Đại quân đi trên đường lớn, kéo dài liên miên bất tận giống như một con rồng. Nếu từ trên nhìn xuống, nhất định sẽ bị rung động bởi cảnh tượng hùng vĩ này. Kỳ thực mọi người không rõ ràng lắm hàng vạn người tụ lại là như thế nào, chỉ có người từng nhìn thấy mới hiểu được.
Một khi qua Xuân Ba Đình thì đã cách Trường An không còn xa. Mấy trăm dặm còn lại, chính là bước cuối cùng trên con đường chinh chiến của Hắc Kỳ Quân. Lúc trước những người cũ đi theo Phương Giải, đã trải qua Tây Bắc tới thảo nguyên, lại từ thảo nguyên tới Hoàng Dương Đạo, lại từ Hoàng Dương Đạo tới Ung Châu, tới Nam Yến, sau đó lại tới Trường An.
Đó chính là con đường quật khởi của Phương Giải.
Hưng phấn, kích động.
Đây là tất cả tâm tình của tướng sĩ Hắc Kỳ Quân.
Mọi người đều biết rằng tiến vào thành Trường An có ý nghĩa như thế nào. Trường An đại diện cho một kết thúc cũng là một khởi đầu. Năm đó Đại Trịnh lập quốc cũng như vậy, từ các nơi đánh tới Trường An, lại từ Trường An ổn định tứ phương. Đại Tùy cũng như vậy, mà Phương Giải cũng đang đi trên con đường thành công này.
Xe ngựa chậm rãi mà đi. Lần này Phương Giải không đọc sách giết thời gian, mà ngồi ngẩn người bên cửa sổ. Kỳ thực ngay cả hắn cũng không biết mình đang nghĩ gì, trong đầu trống rỗng, đủ loại cảm xúc đan xen.
Đây là lần thứ hai tiến tới Trường An.
Lần đầu tiên, hắn từ thành nhỏ Tây Bắc tên là Phan Cố kia dẫn theo Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu vượt qua mọi gian khổ đi tới. Nửa đường gặp gỡ Thôi Trung Chấn, Hạng Thanh Ngưu. Lúc đó Phương Giải tiến tới Trường An chỉ là muốn tìm một nơi an toàn, sau đó trải qua một cuộc sống yên bình.
Lần thứ hai tới Trường An, thân phận và địa vị của Phương Giải đã thay đổi. Lần đầu tiên tiến vào thành, hắn cảm thấy bên ngoài Trường An là một thế giới, bên trong Trường An là một thế giới. Hắn phải đối mặt những con người và những việc mà hắn chưa từng gặp ở thế giới bên trong Trường An. Hắn bắt đầu học cách ứng phó và kết giao với quyền quý, bắt đầu học tập tri thức ở Diễn Võ Viện. Nếu như nói Phan Cố tạo cho hắn có cảm giác như ở nhà, thì Trường An là nơi dạy dỗ Phương Giải biết cách thích nghi với thế giới này.
Đội ngũ của Cao Khai Thái đã rời đi. Có lẽ lúc đi, tâm tình của Cao Khai Thái cũng phức tạp như Phương Giải. Ông ta từng rất gần với tòa thành Trường An kia, thế nên bắt đầu ảo tưởng mình tiến vào thành, tiến vào đại điện kia, ngồi lên long ỷ kia.
Có lẽ ông ta vẫn còn nghĩ, lần rời đi này, chính là chuẩn bị cho lần ngóc đầu kế tiếp.
Kỳ thực điều kiện mà Phương Giải đưa ra cho Cao Khai Thái là rất hoàn mỹ. Ông ta có thể không cần giao chiến trực tiếp với Mông Nguyên, tránh ở đằng sau Hắc Kỳ Quân theo dõi kỳ biến. Ông ta có thể mượn cơ hội này tích tụ thực lực, chuẩn bị đông sơn tái khởi. Ít nhất có thể làm một phương hào kiệt, cuối cùng quy thuận tân đế trở thành Đại tướng nơi biên cương.
- Chắc là sắp có tin tức rồi.
Ngô Nhất Đạo ngồi đối diện, nhìn thoáng qua sắc mặt của Phương Giải, sau đó cúi đầu hỏi một câu. Thanh âm của Ngô Nhất Đạo kéo Phương Giải ra khỏi suy nghĩ viển vông. Hắn quay đầu lại nhìn ông ta:
- Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, qua ba, năm ngày nữa sẽ có tin tức. Ta đã lệnh cho Gia Cát Vô Ngần và Lục Phong Hầu tới đó, việc này không khó làm. Vốn cảm thấy việc trấn an nhân tâm thật phiền phức, nhưng lần này đúng là tìm được người thích hợp.
Ngô Nhất Đạo gật đầu, trong lòng có chút không bình tĩnh. Ông ta biết sự tiến bộ của Phương Giải không chỉ ở tu vị, còn ở sự quyết đoán. Phương Giải đã không còn là thiếu niên giấu trong bụi cỏ ven đường ở bên ngoài thành Trường An, hỏi ông ta xem vào thành cần bao nhiêu tiền nữa rồi.
- Mọi người đều phải đối mặt với lựa chọn. Có đôi khi rất khó, có đôi khi không khó.
Ngô Nhất Đạo cười cười, không biết là cảm thán cái gì. Nếu là cảm thán, cũng chỉ là cám thán thủ đoạn hiện tại của Phương Giải thật lạnh lùng, quả quyết.
