Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1295: Độc thủ

Ngày đầu tiên Phương Giải tiến vào thành Trường An, đám triều thần nơm nớp lo sợ chời đợi ở trong điện Thái Cực nhưng không thấy bóng dáng của Phương Giải đâu. Những người này vốn ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa thành do không được gặp Phương Giải, tưởng rằng vị Chủ tử này sốt ruột muốn nắm giữ Trường An cho nên tiến cung. Đợi bọn họ lên xe ngựa tới cung Thái Cực, thì phát hiện Phương Giải cũng không ở đây. Cuối cùng chỉ có Trưởng Công chúa Đại Tùy Dương Thấm Nhan tới.

Thái độ của Phương Giải, khiến đám triều thần mê man.

Trấn Quốc Công có ý gì vậy?

Dựa theo đạo lý, ngày đầu tiên tiến vào Trường An nắm quyền, Phương Giải nên gặp mặt đám triều thần, sau đó nói vài câu an ủi, nhắc lại kỷ niệm lúc trước để kéo gần cự ly với các triều thần, sau đó hứa hẹn tương lai tươi sáng.

Chẳng phải đó mới là trình tự chính xác sao.

Nhưng đám triều thần phát hiện, vị tân chủ nhân của Trường An này không giống với các chủ nhân khác. Cho nên các triều thần khó tránh khỏi âm thầm nghị luận. Có người nói hắn làm càn, có người nói hắn cố ý ra vẻ huyền bí. Đương nhiên cũng có người nói hắn thanh tâm quả dục. Nhưng người nói lời này bị những người khác dè bỉu.

Thanh tâm quả dục?

Thanh tâm quả dục mà lại dẫn theo hùng binh bách chiến vào kinh thành?

Đám triều thần đoán già đoán non Phương Giải đang ở đâu. Phương Giải thì đang ở Diễn Võ Viện đánh cờ với lão viện trưởng. Cho dù Chu viện trưởng không phải là người nắm giữ Diễn Võ Viện chân chính, nhưng qua nhiều năm như vậy, bồi dưỡng ra được nhiều tướng tài cũng đủ cho người ta tôn kính. Nhưng ông ta vẫn không hiểu Phương Giải. Bởi vì Phương Giải hoàn toàn không đi theo con đường mà viện trưởng nghĩ. Tuy nhiên, Phương Giải lại thành công.

Đây vốn là một chuyện khiến người ta khó hiểu. Không biết bao nhiêu đại nhân vật âm thầm cảm thán, vì sao Phương Giải lại chiếm hết ưu thế?

Phương Giải khác hoàn toàn mấy vị chủ tử tiến vào Trường An lúc trước. Mấy vị kia đều xuất thân thế gia, tranh giành thiên hạ dựa vào một bộ phận các thế gia liên minh ủng hộ, xuất tiền xuất lực xuất vật tư. Đợi cho vị này đăng cơ xưng đế, bọn họ ở đằng sau đương nhiên cũng kiếm được một bát canh.

Nhưng sau lưng Phương Giải ngoại trừ Hàng Thông Thiên Hạ ra, còn có ai ủng hộ?

Chính là điều này khiến cho đám thế gia đại hộ tức giận. Dựa theo đạo lý, bất kể là ai đi tới bước cuối cùng kia, bọn họ đều được lợi ở giữa. Bởi vì đám thế gia có tài nguyên rộng lớn, bọn họ đặt cược không chỉ một người. Nhưng lần này bọn họ trơ mắt nhìn bát canh thịt kia chín mùi, lúc bọn họ vây quanh chuẩn bị chia xẻ, thì lại phát hiện vị tân chủ nhân của thành Trường An này căn bản không có ý định chia bát canh cho bọn họ.

Điều này quả thực khiến người ta uất ức.

Các đại nhân vật bị đè nén. Tiểu nhân vật cũng bị đè nén. Đại nhân vật nghĩ nát óc nghiền ngẫm tâm tư của Phương Giải, tiểu nhân vật thì lo lắng tới tiền đồ làm quan của mình. Nhất là hai ngày trước Thiên Hộ Kiêu Kỵ Giáo Liêu Sinh triệu tập người của Đại Lý Tự, Hình Bộ, phủ Trường An lại nói chuyện, khiến các sai dịch ở tầng thấp nhất Trường An bị mất đi phương hướng.

