Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1367: Phỏng đoán

- Nói một chút đi.

Phương Giải dựa vào đằng sau, có vẻ như cảm nhận được cái tâm rét lạnh của Mông Ca nên hắn cũng bị lây theo:

- Ngươi đã muốn ta diệt trừ Đại Tự Tại và Cái Xá, thì nhất định phải cho ta hiểu hơn về hai người kia. Ngươi muốn ta diệt trừ vật trong Đại Luân Tự kia, thì nhất định cũng phải giúp ta hiểu nhiều hơn.

- Đại Tự Tại thật đã chết từ lâu rồi.

Mông Ca nói phương thức sinh tồn của Đại Tự Tại cho Phương Giải:

- Bản thể đời thứ nhất của Đại Tự Tại là một trong Bát Bộ Tướng của Tang Loạn. Nhưng trong cốt nhục của Đại Tự Tại bây giờ chỉ sợ đã không còn nhiều thứ thuộc về người kia rồi. Cho nên, thế hệ Đại Tự Tại càng ngày càng kém. Đại Tự Tại bây giờ có thể coi như là Đại Tự Tại thành công nhất. Y nói với ta rằng, một trong những nguyên nhân y muốn rời khỏi Phật tông, là vì y không muốn trở thành bản thể tiếp theo.

Lời này khiến Phương Giải hơi chấn động.

Mông Ca thở dài:

- Cho nên y mới giật dây vài Đại Tự Tại khác làm phản Phật tông, chứ không dám nói thật hết ra. Y từng thấy qua Đại Tự Tại bản thể của thế hệ này. Cái cảm giác yếu ớt và bi thương kia khiến y sợ hãi.

- Hơn nữa, tu vị của Đại Tự Tại bây giờ đã được đề cao thêm một bước.

- Lại đề cao?

Phương Giải không hiểu:

- Đề cao như thế nào?

Mông Ca biến sắc, dường như nhớ lại cảnh tượng ghê tởm lúc trước, nên y hơi buồn nôn.

- Y giết chết ba Đại Tự Tại kia rồi đào thi thể lên ăn.

Mông Ca quay đầu đi, dường như không muốn làm cho Phương Giải nhìn thấy một mặt yếu ớt của mình. Cho dù y là Hoàng Đế, cho dù y là một trong những người có quyền lực nhất hiện tại, nhưng y vẫn không thể chịu đựng được một chuyện ghê tởm như vậy. Hơn nữa y tận mắt nhìn thấy Đại Tự Tại làm vậy.

- Bởi vì y biết tu vị của y không bằng ngươi, cũng không bằng Cái Xá. Mà y lại muốn quyền lực…

Phương Giải không quá kinh ngạc, bởi vì y đã biết chuyện Phật tông ăn thịt người từ lâu.

Nghĩ tới người trẻ tuổi tên là Phương Hận Thủy trong Trường An kia, liên tưởng tới việc Đại Tự Tại ăn thịt người, hắn không kinh ngạc cho lắm. Lúc trước nếu không phải Thiên Tôn Trí Tuệ đã cực kỳ suy yếu, thì có lẽ y đã ăn luôn Phương Hận Thủy mà không phải là Phương Hận Thủy ăn thịt y.

- Con người sau khi chết, nội kình vẫn còn tồn tại trong cơ thể. Tu vị càng cao, thì nội kình sẽ tồn tại trong xương cốt, trong máu thịt. Sau khi chết, những nội kình đó không lập tức biến mất. Mấy Đại Tự Tại này đồng tông đồng nguyên, cho nên Đại Tự Tại mới nghĩ tới biện pháp như vậy hấp thu nội kình. Tuy ghê tởm, nhưng quả thực hữu hiệu.

Phương Giải nghĩ tới Thôi Thiên Công của Ngô Nhất Đạo, đó là công pháp mà Tang Loạn sáng tạo ra.

Đại Luân Minh Vương đã từng là Bát Bộ Tướng của Tang Loạn, tu vị của Đại Luân Minh Vương là do Tang Loạn chỉ điểm. Nhưng lúc ấy có lẽ Tang Loạn còn chưa sáng tạo ra Thôn Thiên Công, hoặc có lẽ y không truyền thụ cho Đại Luân Minh Vương. Cho nên Đại Luân Minh Vương không dùng Thôn Thiên Công, mà dùng tới phương pháp ghê tởm như vậy để hấp thu nội kình.

Phía sau bề ngoài hướng thiện của Phật tông, là thứ khiến người ta sợ hãi.

- Cái Xá thì sao?

Phương Giải hỏi:

- Chẳng lẽ tổ tiên của y cũng là mộ trong Bát Bộ Tướng của Tang Loạn?

- Không!

Mông Ca lắc đầu, nghĩ tới những lời Tang Loạn nói với y ngày đó. Y biết mình không cần phải giấu diếm nữa. Sở dĩ y không nói cho Đại Tự Tại, là vì Đại Tự Tại cũng nằm trong bí mật kia.





Mông Ca cẩn thận nhớ lại cái ngày gặp Tang Loạn, nhớ lại từng câu từng chữ.

