Nghe xong, lông mày của Cái Xá giãn ra một chút.
- Sương mù màu xanh kia, có lẽ là thanh giới của Phương Giải rồi.
Cái Xá còn nhớ rõ ràng hình dạng thanh giới của Phương Giải. Trận chiến ngày ấy của hai người, tuy thời gian rất ngắn, nhưng đều khiến hai người rung động. Phương Giải biến kết giới thành đao, còn y biến đao thành kết giới, cứng đối cứng, kế quả Cái Xá không giết được Phương Giải, cho nên mới hoảng sợ rời đi
Cái Xá lại hỏi:
- Có phát hiện được lão đạo sĩ mặc đạo bào cũ kỹ không?
- Có!
Bách phu trưởng gật đầu:
- Rất nhiều người ở bờ sông nhìn thấy. Lúc Phương Giải phái thuyền lớn tiếp người Mông Nguyên qua sông, lão đạo sĩ kia có xuất hiện. Sở dĩ những dân chúng người Hán kia nhớ rõ ràng như vậy, là vì lão đạo sĩ rất kỳ quái, tay cầm xích sắt, mà xích sắt lại buộc vào một người. Người bị xích là một người mặc tăng bào màu trắng, mặt mày tuấn mỹ.
- Đại Tự Tại!
Cái Xá biến sắc.
Bách phu trưởng không thấy được Cái Xá biến sắc, tiếp tục nói:
- Lão đạo sĩ kia dắt theo người mặt tăng bào màu trắng đi lên bờ sông, nói chuyện với Phương Giải và Mông Ca vài câu liền rời đi, đi về phía tây.
Trong lòng Cái Xá cuồn cuộn như sóng gầm!
Hiện tại gần như có thể lý giải được rồi. Sở dĩ Đại Tự Tại mất tích, là vị bị lão đạo sĩ Tiêu Nhất Cửu kia bắt đi. Về phần bọn họ đi nơi nào, Cái Xá phỏng đoán là tới Đại Tuyết Sơn. Mà sau khi Tiêu Nhất Cửu rời đi, đột nhiên xuất hiện một người có tu vị rất mạnh giao chiến với Phương Giải. Thế nên vì tránh cho tổn thất không đáng có, Phương Giải mới rời khỏi đại doanh. Nói vậy, lúc đó hẳn là Mông Ca tận mắt nhìn thấy. Cho nên Mông Ca lập tức quyết định, hạ lệnh cho lang kỵ cướp chiến mã về, rồi tập kích bất ngờ Hắc Kỳ Quân.
Hết thảy, hẳn là trùng hợp.
Nếu không phải Tiêu Nhất Cửu rời đi, bên cạnh Phương Giải không có người đại tu hành nào giúp đỡ, thì vị khách thần bí kia sẽ không dám ra tay với Phương Giải. Dù sao với tu vị của Tiêu Nhất Cửu, thiên hạ này đã không còn mấy người thắng được ông ta.
Phương Giải và người đại tu hành thần bí kia chiến đâu kịch liệt rời khỏi đại doanh, khiến Mông Ca thấy được hy vọng. Đối với một người như Mông Ca mà nói, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở như vậy. Cho nên lang kỵ chợt phát uy, Hắc Kỳ Quân không kịp đề phòng nên bị đánh bại dễ dàng.
Cái Xá hít sâu một hơi, sắc mặt dần bình tĩnh lại.
- Đây là trùng hợp?
Cái Xá tự nói một tiếng, tuy đã đoán ra được mọi việc, nhưng vẫn có chút nghi hoặc.
- Chuẩn bị cầu nổi. Tuy nhiên nếu chưa có hiệu lệnh của ta thì không được phép hành động thiếu suy nghĩ.
Cái Xá xoay người phân phó:
- Ta muốn đích thân qua sông xem tình hình. Nếu như không có mai phục, ta sẽ thổi tù và truyền tin, các ngươi lập tức qua sông.
- Tuân lệnh!
Tất cả tướng lĩnh Hắc Sơn Quân chắp tay lên tướng, sắc mặt nghiêm túc.
Gió từ phía đông thổi tới phía tây.
Cái Xá đứng ở bờ sông ngửi ngửi, trong không khí loáng thoáng có mùi máu tanh, nhưng không quá nồng. Y khẽ lắc đầu, trong lòng vẫn luôn hoài nghi. Tuy nhiên vì hướng gió ngược chiều nên mùi máu tươi nhạt như vậy có thể giải thích được.
Y tiện tay rút loan đao từ thắt lưng của thân binh, ném vào sông. Thanh đao lướt trên mặt sông như lưng con cá. Cái Xá nhảy lên, nhẹ nhàng hạ xuống thân đao, lòng bàn tay ép xuống, lực phản chấn khiến y lướt về phía trước.
