Dương Tài Bình đúng như tên của gã, tài văn chươ ng bình thường, lại được Dương Thuận Hội chiều chuộng che chở quá cẩn thận, cho nên hơi chút đần độn. Hà Khuê ở bên cạnh Dương Tài Bình mười mấy năm càng biết Dương Tài Bình là người như thế nào. Thậm chí y cho rằng mình còn hiểu Dương Tài Bình hơn cả Dương Thuận Hội.
Bên ngoài mưa vẫn còn tí tách rơi, mà thời gian xuất phát đã dần dần tới. Hà Khuê ngồi ở bên ngoài, ngẩn người nhìn màn mưa. Cũng không biết vì sao, hôm nay y cảm thấy thật bực bội.
Khoảng thời gian làm việc bên cạnh Dương Thuận Hội dần tái hiện trong đầu. Y cũng từng là một người trẻ tuổi có chí khí, từng cho rằng mình có thể nổi danh trong quân đội. Cho dù y không làm tới một Đại tướng quân một vệ như Dương Thuận Hội, thì cũng có thể làm tới Quận Thừa một phương, như vậy đã đủ rạng rỡ tổ tông rồi.
Y biết năng lực của mình, cho nên y tin tưởng mình sẽ được Dương Thuận Hội coi trọng. Chỉ là y không ngờ tới, sự tin tưởng này không phải là tiền đồ tươi sáng, mà là thành một quản gia trong nhà Dương Thuận Hội.
Từ lúc trở thành cận vệ cho đứa con của Dương Thuận Hội, y liền biết tiền đồ của mình xong rồi.
Nhưng có thể nói lên lời oán hận được sao?
Không được.
Nếu không phải Dương Thuận Hội để y làm cận vệ cho Dương Tài Bình, thì dựa vào tu vị và bản lĩnh của y, thừa sức làm tới Quận Thừa một phương. Cho dù thấp nhất cũng là một Tứ Phẩm Lang Tướng. Cho nên lúc y quay đầu nhìn Dương Thuận Hội, trong mắt có chút oán giận.
- Thiếu gia, tí nữa chúng ta phải xuất phát rồi.
Y nói.
Dương Tài Bình ừ một tiếng, không hề hoài nghi lời nói dối của Dương Thuận Hội. Trên thực tế, những năm qua gã đều sống trong sự dối trá của Dương Thuận Hội. Dương Thuận Hội dùng những lời nói dối thêu dệt nên một thế giới tươi đẹp. Y giam cầm Dương Tài Bình trong thế giới đó, không cho phép người ngoài ảnh hưởng tới.
Có thể nói suy nghĩ của Dương Tài Bình chẳng khác nào một đứa trẻ con.
- Cha không đi cùng chúng ta?
Dương Tài Bình cũng không hề hoài nghi lời của Hà Khuê, thậm chí gã còn cảm thấy Hà Khuê gần gũi hơn cả cha.
- Đại tướng quân có quân vụ cần phải xử lý, cho nên bảo chúng ta đi trước. Không phải thiếu gia vẫn luôn muốn làm một số việc cho Đại tướng quân, để Đại tướng quân thấy thiếu gia có năng lực đó sao? Lần này là một cơ hội tốt, Đại tướng quân rốt cuộc đồng ý để cho thiếu gia đi làm một chuyện. Đại tướng quân nói, thiếu gia sẽ mang theo một đội quân tiên phong, dò đường cho đại quân. Tất cả những binh lính kia, đều sẽ nghe theo lệnh của thiếu gia.
- Thật tốt quá!
Dương Tài Bình kích động hô lên một tiếng, sau đó bịt miệng cẩn thận nhín thoáng qua trong nhà. Dương Thuận Hội tới hửng đông mới đi ngủ, Dương Tài Bình lo lắng tiếng hô vừa rồi của mình sẽ đánh thức cha dậy.
- Hà Khuê, đây là lần đầu tiên ta lãnh binh, ngươi nhất định phải giúp ta.
