Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1442: Lòng dạ

Lúc Sở Nguyên Trạch quỳ xuống, bả vai run rẩy.

Y chưa từng nghĩ tới một ngày nào đó được gặp lại Hoàng Đế của Sở Quốc. Lúc trước y dẫn theo đám dũng sĩ cuối cùng của Sở Quốc bảo vệ đô thành Như Ý, chọn một binh lính có tướng mạo khá giống với Sở Cư Chính, giả trang thành Hoàng Đế dụ đi truy binh. Nếu không nhờ những người như bọn họ, thì nói không chừng Sở Cư Chính đã chết từ mấy năm trước rồi.

- Tội thần Sở Nguyên Trạch khấu kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế!

Thanh âm của y run rẩy.

Nhìn thấy phản ứng này của y, tuy Tửu Sắc Tài cảm thấy dáng quỳ của Sở Nguyên Trạch hơi buồn cười, nhưng trong lòng đầy kính trọng. Nghĩ tới Dương Thuận Hội, lại nghĩ tới Sở Nguyên Trạch, cả hai đều đầu hàng người nước ngoài, nhưng người sau hiển nhiên vẫn giữ được sự trung thành trước sau như một.

- Khanh vô tội.

Sở Cư Chính bước tới đỡ Sở Nguyên Trạch đứng dậy:

- Lúc trước nếu không phải khanh dẫn theo các tướng sĩ liều chết cản ở đằng sau, thì trẫm đã không thể chạy đi được rồi. Mấy năm ở chỗ người Tùy, trẫm luôn lo lắng liệu các khanh có chạy trốn được không. Hiện tại thấy các khanh còn sống, trong lòng trẫm liền yên tâm.

Sở Cư Chính chân thành nói, nước mắt chảy xuống.

- Bệ hạ chịu khổ rồi.

Đám người Sở Nguyên Trạch lại muốn dập đầu thì Sở Cư Chính kéo dậy.

- Nước mất nhà tan là tội của trẫm. Lúc trước các ngươi dẫn theo tướng sĩ chém giết như thế nào, trẫm vẫn còn nhớ rõ. Hôm nay gặp lại, giống như trải qua mấy đời…Có thể nhìn thấy còn nhiều con cháu Đại Sở sống sót như vậy, trong lòng trẫm thật sự vui sướng.

- Bệ hạ, thần sai rồi.

Sở Nguyên Trạch cũng rơi lệ theo:

- Thần không nên khuất phục quân giặc, không nên dẫn theo con cháu Đại Sở tới đây khai chiến với người Tùy. Thần không có lời biện minh cho mình, sở dĩ thần chưa tự sát tạ tội, là vì trong lòng còn lo lắng cho an nguy của bệ hạ. Hiện tại nhìn thấy bệ hạ, coi như thần giải quyết xong một tâm nguyện, thần nguyện tuẫn táng vì các tướng sĩ chết trận!

- Khanh mau mau đứng dậy!

Thấy Sở Nguyên Trạch lại quỳ xuống, Sở Cư Chính liền kéo y lên:

- Nếu các khanh không tới đây thì muốn gặp các khanh liền khó khăn. Lúc đầu trẫm tới Mộc phủ gặp Mộc Quảng Lăng, y đáp ứng giúp trẫm phục quốc. Nhưng về sau tâm tư của Mộc Quảng Lăng đã thay đổi, y sắp phát điên rồi…

Y xoay người chắp tay nói với Tửu Sắc Tài:

- Đa tạ vị tráng sĩ này cứu trẫm khỏi Mộc phủ, trẫm còn chưa kịp nói lời cảm ơn.

Tửu Sắc Tài thầm nói, dọc theo con đường này, nếu ngươi đánh thắng được ta thì đã sớm giết ta rồi. Bây giờ nhìn thấy người của mình thì lại nói lời cảm ơn ta, thật là dối trá.