Đường sông của Nghi Thủy khá rộng, nhưng một chưởng này của y cực kỳ hùng hậu. Lực phản chấn giúp y lướt sang bờ bên kia.
Nhưng mới tới giữa sông, Cái Xá bỗng nhiên biến sắc.
Y quay đầu nhìn thượng du, loáng thoáng nhìn thấy sương mù màu xanh. Cái Xá hơi nhíu mày, nhìn tử thi ở khắp bờ bên kia, lại nhìn thượng du. Do dự một lát, y điểm chân xuống nước một cái, loan đao liền lướt về phía thượng du.
Nguyên khí thiên địa đang dao động kịch liệt. Tới cấp bậc tu hành như Cái Xá, khá nhạy cảm với dao động này. Nếu là người tu hành bình thường thì khó mà cảm nhận được. Nơi dao động cách nơi này khá xa, mà nguyên khí thiên địa đang chậm rãi di chuyển về hướng bên kia, hiển nhiên là có người vận chuyển nguyên khí với quy mộ lớn, nguyên khí xung quanh không ngừng bổ sung bên kia.
Các tướng sĩ Hắc Sơn Quân nhìn tướng quân của mình lướt về phía thượng du, đều khó hiểu.
- Nghỉ ngơi tại chỗ, lại phái thám báo qua sông điều tra. Ta còn chưa trở về thì chưa thể qua sông.
Thanh âm của Cái Xá từ xa xa truyền tới. Điều này khiến thuộc hạ của y yên tâm hơn.
Cái Xá đứng chắp tay trên loan đao, nhờ có nội kình của y, loan đao phá sóng tiến về phía trước. Loan đao vốn khá nặng, không thể nổi lên mặt nước được, nhưng người tu hành lại có năng lực thay đổi điều này. Từ xa xa nhìn, thật giống như lướt ván trên mặt sông vậy.
Dao động của nguyên khí thiên địa dường như thay đổi, hiển nhiên là thay đổi vị trí, tốc độ có phần nhah. Trong lòng Cái Xá hơi sốt ruột. Sự thay đổi về nguyên khí thiên địa này hiển nhiên chỉ có người đại tu hành mới làm ra được. Từ phạm vi lưu động khá lớn của nguyên khí thiên địa, cộng thêm sương mù màu xanh, Cái Xá không thể không cho rằng đó là thanh giới của Phương Giải.
Cứ như vậy, Cái Xá giẫm lên loan đao ngược chiều mà đi chừng bảy dặm, lập tức cảm thấy sự thay đổi của nguyên khí thiên địa tới từ tây bắc của bờ đông. Cái Xá lập tức nhảy lên bờ, loan đao kia mất đi nội kình liền chìm xuống.
Sau khi lên bờ, Cái Xá quay đầu nhìn thoáng qua.
Hai bờ sông lớn có rất nhiều cỏ lau, tuy không rậm rạp, nhưng che mất tầm mắt. Quay đầu nhìn đã không nhìn thấy quân đội của mình. Tuy nhiên Cái Xá không hề lo lắng. Hắc Sơn Quân của y cực kỳ tinh nhuệ, với lại chỉ nghe lệnh của một mình y. Chỉ cần Hắc Sơn Quân không qua sông, thì khó mà rơi vào bẫy của người khác được.
Y vốn rất tin tưởng vào quân đội của mình.
Cảm nhận được nguyên khí thiên địa thay đổi, Cái Xá điều chỉnh phương hướng.
Y phát lực một cái, tốc độ liền tăng lên chóng mặt. Cho dù có người nhìn về phía này cũng không nhìn thấy bóng dáng của y.
Lại đi về hướng đông bắc chừng 10 dặm, nguyên khí thiên địa biến hóa càng thêm mãnh liệt.
Cái Xá nhảy lên một cây đại thụ lớn vọng về hướng đông bắc. Vừa nhìn, trong lòng liền chấn động.
Phía xa xa, một chùm sương mù màu xanh rộng chừng 10 mét dừng ở đó. Bởi vì còn cách tương đối xa, nên không thấy rõ trong sương mù có gì. Nhưng Cái Xá có thể xác định, đó chính là thanh giới của Phương Giải. Y biết để tạo ra kết giới, người tu hành phải tốn rất nhiều nguyên khí thiên địa. Nếu không phải gặp đối thủ khó chơi, thì Phương Giải đã không mở kết giới lâu như vậy.
Tuy nhiên từ đó có thể thấy, nội kình của Phương Giải cực kỳ thâm hậu. Đổi là người đại tu hành bình thường, cho dù có thể mở được kết giới, thì cũng không duy trì được lâu.
Bên ngoài sương mù màu xanh kia, dường như tồn tại lực lượng quỷ dị gì đó. Một thứ rất lớn lại vô hình, đang đập mạnh vào thanh giới. Cái Xá không thể cảm ứng được rõ ràng thứ lực lượng đó.
Rất quỷ dị.