Dương Tài Bình đi tới kéo tay Hà Khuê, ngữ khí thành khẩn.
Hà Khuê bỗng nhiên không còn chán ghét với đứa nhóc mà mình đã bảo vệ mười mấy năm này nữa. Rõ ràng đứa nhóc đã trưởng thành, nhưng vẫn sống trong thế giới hoàn mỹ không một tạp chất kia. Có đôi khi Hà Khuê không nhịn được nghĩ, nên cho nó cảm nhận một chút âm u và lạnh lẽo của thế giới chân chính mới đúng.
Nếu không phải vì đứa nhóc này, thì lúc này chắc mình đã mặc chiến giáp của tướng quân rồi.
Lúc nghĩ tới đây, Hà Khuê nhìn Dương Tài Bình với ánh mắt bất thiện.
- Thiếu gia yên tâm đi, ta nhất định sẽ dốc hết khả năng.
Ánh mắt bất thiện nhưng bên ngoài y vẫn cười nói nhẹ nhàng. Có những lúc, Hà Khuê không nhịn được nghĩ, có phải mình sắp biến thành nữ nhân rồi không. Cứ tiếp tục như vậy, y còn nhẹ nhàng hơn cả vợ của mình. Lại nói tiếp, mình không nợ Dương Thuận Hội cái gì, chỉ có Dương Thuận Hội nợ y không ít.
- Ừ!
Dương Tài Bình hít một hơi thật dài:
- Lần này ta nhất định phải làm tốt, không thể phụ sự tin tưởng của cha. Nếu làm tốt, nói không chừng cha còn cho ta lãnh binh nữa kia. Ta rất ghét người nước ngoài, nếu ta có thể lãnh binh, ta nhất định sẽ đánh người nước ngoài.
Hà Khuê cười lạnh, trong lòng tự nhủ, lão tử sẽ dụ người nước ngoài tới cho ngươi đánh.
- Hà Khuê, nếu trên đường gặp nguy hiểm, ngươi sẽ bảo vệ ta chứ?
Dương Tài Bình có lẽ cảm giác được cái gì đó, cho nên hỏi một câu.
- Tất nhiên rồi!
Hà Khuê cười cười:
- Giống như những năm qua ta luôn luôn bảo vệ thiếu gia vậy.
Trong lòng y lại có một thanh âm khác mắng mỏ, bảo vệ ngươi? Nếu không phải vì bảo vệ ngươi thì ta đã có tiền đồ của mình rồi. Nếu không phải vì ở bên cạnh một tên ngu ngốc như ngươi, thì ta đã mặc chiến giáp của Ưng Dương Lang tướng rồi. Vị tướng quân đầu tiên của Hà gia chậm chạp chưa xuất hiện, còn không phải vì ngươi sao? Đồ sao chổi này! đồ ngu xuẩn này!
Nhưng y vẫn mỉm cười hiền lành như mọi khi.
Đội ngũ rời khỏi đại quân. Mưa làm ướt đường nên rất khó đi. Tuy nhiên quan đạo của Đại Tùy được xây dựng nghiêm chỉnh, cho nên dù khó đi cũng không xuất hiện tình trạng quá lầy lội.
Một ngàn chiến binh tinh nhuệ Đại Tùy hộ tống đoàn xe đi về phía trước.
Hà Khuê mặc áo tơi, đội nón tre, ngồi trên xe ngựa điều khiển xe. Chỉ có người khờ ngốc như Dương Tài Bình mới nghĩ rằng để cho y tự mình đánh xe là thể hiện sự tin tưởng. Nhưng trong lòng Hà Khuê thì không ngừng mắng mỏ, mắng cả 18 đời tổ tông Dương Tài Bình. Thời tiết quỷ quái như thế này, ai mà chẳng muốn ở trong xe ngựa tránh mưa?
- Hà Khuê, ta nghĩ ta nên có một bộ giáp trụ chứ nhỉ?
