Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1404: Con chó cắn người kia (2)

Hắn nhìn về hướng một tướng lĩnh trẻ tuổi bên cạnh nói:-Bắt đầu từ hôm nay, hắn sẽ đi tiếp quản đội quân ban đầu của Sở quốc, cho họ ít vũ khí.

Sau đó từ Sở quốc điều động ít nhất ba mươi vạn thanh niên đi tòng quân, phát cho họ binh khí trong quốc khố Sở quốc, chính là đao kiếm và cung nỏ lạc hậu.

Lúc thân chinh, ta hy vọng ngươi dẫn theo ít nhất bốn mươi vạn đội quân Sở quốc đi lên trên đầu.

Chẳng phải là người Sở quốc rất hận người Tùy sao? Vậy thì ta sẽ cho các ngươi cơ hội phục thù để các ngươi lên chiến trường liều mạng với chúng.

- Bệ hạ yên tâm, thần sẽ làm cho những người Sở quốc kia biết làm thế nào để làm nô lệ đúng cách.Tướng quân trẻ tuổi tên là Mạc Khắc Tư cúi người nói:-Quân đội của đế quốc sẽ giẫm lên thi thể của Sở quốc và Tùy quốc để tiến về phía trước.-Mặt khác!Lai Mạn bỗng nhiên nghĩ đến một người:-Trong thành Mưu Bình của Đông Cương Tùy quốc có một người tên là Dương Thuận Hội, từng là tướng quân dũng mãnh thiện chiến của Tùy quốc.

Dưới trướng hắn có tầm khoảng mười vạn đội quân tinh nhuệ.

Kha Khắc Ba! Ngươi phái ngươi đi gặp Dương Thuận Hội, nói cho y là y đã không còn tư cách rút thân ra chuyện này rồi.

Nếu như trên chiến trường tấn công quân Tùy mà ta không nhìn thấy đội quân của y thì ta giữ lại y cũng không còn ý nghĩa gì nữa.-Vâng! Thưa bệ hạ của thần!Kha Khắc Ba nói:-Con chó tham lam cũng nên thả ra cho cắn người chứ chứ ạ!Mạc Khắc Tư suy nghĩ cười nói:-Vẫn là cắn người từng là chủ của nó! Đây mới thật sự là chuyện khiến người khác vui mừng.……………………………

- Thật xin lỗi.Hầu tước Mạc Khắc Tư trẻ tuổi của đế quốc Agoda đứng tại trước cửa sân một tòa nhà rất lớn mà trầm tư, học cách nói chuyện nho nhã lễ độ của người Sở quốc.

Bộ dáng mặc quân trang bó sát người của đế quốc như hắn nói như vậy, thoạt nhìn có chút kỳ quái buồn cười.

Đây là một tòa nhà rất lớn, bây giờ là nơi ở của vị Lại bộ Thương Thư trước đây của Sở quốc.Vị lão đại nhân quyền khuynh triều dã này cũng là nhóm triều thần đầu tiên xoay người hướng về phía bọn nước ngoài.Đương nhiên, điều đó làm cho lão được hưởng sự yên lặng trong một thời gian dài, đám binh lính của đế quốc Agoda cho dù hung hãn đến cỡ nào cũng không có ai đến quấy rối nhà bọn họ cả.

Cho nên ở trong khoảng thời gian này, Lại bộ Thượng thư đại nhân vẫn không có cảm giác mình đã làm sai điều gì.

Tuy rằng lão ruồng bỏ quốc gia, ruồng bỏ dân tộc của mình nhưng lão không có ruồng bỏ người nhà của lão.

- Ta biết rằng mạo muội tới chơi như vậy quả thật là có chút thất lễ, tuy nhiên bởi vì có chút chuyện khẩn cấp cho nên không thể không đến thăm.Mặc Khắc Tư đứng tại trước cửa, nói với một người hầu trẻ tuổi mặc áo xanh giày đen như vậy, hắn như thế lại càng làm cho người ta cảm thấy buồn cười hơn.

Mà người hầu đang tay chân luống cuống kia lại làm cho Mặc Khắc Tư cảm thấy bối rối hơn.

- Đại nhân nhà chúng ta vẫn chưa rời giường, nếu ngài có chuyện gì thì có thể ghé lại sau hay không?Người hầu trẻ tuổi kia nói như thế.Mặc Khắc Tư cảm thấy có chút thất vọng:

- Như vậy phiền ngươi đi vào nói cho chủ nhân của ngươi biết một tiếng, ta muốn mượn lão một chút đồ.

- Được!Người hầu trẻ tuổi kia vội vàng gật đầu:

- Ngài đợi một lát.Nói xong, gã xoay người chạy vào bên trong.Mạc Khắc Tư lập tức phất phất tay:

- Sau khi đi vào không được giết người, người này đã phục tùng với bệ hạ rồi.

Đương nhiên, nếu như có kẻ dám phản kháng thì cần phải cho chúng một sự trừng phạt nhất định.