Phủ nha môn Trường An

Sau khi rời khỏi điện Thái Cực, Đại Lý Tự Khanh Đoạn Thuần, Hình Bộ Thượng Thư Lâu Khổng Vũ, Hình Bộ Thị Lang Ngô Hạo, Phủ Thừa phủ Trường An Bùi Đạt Chi nhìn nhau, lập tức hiểu tâm tư của đối phương, không hẹn mà cùng gặp nhau ở phủ nha Trường An.

- Họ Phương này thật quá kiêu ngạo.

Hình Bộ Thị Lang Ngô Hạo tức giận nói:

- Hắn tưởng mình là ai chứ. Nếu không phải chúng ta đồng ý mở cửa thành cho hắn vào, thì giờ này hắn còn đang ở ngoài thành Trường An thở ngắn than dài rồi. Giống như Cao Khai Thái, cho dù có mấy chục vạn đại quân cũng không làm gì được thành Trường An chúng ta.

- Người này làm việc thật nằm ngoài dự đoán của mọi người. Tuy nhiên một khi còn chưa rõ được thái độ của hắn, thì chúng ta nên thực tế một chút.

Bùi Đạt Chi vuốt râu nói:

- Tục ngữ nói, quan mới nhậm chức, đốt ba mồi lửa. Hắn chính là đang đợi chúng ta phạm sai lầm. Chỉ cần hắn bắt được nhược điểm của chúng ta, hắn chắc chắn sẽ xuống tay thật mạnh. Hôm trước cái tay Kiêu Kỵ Giáo Liêu Sinh kia không thông báo cho ta và ngươi,trực tiếp triệu tập tất cả bộ khoái, nha dịch lại. Rõ ràng là đánh chó mà không nhìn mặt chủ mà.

- Không thể nhẫn nhục như vậy.

Đại Lý Tự Khanh Đoạn Thuần nói:

- Thành Trường An không ai dám chống lại hắn, cho nên hắn tưởng mình đã trấn được nơi này. Hắn vốn khinh thường chúng ta, nếu không cho hắn biết bản lĩnh của chúng ta, thì về sau chỉ sợ đường càng khó đi. Theo ta thấy, không bằng khiến thành Trường An xảy ra chút động tĩnh. Một khi đám Kiêu Kỵ Giáo ngang ngược càn rỡ kia không xử lý được, chúng ta dẫn người bình ổn, khiến họ Phương kia biết sức nặng của chúng ta ở thành Trường An.

Bùi Đạt Chi lắc đầu nói:

- Đừng, yên lặng theo dõi kỳ biến mới là thượng sách.

- Ngươi đúng là đồ nhát gan.

Hình Bộ Thượng Thư Lâu Khổng Vũ nói:

- Không nói nhà khác, chỉ nói Bùi gia các ngươi, bây giờ còn mấy người nhậm chức trong triều? Nếu không nghĩ ra vài biện pháp, có lẽ chúng ta sẽ bị đuổi đi hết. Họ Phương mới tiến vào Trường An, chính là thời điểm dùng người không khách quan. Nếu chúng ta bị hắn coi thường…

Y nhìn Đoạn Thuần:

- Hơn nữa, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng không liên quan gì tới mấy người chúng ta. Để cho một đám lưu manh vô lại gây loạn, chẳng lẽ lại liên luy tới quan to Tam Phẩm, Tứ Phẩm của triều đình sao?

- Hắc đạo trong thành Trường An này đều nhìn sắc mặt của Bùi Đạt Chi ngươi làm việc. Ngươi chỉ cần lệnh cho Bộ Đầu Lưu Trung của ngươi ra dấu hiệu, thì đám lưu manh kia tự nhiên biết phải làm gì. Không phải Kiêu Kỵ Giáo rất ương ngạnh đó sao. Nếu khắp nơi trong thành đều hỗn loạn, bọn chúng lấy đâu ra nhiều người để mà giải quyết?