- Tang Loạn nói, lúc trước lựa chọn tám người kia là cơ duyên xảo hợp. Giờ nghĩ lại, hơn nửa là cái thứ ở trong Đại Luân Tự kia khiến bọn họ gặp nhau. Nói một cách khác, tám người này vốn là thứ do vật kia lựa chọn ra, để làm trợ thủ cho Tang Loạn. Vật kia nhất định đã phát hiện ra thể chất phi phàm của tám người từ lâu, nên mới lợi dụng.

Mông Ca nói:

- Nhưng Tang Loạn nói, không phải chỉ có tám người này và hậu nhân của bọn họ mới có thể chất như vậy. Thế giới quá nhiều người, không chừng một nông dân làm ruộng cũng có thể chất kinh người, chẳng qua không ai phát hiện ra không ai dạy dỗ, cho nên nhiều người trôi qua một cuộc đời tầm thường. Trên đời khẳng định có người có thể chất giống như tám người kia, bởi vì thứ thay đổi thể chất của con người vốn không phải là di truyền, mà là hoàn cảnh.

Phương Giải khẽ nhíu mày, bỗng nhiên có chút hiểu ra.

Thế giới này giống với thế giới trước, vì sao thể chất lại khác nhau? Vì sao có người có thể tu hành, mà có người thì vĩnh viễn không thể tu hành?

Lời này của Mông Ca giúp Phương Giải hiểu ra rất nhiều.

Nếu thứ trong Đại Luân Tự kia là thuộc về nền văn minh còn sót lại, như vậy Phương Giải phỏng đoán, nền văn minh lúc trước hủy diệt là do chiến tranh hạt nhân. Thế giới kiếp trước của Phương Giải đều lo lắng điều này, mà ở thế giới này thực sự xảy ra.

Thứ trong Đại Luân Tự, vẫn còn tồn tại.

Sau chiến tranh hạt nhân, loài người hủy diệt.

Nhưng chiến tranh hạt nhân lại ảnh hưởng tới khí hậu của trái đất. Trải qua một thời gian dài, những sinh vật mới xuất hiện đều trở nên đặc biệt. Chẳng hạn như cực kỳ lớn, chẳng hạn như cực kỳ mạnh. Lúc nghĩ tới đây, Phương Giải không nhịn được nghĩ tới kiếp trước.

Vì sao vài tỷ năm trước lúc nhân loại chưa xuất hiện, thế giới tồn tại nhiều sinh vật khổng lồ như vậy, mà khi nhân loại xuất hiện, kích cỡ của sinh vật càng ngày càng nhỏ, tới cuối cùng thì tuyệt chủng? Lúc Phương Giải còn đi học, sách vở cho hắn một đáp án, bởi vì môi trường thay đổi, nên sinh vật thay đổi. Mà đáp án này nghe có vẻ hợp lý.

Nhưng sự thật có phải thế không?

Phương Giải không nhịn được nghĩ, nếu thế giới kiếp trước của mình, cũng trải qua một nền văn minh hủy diệt bởi hạt nhân, liệu có phải ảnh hưởng tới môi trường khi đó rồi xuất hiện nhiều quái vật lớn như vậy? Thế giới này nếu trải qua chiến tranh hạt nhân, liệu có thay đổi ADN của sinh vật không?

Phương Giải bỗng nhiên sửng sốt, vì thế giới này khác với thế giới kiếp trước.

Nhân loại của thế giới này phát triển không giống với kiếp trước. Kiếp trước là có khủng long rồi thật lâu sau loài người mới xuất hiện. Nhưng ở thế giới này không có nhiều truyền thuyết về cự thú, dường như sự phát triển không giống với kiếp trước.

Phương Giải lại nghĩ, ở thế giới này, lúc nền văn minh trước hủy diệt, liệu vẫn còn người sống không? Có một nhóm nhỏ người may mắn sống sót, trải qua chiến tranh hạt nhân không thể nào khôi phục lại nền văn minh tiên tiến như lúc trước, chỉ có thể tránh ở một nơi không có phóng xạ để sinh tồn, cho nên lại phát triển lần nữa như người nguyên thủy. Dần dần nhân khẩu nhiều hơn, nhưng khi nhóm người này chết đi, thế hệ sau, rồi lại thế hệ sau nữa đã quên hết mọi chuyện cũ, muốn chứng thực cũng khó.

Phỏng đoán này sao mà hoang đường, ly kỳ.

Nhưng như vậy mới giải thích được vì sao thể chất của mọi người lại khác nhau. Bởi vì những người may mắn sống sót kia, có người bị phóng xạ ảnh hưởng mà thay đổi thể chất. Có thay đổi dần dần biến mất trong quá trình phát triển, có thay đổi vẫn kéo dài xuống.

Trong lòng Phương Giải vốn có phỏng đoán như vậy. Thẳng tới khi Phương Giải biết trong Đại Luân Tự cất giấu thứ gì, hắn càng thêm khẳng định. Nếu đúng như Phương Giải phỏng đoán, như vậy quá trình phát triển của thế giới này ngắn hơn kiếp trước của Phương Giải. Một khi đã ngắn hơn nhiều, vậy thì một số di tích để lại cũng không còn khó lý giải nữa rồi.

Chẳng hạn như

Địa cung phía dưới Phan Cố.

Chẳng hạ như, thứ trong Đại Luân Tự kia.