Trong xe truyền tới tiếng hưng phấn của Dương Tài Bình.
Hà Khuê không thèm để ý, mặc kệ gã.
Y vẫn đang nghĩ tới chuyện của mình.
Chính vì Dương Tài Bình, mà y đã mất đi nhiều. Nghe Dương Tài Bình nói, y chỉ muốn chui vào xe ngựa lôi gã ra đánh một trận. Kỳ thực Hà Khuê không để ý tới rằng là thứ gì khiến tâm tình của y thay đổi như vậy.
Là lời nói của Dương Thuận Hội.
Dương Thuận Hội nói với y rằng, không muốn lãnh binh nữa rồi, không muốn lên chiến trường chiến đấu nữa rồi.
Điều này không khác nào nói với Hà Khuê rằng, tiền đồ của ngươi dừng ở đây. Hà Khuê từng nghĩ, đợi cho Dương Thuận Hội lớn tuổi thêm chút, Dương Thuận Hội sẽ điều mình trở về đại doanh nhậm chức. Dựa vào sự trung thành và tận tâm nhiều năm qua của mình, chẳng lẽ còn không đổi được một bộ áo giáp tướng quân?
Nhưng con mẹ nó, không ngờ Dương Thuận Hội lại không muốn lãnh binh nữa!
- Hà Khuê, quan tiên phong là quan mấy phẩm?
Dương Tài Bình hưng phấn hỏi. Tuy Hà Khuê không trả lời gã, nhưng dường như gã chẳng thèm để ý. Gã còn đang đắm chìm trong hạnh phúc.
Hà Khuê vẫn không lên tiếng.
Nhưng y bỗng nhiên ghìm chặt cương ngựa lại.
- Chớ có đi ra!
Y nói.
Sau đó y nhảy xuống xe ngựa, tay cầm binh khí mà y đã sử dụng nhiều năm, một đôi Hoàn Thủ Đao. Hoàn Thủ Đao của y không nặng, khá giống với liễu diệp đao mà các nữ tử giang hồ hay dùng. Tuy nhiên nó dày hơn liễu diệp đao một ít, cũng nặng hơn một ít.
- Bằng hữu, nếu các ngươi có ánh mắt, thì có thể nhìn ra đội ngũ này có ít nhất mấy nghìn người, hơn nữa đều là tinh nhuệ. Nếu các ngươi muốn tiền tài, chỉ sợ ngăn nhầm người rồi. Đương nhiên, nếu các ngươi thực sự thiếu tiền, ta nguyện ý giúp một ít.
Y nói.
Trong mưa bụi.
Đứng trước quan đạo là một người, dáng vẻ khôi ngô. Ở bên cạnh hắn nằm ít nhất ba, bốn mươi binh lính đang kêu rên rỉ. Đó là đội ngũ thám báo đi trước dò đường, thoạt nhìn đều bị đánh gục hết. Chặn đường chỉ có một người, nhưng Hà Khuê khẳng định rằng xung quanh còn có người giúp đỡ. Một người, cho dù là người tu hành, cũng không dám xuống tay với một đội quân huấn luyện chính quy.
Đối phương không lên tiếng, Hà Khuê càng lo lắng hơn.
- Bằng hữu, thời tiết như vậy mà vẫn đi ra ngoài kiếm ăn, hiển nhiên là túng quẫn. Nếu ra tay, tám chín phần ngươi sẽ chết, nhưng ta cũng xuất thân từ giang hồ, không thể khoanh tay nhìn bằng hữu khốn khó. Chỗ này của ta có 200 lượng bạc, không phải là ngân phiếu, mà là bạc ròng.
Hà Khuê gỡ túi tiền treo ở hông quăng tới.
- Nếu không đủ, ta lại cho thêm.
Y nói.
Sở dĩ y làm vậy, là vì y không muốn phức tạp hóa vấn đề. Không ai biết đằng sau người này còn giấu bao nhiêu người, cũng không biết tu vị như thế nào. Đương nhiên, lúc quăng túi tiền, Hà Khuê dùng lực không nhỏ. Mục đích là thửu luôn tu vị của đối phương.