- Bệ hạ khách khí, là ta phụng lệnh của Vương gia cứu bệ hạ ra ngoài gặp gỡ Sở tướng quân. Vương gia nhà ta nói, mặc dù Đại Tùy và Đại Sở có chút xích mích, nhưng dù sao cũng như môi với răng, Sở diệt, Tùy cũng khó an. Cho nên Vương gia tính toán, đợi khi đánh bại người nước ngoài, sẽ đưa bệ hạ trở về Đại Sở. Chiếc ghế rồng trong thành Như Ý kia, để ngài ngồi vẫn là tốt hơn.

- À?

Sở Cư Chính sững sờ. Dọc theo đường đi y đã thử không ít lần, mà tên béo này một mực không để ý tới y. Hiện tại y mới biết, hóa ra tên mập này là người của Phương Giải. Tuy y bị nhốt trong Mộc phủ, nhưng các chuyện lớn ở Đông Cương y đều biết. Trăm vạn Hắc Kỳ Quân tiến vào Đông Cương, chuyện này đã truyền khắp thiên hạ rồi.

- Hóa ra là người của Vũ Vương.

Sở Cư Chính nói:

- Không biết Vũ Vương có nguyện ý gặp mặt trẫm một lần không?

Tửu Sắc Tài cười cười:

- Bệ hạ mới gặp lại người nhà, nên đoàn tụ trước thì tốt hơn. Tuy nhiên phía sau các vị chính là hơn mười vạn đại quân của Mạc Khắc Tư. Nếu tin tức này rò rỉ ra ngoài, chỉ sợ tình cảnh của các vị sẽ không tốt. Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, cho nên ta sẽ cất bước rời đi. Tuy nhiên trước khi đi ta muốn nói một câu…Thủ quân ở Mã Lan Sơn Quan, cũng là tướng sĩ dưới trướng của Vương gia nhà ta.

Tửu Sắc Tài lạnh lùng nói xong câu cuối, rồi xoay người rời đi. Sở Cư Chính đâu có thể buông tha cơ hội này, vội vàng ngăn cản lại:

- Tráng sĩ chậm đã, trẫm thoát được ra ngoài là nhờ Vũ Vương. Nếu tráng sĩ không thấy bất tiện thì có thể dẫn trẫm đi gặp hắn được không?

Tửu Sắc Tài âm thầm tự nhủ, vị quân mất nước này thật không ngu ngốc.

Mấy lời vừa nãy của Tửu Sắc Tài nghe qua có vẻ khách khí, kỳ thực cất giấu dao găm. Y nói với Sở Cư Chính và đám người Sở Nguyên Trạch, cẩn thận bị người nước ngoài biết Sở Cư Chính ở đây, thực ra là đang uy hiếp Sở Nguyên Trạch. Ý của y là, ta mang người tới đây, người này là Hoàng Đế của Đại Sở các ngươi, nhưng cũng là một họa lớn. Nếu ngươi một lòng một dạ làm tay sai cho người nước ngoài, vậy thì có người này bên cạnh cũng đủ cho ngươi mất mạng.

Sở Cư Chính không phải kẻ ngu, làm sao nghe không hiểu ý của Tửu Sắc Tài. Cho nên tuy y rất kích động khi gặp lại đám người Sở Nguyên Trạch, nhưng y không dám lưu lại. Mấy năm đã qua, ai biết Sở Nguyên Trạch còn là Sở Nguyên Trạch trước kia không? Nếu chẳng may Sở Nguyên Trạch hoặc là thủ hạ của y tiết lộ hành tung của mình ra ngoài, thì kết cục chỉ có một chữ ‘chết’.

- Không rảnh!

Tửu Sắc Tài cười hắc hắc:

- Thứ nhất, ta đưa bệ hạ tới đây nhưng không thể đưa đi, bởi vì ta phải đi qua chỗ người nước ngoài khống chế, ta sợ bệ hạ bị thương. Thứ hai, ta cũng không biết Vương gia nhà ta đang ở đâu.

Lúc đầu Sở Nguyên Trạch không hiểu vì sao Hoàng Đế vừa tới lại muốn đi, qua một lúc mới hiểu ra, trong lòng không nhịn được chua xót. Nhưng y cũng biết, điều lo lắng của Hoàng Đế không phải là không có lý. Hiện tại y là tướng quân do người nước ngoài bổ nhiệm, vì vậy Hoàng Đế không dám ở lại đây.

