, nhưng sau khi phân thân ra, tu vị của Đại Luân Minh Vương đã yếu đi rất nhiều. Một khi để La Diệu chiếm được thân thể của ngươi, vậy thì tu vị của La Diệu rất có thể vượt qua bản thể là Đại Luân Minh Vương. Vì vậy Đại Luân Minh Vương mới e ngại.
- Thứ hai, Đại Luân Minh Vương muốn giết ngươi là vì y biết ngươi uy hiếp được Phật tông. Uy hiếp này thậm chí có thể vượt qua hấp dẫn về cơ thể. Ta không nghĩ ra được uy hiếp đó là cái gì. Tuy nhiên những người đạt tới tu vị kia, thường có thể đoán được một số việc sẽ xảy ra. Đây không phải là truyền thuyết, mà là sự thật. Chẳng hạn như sư phụ ta, năm đó không chỉ một lần nói rằng mình sẽ không được chết yên bình. Quả nhiên thi thể của ông ấy bị tên Dương Kiên khốn kiếp kia tàn phá.
- Quá huyền huyễn rồi, đổi cách nói khác.
Phương Giải nói.
Hạng Thanh Ngưu nghĩ một lát rồi nói:
- Nếu đổi cách nói, vậy thì khả năng lớn nhất là lúc đầu Đại Luân Minh Vương không biết sự hiện hữu của ngươi, nhưng có người trong Phật tông biết. Người này tám chín phần là Đại Tự Tại, bởi vì Đại Tự Tại vốn không phải là thuộc hạ của Đại Luân Minh Vương, mà là nằm vùng do vị thần kia an bài bên cạnh Đại Luân Minh Vương, nhằm khống chế Đại Luân Minh Vương.
- Nếu Đại Luân Minh Vương tìm được một thể xác tốt như ngươi, thì tu vị của y sẽ tăng mạnh. Đại Tự Tại chắc là cảm nhận được uy hiếp đó, cho nên Đại Tự Tại nghĩ hết biện pháp giấu diếm Đại Luân Minh Vương, khiến cho trong một khoảng thời gian Đại Luân Minh Vương không biết sự hiện hữu của ngươi. Sau đó Đại Tự Tại bắt đầu an bài người giết ngươi. Nhưng không biết xuất phát từ lý do gì, y không dám tự mình tới Trung Nguyên.
Nghe xong phân tích của Hạng Thanh Ngưu, Phương Giải gật đầu:
- Có lẽ là vì La Diệu? Nếu y đích thân tới, La Diệu tất nhiên sẽ ra tay. Nói vậy, Đại Tự Tại không nắm chắc chạy được? Hoặc là y không dám điều động đệ tử Phật tông có tu vị cao cường rời núi, như vậy sẽ khiến Đại Luân Minh Vương hoài nghi? Tuy nhiên bất kể như thế nào, nếu năm đó Đại Tự Tại tự mình ra tay, thì hiện tại ta chỉ còn là một nắm xương tàn.