Cạch một tiếng.
Túi tiền bị một cái cây không biết từ đâu ra xuyên thủng, dừng ở cách nam tử kia không xa. Hà Khuê cẩn thận nhìn, lập tức đờ người, vô thức lui về phía sau vài bước. Trên quan đạo cứng rắn xuất hiện một cây bạch cốt.
Thật giống như ngà voi, treo túi tiền ở đó.
- Ta không cần tiền!
Nam tử khôi ngô chặn đường rốt cuộc mở miệng:
- Trong xe ngựa có phải là con trai duy nhất của Dương Thuận Hội là Dương Tài Bình đúng không? Chỉ cần ngươi giao người ra đây, ta cam đoan không ai chết. Nếu không giao, ta cam đoan ngươi là kẻ chết đầu tiên.
Y nói.
Hà Khuê biến sắc, quay đầu nhìn xe ngựa.
- Hà Khuê, xảy ra chuyện gì vậy? Ta sợ!
Thanh âm của Dương Tài Bình truyền vào lỗ tai y, khiến trong lòng y càng thêm chán ghét. Dương Tài Bình đã không còn là trẻ con nữa rồi, chữ ‘sợ’ từ một nam tử trưởng thành thốt ra, thật khiến người ta khó chịu. Hà Khuê biết mình đã dao động. Tu vị của đối phương quá mạnh, hơn xa mình. Y không thể giải thích được bạch cốt kia từ đâu tới rồi đột ngột xuát hiện, nhưng y biết chỉ sợ ngay cả một chiêu của đối phương mình cũng không đỡ nổi.
Ngăn cản, chính là chết!
Y hít sâu một hơi, quay đầu nhìn xe ngựa. Ở trong xe ngựa, Dương Tài Bình vẫn đang lải nhải. Rốt cuộc y không nhịn được, giận dữ hét lên:
- Im miệng cho ta! Thế giới này căn bản không tốt đẹp như ngươi nghĩ đâu. Tất cả đều là âm u và lạnh giá! Dựa vào cái gì mà tất cả mọi người phải bảo vệ ngươi? Dựa vào cái gì mà bọn ta không thể sống vì chính mình? Một kẻ ngu ngốc như ngươi, dựa vào cái gì lại để chúng ta chịu chết?
Y gầm lên:
- Không được khóc! Nước mắt của ngươi chỉ khiến ta ghê tởm!
Tiếng khóc trong xe ngựa đột ngột dừng lại.
Hà Khuê mắng xong rồi, sau đó xoay người nhìn nam tử cường tráng kia.
- Dương Tài Bình, ngươi nhớ thật kỹ, mỗi người đều có lý tưởng của mình, mỗi người đều có cuộc sống của mình. Ngươi đã ảnh hưởng tới quá nhiều người rồi, ngươi nên trưởng thành đi. Đừng vĩnh viễn trông cậy vào người khác như thế. Ngươi nên có tư tưởng và phán đoán của mình. Đây là lần cuồi cúng ta bảo vệ ngươi. Lần cuối cùng…
Y hướng nam tử cường tráng kia, lớn tiếng nói:
- Tới đi đây! Bước qua thi thể của ta mà tới đây!
Nam tử cường tráng hơi sửng sốt:
- Không phải ngươi ghét hắn sao?
- Đúng vậy!
Hà Khuê gật đầu:
- Nhưng hắn đã là bạn của ta rồi.
Nam tử cường tráng trầm mặc một lúc, sau đó tránh sang một bên:
- Hai người các ngươi có thể rời đi, nhưng một nghìn người này phải lưu lại.
Hà Khuê si ngốc, dường như không tin vào tai mình.
- Mau lăn!
Nam tử cường tráng chỉ sau lưng mình:
- Vĩnh viễn đừng quay lại. Tìm một nơi an toàn, sống nương tựa vào nhau.