- Bệ hạ!

Sở Nguyên Trạch nghĩ một lúc rồi nói:

- Không bằng gặp tướng phòng thủ Mã Lan Sơn Quan trước?

Lời này là muốn để Sở Cư Chính yên tâm.

Tửu Sắc Tài lập tức nói xen vào:

- Chuyện này ta có thể giúp.





Mạc Khắc Tư vuốt vuốt chén rượu đỏ trong tay. Tâm tình của y không có gì bất thường, sắc mặt rất bình tĩnh, hai mắt híp lại không nhìn ra ưu sầu hay phẫn nộ gì, thật giống như chiến sự phía trước không liên quan gì tới y.

Ti Cái, tướng lĩnh dũng mãnh dưới trướng của Mạc Khắc Tư, thật không hiểu vì sao lúc này Mạc Khắc Tư lại thoải mái như vậy.

- Hầu tước đại nhân, hôm nay đã là ngày thứ ba.

Y nhắc nhở.

Sợ Mạc Khắc Tư không hiểu ý của mình, y nghĩ một lát rồi bổ sung:

- Tới hiện tại đội của Sở Nguyên Trạch vẫn chưa hình thành thế công uy hiếp tới Mã Lan Sơn Quan. Nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ khí thế vốn yếu ớt của binh lính nước Sở sẽ bị mài mòn hết.

- Ti Cái, ngươi có biết vì sao ngươi không thể trở thành Thống soái ba quân không?

Mạc Khắc Tư bỗng nhiên hỏi một câu. Ti Cái là một người cao hơn 2m, cường tráng giống như một con trâu điên. Y lắc đầu, sau đó lại gật đầu:

- Thuộc hạ biết, vì thuộc hạ ngu ngốc nên không làm được.

Mạc Khắc Tư bật cười, dường như tâm tình rất tốt.

- Ngươi không ngu ngốc, mà chỉ là chính trực.

Mạc Khắc Tư đứng dậy, rót một chén rượu cho thuộc hạ trung thành của mình:

- Ngươi lo lắng chiến sự, nhưng thực ra là đang lo lắng cho tiền đồ của ta. Ngươi biết bệ hạ rất coi trọng trận chiến này. Tới hiện tại binh lực đầu nhập vào đã là một trăm vạn, là chiến dịch tấn công Đông Cương có quy mô lớn nhất. Nếu đánh thắng, phía nam Đông Cương này sẽ nhét vào bản đồ của đế quốc. Còn phía bắc kia thì đang rối bời, không bao lâu nữa cũng sẽ khô héo.

- Ta nên cảm ơn ngươi vì đã lo lắng thay cho ta. Có một người bạn như ngươi, trong lòng ta thực sự rất vui.

Y đi tới, vỗ vào vai Ti Cái:

- Nhưng Ti Cái, ngươi có biết vì sao ta không sốt ruột không? Bởi vì ta đang đợi người khác sốt ruột…ta dám đánh cuộc, bệ hạ sẽ không cho phép Plens ngồi yên. Plens tưởng rằng mình giảo hoạt, gắp cục than này lên tay ta, còn y thì núp ở đằng sau chiếm đoạt công lao. Y tưởng rằng ta nhìn không thấu tâm tư của y. Kỳ thực vào cái ngày thăm hỏi đó ta đã biết suy nghĩ của y rồi.

- À?

Ti Cái hơi sửng sốt, không hiểu ý của Mạc Khắc Tư.

- Để ta nói cho ngươi biết, bạn của ta.

Mạc Khắc Tư đi tới trước bản đồ, nhìn vào các vị trí mà mình đánh dấu:

- Plens ở sau lưng ta, muốn cướp công lao ở thời điểm cuối cùng. Nhưng ta khẳng định, bệ hạ rất chú ý tới chiến dịch quan trọng này. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, không bao lâu nữa bệ hạ sẽ phái đốc quan tới. Plens cũng đoán ra được điểm này, cho nên y còn sốt ruột hơn cả ta…Y không dám để đốc quan nhìn thấy bố cục của y, hy sinh quân đội đế quốc để chiếm công lao. Bệ hạ chắc chắn sẽ không tha thứ chuyện như vậy xảy ra.