Nếu phát hiện có nữ tử xinh đẹp thì việc trừng phạt ấy cứ để ta tự mình thực hiện đi.Theo động tác của hắn, có ít nhất hai trăm tên binh lính súng vác lên vai, đạn đã lên nòng của quân đội đế quốc Agoda vọt vào bên trong.Chiếc xe kéo thật lớn dừng lại tại một bên đường, Lai Mạn dựa người ngồi tại trên ghế nhìn thoáng qua những binh lính đang xông vào nhà của tên Lại bộ Thượng thư kia.

- Mạc Khắc Tư vốn nên từ từ một chút, đợi sau khi nhìn thấy chủ nhân rồi mới làm việc.Hắn nhịn không được mà lắc lắc đầu:

- Này thật sự là quá thất lễ, thân là một quý tộc, việc quên mất lễ phép thật sự là đáng trách.

Người tới, đi nói với Mạc Khắc Tư, bảo hắn sau khi đi vào nhớ nói lời xin lỗi với vị Lại bộ Thượng thư kia nhé.Dường như tâm trạng của hắn không tệ cho nên ý cười nơi khóe miệng hắn rất rõ ràng.

- Kha Khắc bác, ta hỏi ngươiLai Mạn hỏi:

- Sau khi chinh phục một dân tộc, chúng ta cần phải làm gì để cho dân tộc đó an tâm trở thành nô lệ của chúng ta trong thời gian ngắn nhất? Ngươi cũng đừng nói với ta rằng cần phải đối xử bình đẳng nhé.

Ta chính là người mang theo người dân cao quý của đế quốc Agoda đi chinh phục thế giới, tự nhiên sẽ không để cho những tù binh kia trở thành những người có thân phận giống như con dân đế quốc của ta.

- Như vậy…Kha Khắc Bác trả lời:

- Cũng chỉ có thể dựa vào giết chóc rồiKha Khắc Bác đã bắt đầu thích mặc trang phục áo tay áo rộng của người Sở quốc, bởi vì nó thoải mái cùng tùy ý hơn trang phục của đế quốc Agoda nhiều.

Y lấy một quyển sách từ trong cổ tay áo của mình ra, hai tay cầm đưa cho Lai Mạn:

- Đây là một quyển sách thần mới bắt đầu đọc vào mấy ngày trước đây, nó ghi lại kinh nghiệm của một đế quốc tên là Mông Nguyên tại phía tây Tùy quốc chinh phục thảo nguyên.

Chúng ta dường như có thể học được rất nhiều điều từ trong quyển sách này.

- Ngươi trước nói thử thử xem.Lai Mạn nhận lấy quyển sách sau đó nói.

- Đế quốc Mông Nguyên này, từ sau khi bắt đầu lập nước đã luôn luôn mở rộng lãnh thổ của mình không ngừng, đến bây giờ, lãnh thổ của nó đã muốn lớn hơn lãnh thổ của Tùy quốc rất nhiều.

Trong lịch sử chinh phục lãnh thổ dài lâu đó, biện pháp mà người Mông Nguyên khiến cho người của những quốc gia mình đánh bại phục tùng chỉ có một, đó chính là giết chóc.

- Năm thứ mười ba theo lịch Mông Nguyên, kỵ binh của đế quốc đã công phá Thiết Xa quốc.

Thiết Xa quốc phản kháng rất mạnh, Đại hãn Mông Nguyên lập tức hạ lệnh, tàn sát hết dân chúng trong đô thành của Thiết Xa quốc.

Tổng cộng mười ba vạn sáu ngàn bảy trăm hai mươi tám người đều bị giết chết.

Loan đao của không ít binh sĩ đế quốc Mông Nguyên đều bị chém mẻ, máu tươi nhuộm đẫm biến cát vàng trở thành màu xám.

- Năm hai mươi hai theo lịch Mông Nguyện, quân đội đế quốc Mông Nguyên dưới sự dẫn dắt của Đặc Cần đã tiêu diệt bộ tộc Phú Lặc.

Sự phản kháng của bộ tộc đã từng thống trị ba trăm năm tại trên thảo nguyên này dưới gót chân Lang Kỵ của đế quốc hoàn toàn không có bất cứ ý nghĩa nào.

Đặc Cần bắt được Khả hãn của bộ tộc ấy và tất cả các con của hắn, sau đó y đã ra lệnh cột bọn chúng tại phía sau chiến mã, cho chiến mã chạy, đến khi nào chúng chết mới thôi.

Sau trận chiến này, dân số của bộ tộc Phú Lặc này từ tối thiểu có một trăm ba mươi vạn giảm mạnh còn có hơn mười vạn, thi thể cơ hồ phủ kín cả cánh đồng cỏ nơi ấy.Kha Khắc Bác đọc không sót một chữ tại trong quyển sách ấy ra cho người bên cạnh nghe.

- Tàn sát hàng loạt dân trong thành, diệt tộc.