Bùi Đạt Chi trầm mặc môt lúc lâu, cuối cùng thở dài:

- Tùy các ngươi, dù sao ta không xen vào chuyện này. Lưu Trung làm gì, cũng không liên quan gì tới ta.

Mấy người còn lại nhìn nhau, đều cười ha hả.





Thành Trường An rộng trăm dặm, muốn nói thái bình vô sự, thì chỉ là bề ngoài mà thôi. Từ xưa tới nay, đều nói Kinh Kỳ Đạo là chỗ tốt nhất, chỉ là rêu rao. Số lượng hắc đạo trong kinh thành không phải là ít, hơn nữa đằng sau đều có các đại nhân vật chống lưng.

Mà hắc đạo, thì thời nào cũng vậy.

Nói ví dụ, trong kinh thành có thương nhân lớn muốn buôn bán gì đó, sẽ liên lụy tới một bộ phận dân chúng. Lúc này thương nhân cần làm, chính là mang đủ bạc tới phủ nha Trường An. Việc này quan phủ tất nhiên sẽ không ra mặt, nhưng ở dưới quan phủ thì lấy bạc làm việc.

Mấy năm trước khi thiên hạ còn thái bình, Đại Tùy còn cường thịnh, đại thương nhân Phan Bình tính toán dựng một cái xưởng ở một mảnh đất phía đông thành. Sau khi nộp đủ bạc cho Công Bộ và phủ Trường An, bắt đầu dỡ phòng ốc ở chỗ đất đó. Y cũng đã tìm hiểu rõ ràng, khu đất này đều là bình dân, không liên quan tới nhân vật lớn nào.

Đám lưu manh vô lại làm việc cho Phan Bình muốn động vào từ đường, dân chúng tất nhiên không đáp ứng, bẩm báo tới phủ Trường An. Phủ Trường An đưa việc này cho Công Bộ, dân chúng muốn gặp Công Bộ đại lão gia là không có khả năng. Vì thế mâu thuẫn bùng nổ, dân chúng ngăn ở từ đường không chịu tránh ra, kết quả mấy trăm lưu manh cầm gậy gốc tới đánh nhau loạn xạ.

Cách đó không xa, mười mấy bộ khoái của phủ Trường An đứng nhìn, không quan tâm tới. Việc này xảy ra vô cùng nhanh, chấm dứt cũng rất nhanh. Bởi vì các đời Hoàng Đế Đại Tùy đều không cho phép trong thành Trường An xảy ra nhiễu loạn, thậm chí toàn bộ Kinh Kỳ Đạo đều được đắp nặn là đêm không cần đóng cửa, không nhặt của rơi trên đường.

Chắc chắn sẽ không đánh chết người, nhưng ra tay không nhẹ. Dân chúng bị thương được bồi thường một số bạc, sau đó việc này chẳng có ai giải quyết.

Chuyện như vậy, Hoàng Đế sẽ không biết.

Có câu là dưới đèn là đen. Hoàng Đế ngồi ở Trường An, nhưng Hoàng Đế lại không nhìn thấy những góc tối trong thành Trường An.

Đám lưu manh vô lại đó sống dựa vào phủ Trường An, mà bộ đầu Trường An giống như tổ tông của bọn họ vậy. Đám người này không giống với các tông môn chính thống, bọn họ làm việc không e dè gì cả. Đương nhiên, bọn họ sẽ không tự hỏi hậu quả của việc này như các nhân vật lớn khác, bọn họ chỉ cần có lợi là đủ. Trên thế giới này chưa bao giờ thiếu người như vậy, tưởng làm lưu manh thì rất ngưu bức.

Vào ngày thứ ba từ lúc Hắc Kỳ Quân tiến vào nắm giữ Trường An, trị an của Trường An có chút loạn. Không xảy ra vụ án lớn gì, nhưng cá vụ án nhỏ liên tiếp kéo tới.