- Ý của ngài là, Plens sẽ gia nhập tấn công?

- Đúng vậy!

Mạc Khắc Tư gật đầu:

- Y biết thế giới này không quay xung quanh y. Y tưởng sau khi ta tới đây ta sẽ dốc toàn lực tấn công, nhưng ta lại không làm như dự tính của y. Dù sao ở Đông Cương, Plens có quân chức và tước vị cao hơn ta, cho dù ta có sai lầm gì, thì y cũng là người chịu đòn.

- Chờ xem, những người nước Sở kia chắc chắn sẽ không dốc toàn lực.

Mạc Khắc Tư ngồi xuống, thưởng thức rượu đỏ:

- Thậm chí ta có thể khẳng định, cái tay Sở Nguyên Trạch kia đang muốn làm phản. Nếu y liên thủ với người Hán ở Mã Lan Sơn Quan, thì có khả năng đánh bại được ta. Y là một con dã thú bị xích ở cổ, chứ không phải là một con chó…Y luôn muốn thoát khỏi xiềng xích kia, mà hiện tại là cơ hội tốt nhất.

Ti Cái hoảng sợ:

- Hầu tước đại nhân, nếu chẳng may đúng như ngài dự đoán, vậy thì chẳng phải chúng ta rơi vào tình cảnh nguy hiểm sao? Bên cạnh chúng ta còn có 15 vạn binh mã của Mộc phủ. Một khi quân đội người Hán ở Mã Lan Sơn Quan liên thủ với Sở Nguyên Trạch, cộng thêm quân đội của Ngụy An, vậy thì chúng ta liền rơi vào vòng vây của địch.

- Đúng vậy!

Mạc Khắc Tư gật đầu:

- Về cơ bản là như vậy.

- Nhưng vì sao ngài không hề lo lắng gì?

Ti Cái vội vàng hỏi.

- Bởi vì ta dự đoán được hướng phát triển, cho nên có thể tránh đi một số cạm bẫy…Ti Cái, hiện tại ta giao cho ngươi một nhiệm vụ. Từ hôm nay trở đi, ngươi mang theo người của ngươi đi lên phía trước. Một khi phát hiện người Sở muốn làm phản, thì ngươi chớ chống cự, lập tức rút quân đội về.

- À?

Ti Cái thất kinh:

- Đại nhân, vì sao?

- Bởi vì ta muốn chiến dịch này hoàn toàn hỗn loạn.

Mạc Khắc Tư cười đầy tự tin:

- Ta đã bảo Bác Minh Lãng mang đi một nửa binh mã, còn lại một nửa ta sẽ làm biểu hiện giả dối. Tới lúc đó nếu người Sở liên thủ với người Tùy tấn công ta, ta liền dẫn theo một nửa binh mã này chạy về hướng Plens, xem y có cứu ta hay không.

- Nếu y không cứu thì sao?

Ti Cái hỏi.

Mạc Khắc Tư cười nói:

- Không cứu cũng không sao. Ta sẽ phái người truyền tin cho Bác Minh Lãng, bảo đệ ấy lập tức mang binh tấn công Mã Lan Sơn Quan. Lúc đó thủ quân ở Mã Lan Sơn Quan và người Sở đang truy kích ta, đang đề phòng Plens và Ngụy An…bọn chúng sẽ không nghĩ tới ta lại an bài một đội quân khác tấn công bọn chúng. Lúc đó Mã Lan Sơn Quan chính là một tòa thành rỗng. Nhìn khắp chiến dịch, cho dù ta tổn thất hơn một nửa binh lực, thì chỉ cần chiếm được Mã Lan Sơn Quan, bệ hạ sẽ không trách cứ ta…Ngược lại Plens, chỉ sợ phải thừa nhận lửa giận của bệ hạ…Thấy chết mà không cứu…Ha ha, ta rất muốn nhìn thấy Plens giải thích với bệ hạ như thế nào.