- Sau khi vào thành, sẽ có rất nhiều người từng là nhân vật lớn đứng ở đường hoan nghênh ngươi.
Ông ta nhắc nhở Phương Giải:
- Phải chú ý lời nói, dù sao thành Trường An còn cần những người này.
- Không nhiều lắm.
Phương Giải lắc đầu.
Ngô Nhất Đạo không hiểu, sau một lúc lâu ông ta mới giật mình biến sắc. Ông ta cho rằng mình đã rung động với sự thay đổi của Phương Giải rồi, lại không ngờ sự thay đổi của Phương Giải còn khiến người ta sợ hãi.
…
…
Đội ngũ tiến lên cũng không phải rất nhanh, phần lớn là bộ binh, vả lại đã liên tục chinh chiến mấy năm. Hiện tại lại bắt đầu hành quân đi xa hơn, cộng thêm tâm tình uể oải, binh lính đều không thể phấn chấn lên được. Mấy năm trước lúc bọn họ tới, được một lời hứa hẹn, đó là đưa bọn họ tới đỉnh cao nhân sinh.
Hiện tại, lời hứa hẹn đã tan vỡ.
Lương thảo sung túc, lương thảo từ Hắc Kỳ Quân bên kia chuyển tới đủ cho bọn họ ăn trong hai tháng. Tới chỗ cần đến, Hắc Kỳ Quân còn có thể cung cấp thêm lương thảo. Đây giống như đã là kết quả tốt nhất, nhưng sự chênh lệch về tâm lý vẫn không thể khiến mọi người thích ứng.
Lời hứa hẹn a, từng khiến lòng người phấn chấn.
Sau khi ăn cơm trưa xong, người từng đưa ra lời hứa hẹn đứng ở bên ngoài lều lớn của binh lính, nhìn binh lính ủ rũ, trong lòng cũng khó chịu theo. Binh lính uể oải, ông ta sao có thể không uể oải?
Cao Khai Thái từng cảm thấy mình cách thành công chỉ một bước ngắn, nhưng bây giờ nó càng lúc càng xa.
- Chủ Công có tâm sự gì à?
Mưu sĩ Phạm Tăng, người được Cao Khai Thái coi trọng nhất tới gần hỏi. Cao Khai Thái lắc đầu:
- Chỉ là bỗng nhiên nhớ lại kinh nghiệm mấy năm qua, có chút cảm thán. Năm đó ta theo Thiên Hữu Hoàng Đế tây chinh, còn mang theo chí khí bảo vệ quê hương, bảo vệ đất nước. Lúc ấy nếu không phải Vương Nhất Cừ thuyết phục ta, chỉ sợ ta đã chết trận ở Tây Bắc, hoặc là còn đang ở địa phương khác bình định. Chỉ vài năm ngắn ngủi, nhân sinh bách vị.
Phạm Tăng cũng thở dài:
- Lúc ở Tây Bắc, ta từng khuyên qua Chủ Công, không thể hợp tác với Vương Nhất Cừ. Nhưng giờ nghĩ lại, nếu lúc đó không hợp tác với Vương Nhất Cừ, có lẽ Chủ Công thực sự chết trận ở Tây Bắc. Phải biết rằng mười vạn đại quân đi theo Thiên Hữu Hoàng Đế năm đó, không một ai sống sót trở về.
Cao Khai Thái ngẩn ra, vô thức nhìn Phạm Tăng.
Mười vạn người cuối cùng bên cạnh Thiên Hữu Hoàng Đế đó, là do ông ta và Vương Nhất Cừ tiêu diệt. Một người có tâm tư nhẵn nhụi như Phạm Tăng sao có thể quên việc này?
Ông ta nhìn Phạm Tăng, phát hiện ánh mắt của Phạm Tăng hơi lóe lên.
- Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta à?
Cao Khai Thái hỏi.
Bả vai của Phạm Tăng hình như hơi run lên, sau đó cười cười:
- Có lẽ vì đi đường mệt mỏi, cho nên đầu óc hơi choáng váng.
- Trở về nghỉ ngơi đi.
Cao Khai Thái cười nói:
- Thân thể của ngươi quá yếu, đã bảo ngươi luyện chút công phu quyền cước, không cầu có thể ra trận giết địch, chỉ cầu khỏe mạnh là được. Nhưng ngươi lại một mực không chịu.
Vẻ mặt của Phạm Tăng có chút khác thường, cái mũi đỏ lên.
- Chủ Công…những năm qua nếu không có Chủ Công dẫn dắt, thì lúc này thuộc hạ không biết đang ở chỗ nào chịu khổ. Giờ suy nghĩ lại, những năm qua thuộc hạ hưởng không ít phúc từ Chủ Công, nhưng lại không làm được gì cho ngài.
- Về sau làm nhiều chút là được.
Cao Khai Thái cười nói:
- Lần này vì muốn tiến vào Trường An, Phương Giải đã rất nhượng bộ rồi. Sau khi tới Hà Tây Đạo, chúng ta chỉ cần ngồi nhìn hai hổ đấu nhau là được. Hắc Kỳ Quân có thủy sư, có 25 vạn đại quân ở Hà Tây Đạo, người Mông Nguyên khó mà qua được sông. Để cho bọn họ đi đánh, chúng ta nghỉ ngơi dưỡng sức. Tới lúc đó, chưa hẳn không thể tranh lại thiên hạ này.
- Đúng vậy a…chưa chắc không thể.
Phạm Tăng thì thào một câu, sau đó nhìn Cao Khai Thái:
- Nhưng…đã muộn rồi.