Nha môn của Kiêu Kỵ Giáo đặt ở nha môn lúc trước của Đại Nội Thị Vệ Xử. Các vụ án nhỏ kéo tới liên tiếp khiến cho Trần Hiếu Nho cau mày. Y biết những việc nhỏ thoạt nhìn không đáng kể như vậy, sau lưng khẳng định có người sai khiến. Nhưng nếu chuyện này trình lên cho Phương Giải rồi hỏi cách xử lý, vậy thì Kiêu Kỵ Giáo thật quá vô năng rồi.

- Nha dịch phủ nha Trường An căn bản không quan tâm. Dân chúng báo án lên phủ nha, phủ nhan liền đẩy tới chỗ Kiêu Kỵ Giáo chúng ta. Hiện tại bên ngoài nha môn mỗi ngày đều có mấy trăm dân chúng kêu oan.

Dịch Xung nhìn thoáng qua sắc mặt của Trần Hiếu Nho:

- Liệu có nên cảnh cáo phủ Trường An không?

Trần Hiếu Nho cười lạnh:

- Một đám tự cho là mình cao minh. Bất quá là muốn cho chúng ta khó chịu rồi không thể không dùng bọn chúng mà thôi. Nếu chỉ bắt vài lưu manh vô lại thì cũng vô dụng. Đám lưu manh kia không hiểu lợi và hại, hồ giả hổ uy. Nếu không bắt được kẻ sau lưng, thì việc này sẽ không kết thúc.

- Sau lưng đơn giản là mấy kẻ kia, cần gì điều tra.

Mã Lệ Liên nói:

- Thủ đoạn như vậy, từ nhỏ ta đã nghe nhiều rồi.

- Tuy nhiên…

Hắc Trạch nói:

- Kiêu Kỵ Giáo chúng ta mới vào thành, dùng mấy quan to Tam Phẩm, Tứ Phẩm để khai đao, liệu có ảnh hưởng lớn không? Chủ Công mới vào thành, cục diện an ổn chút vẫn tốt hơn.

- Bọn chúng chính là nghĩ như vậy.

Trần Hiếu Nho đứng dậy, vừa đi vừa nói:

- Chủ Công không sợ loạn, đám người đó căn bản chọn sai phương hướng rồi. Chủ Công cũng không sợ Kiêu Kỵ Giáo chúng ta làm đại sự, chỉ sợ chúng ta vô năng. Có biết lúc trước vì sao một Bách hộ của Đại Nội Thị Vệ Xử cũng có thể khiến cho một quan to Tứ Phẩm nói chuyện khách khí không?

Y cười nói:

- Là vì Đại Nội Thị Vệ Xử nắm nhược điểm của bọn họ…Phân công xuống, trước xuống tay với mấy kẻ chấp pháp đã. Bọn chúng có làm chuyện gì xấu sau lưng không, phải điều tra rõ ràng. Về phần đám lưu manh gây rối kia, không cần bắt…giết tại chỗ.

Hai mắt của y lóe lên hàn quang:

- Nước ở Trường An rất sâu, chỗ sâu nhất mới có cá lớn. Nếu chúng ta không bắt được mấy con cá lớn, Chủ Công nuôi chúng ta cũng vô dụng. Đi làm đi, không phải là mấy quan Tam Phẩm, Tứ Phẩm đó sao, đào ra rồi giết hết. Xảy ra chuyện gì cứ để ta chịu trách nhiệm.

- Tuân lẹnh!

Vài Thiên hộ Kiêu Kỵ Giáo đứng lên chắp tay nói.

- Các ngươi chỉ cần nhớ kỹ một điều. Làm việc cho Chủ Công, Chủ Công sẽ không thiên hướng người ngoài. Kiêu Kỵ Giáo chúng ta đều phải làm những chuyện sáng tối, chúng ta phải độc ác hơn bất kỳ ai. Từ hôm nay trở đi, ta muốn tất cả những người trong thành Trường An, dù là hắc đạo hay quan trường, mỗi khi nhắc tới Kiêu Kỵ Giáo, đều sợ tới tè ra quần.

Trần Hiếu Nho khoát tay:

- Đi thôi, trước tiên để Kiêu Kỵ Giáo đánh ra uy danh.