Khoát Khắc Đài Mông Đa Biệt cố nén không cười, liếc xéo mắt khiêu khích nhìn Cái Xa từ xa đi lại. Cả một buổi chiều, Hắc Sơn Quân điều động đội ngũ một vạn binh tấn công mãnh liệt huyện thành Bình An. Ở bên ngoài tường thành bỏ lại hơn chín trăm thi thể nhưng không có người nào trèo được lên thành.
Đối với biểu hiện của Hắc Sơn quân như vậy, Đa Biệt đương nhiên trong lòng cảm thấy phấn chấn. Người của Hắc Sơn Quân vốn không phải là người Mông Nguyên. Bọn họ chết nhiều hơn nữa đối với Đa Biệt mà nói cũng chẳng thấy đáng tiếc, ngược lại, chết càng nhiều y ngược lại càng phấn chấn. Cũng chính là đến lúc này, Đa Biệt đột nhiên y hiểu được dụng ý của Đại Hãn Mông Ca đồng ý để cho Hắc Sơn Quân đi công thành.
Mới bắt đầu tiến công, sức phản kháng của người Hán tất nhiên là mãnh liệt. Đem khoảng thời gian người Hán chống cự mãnh liệt nhất này giao cho Hắc Sơn Quân tiến công, dựa vào đó mà tiêu hao ý chí chiến đấu của người Hán và binh lực của Hắc Sơn Quân, một công đôi việc. Đa Biệt lập tức nghĩ đến, xem chừng chờ đến sau khi Hắc Sơn Quân mãi mãi không thể nắm lấy huyện thành Bình An, Đại Hãn mới có thể danh chính ngôn thuận triệt hạ Hắc Sơn Quân, đổi để Lang Kỵ tiến công. Lúc đó quân giữ thành của người Hán số lượng đã giảm đi đáng kể, ý chí chiến đấu cũng bị hao mòn đi rất nhiều.
Trong lòng y không thể không khâm phục cơ trí của Đại Hãn. Bề ngoài xem ra là Đại Hán có vẻ thỏa hiệp với Cái Xá. Nhưng trên thực tế, là Cái Xá bị thiệt thòi ngầm.
- Cái Xá tướng quân bách chiến bách thắng, phải chăng đã lấy được huyện thành Bình An?
Khoát Khắc Đài Mông Đa Biệt cười nói:
- Ta đã dặn dò thân binh của ta đi thu thập hành trang của ta rồi. Tối nay là có thể ăn cơm trong huyện thành Bình An chứ? Lời giáo huấn của ngươi đối với ta lúc sáng nay đúng là có lý. Nhà cửa của người Hán tối thiểu nhất cũng thoải mái hơn so với lều trại, tối thiểu nhất buổi đêm cũng ít ruồi muỗi quấy rầy.
Cái Xá nhìn y một cái, chẳng nói một lời nào đi qua bên người y.
Đằng sau hắn đem theo hai thân binh. Một người trong đó bê theo một cái túi vải, cũng không biết đựng cái gì. Một người khác thì ánh mắt lạnh lùng nhìn Đa Biệt một cái, ánh mắt kia phảng phất như ẩn giấu một con dao ở bên trong. Đa Biệt cũng chẳng hề tức giận đối với biểu hiện như vậy, ngược lại còn bật cười ha hả.
Đi đến bên ngoài đại chướng của Mông Ca, Cái Xá định vào, bên trong vọng ra giọng nói của Mông Ca. Tập tức có hai thị vệ của Vương Đình từ bên trong đại trướng vén rèm lên. Cái Xá sải bước đi vào trong.
- Hạ thần tiến công bất lợi, xin Đại Hãn trách phạt.
Cái xá quì một chân, cánh tay phải để ở trước ngực cúi thấp đầu nói.
- Mau đứng lên.
Mông Ca đang ngồi trên thảm tay cầm miếng thịt ăn vội vàng xoa tay:
- Chỉ mới một lần tiến công mà thôi. Hôm nay chưa lấy được huyện thành Bình An không thành vấn đề. Người Hán cũng không phải dân du mục thường nhấc hai chân dê lên. Bọn họ cũng có quyết tâm, chém giết hôm nay ta đều nhìn thấy. Tướng sĩ của Hắc Sơn Quân đều là dũng sĩ, vẫn luôn hướng về phía trước tấn công.
Cái Xá đứng dậy, từ trong cái túi vải mà người thân binh bê đến đổ ra ngoài. Một cái đầu lâu đầy máu me lăn lông lốc ra ngoài, lăn mãi tới chân của Mông Ca.
- Đây là chỉ huy trưởng của một vạn quân tiến công, hắn tác chiến bất lợi nên đã bị xử phạt.
Cái Xá nói.
Mông Ca hơi cau mày, liếc qua cái đầu lâu, cái đầu be bét máu dường như đang khiêu khích, khiến người ta buồn nôn.
- To gan.
Đa Biệt theo sau Cái Xá đi vào nhìn thấy một cái lập tức nổi giận quát một tiếng, loáng một cái rút cây hoành đao ở bên hông ra:
- Trước mặt Đại Hãn mà ngươi còn dám vô lễ như thế!
Cái Xá quay đầu lại thẫn thờ nhìn y, hừ lên một tiếng:
- Ta không biết như vậy là vô lễ với Đại Hãn. Trong bộ tộc của ta, đầu lâu của kẻ chiến bại có lúc còn bị lột sạch da còn trơ xương dùng làm chén uống rượu. Như vậy là tỏ sự tôn trọng đối với người được tôn kính, cũng là một sự tha thứ đối với người chết. Nếu như ta mạo phạm Đại Hãn, mong Đại Hãn bớt giận.
Sau khi Mông Ca trầm ngâm một hồi khoát khoát tay, ra hiệu cho thị vệ của Vương Đình thu dao lại:
- Đem cái đầu này ghép lại với thân, dùng nghi thức tôn kính dũng sĩ của người Mông Nguyên chúng ta hậu táng. Cái Xá…ta cũng không hiểu bộ tộc của ngươi. Nhưng ta phải nói với ngươi, bộ hạ này của ngươi không có làm gì sai. Hắn vẫn luôn không lơi lỏng cũng không dừng tấn công. Nếu như ta là ngươi, ta sẽ lại để cho hắn có cơ hội chứng minh bản thân.
Đại Hãn ngồi xuống, nhìn Cái Xá một cái:
- Cũng không phải là người nhất định phải thắng lợi mới là dũng sĩ, chỉ là người còn niềm tin không mất dũng khí, trong mắt của ta đáng được tôn kính.
Sắc mặt của Cái Xá hơi thay đổi, biết lần này là mình thua rồi. Nếu như sự việc Đại Hăn hậu táng bộ hạ của mình lan truyền ra ngoài, trong số bộ hạ của mình e là lập tức có những lời bàn luận gây bất lợi cho hắn.
- Đa tạ Đại Hãn tha thứ cho hắn.
Cái Xá đi tới, nâng cái đầu này lên đưa cho thân binh của mình:
- Đem đầu với thân của Tát Mãn ghép lại, thiên táng.
Cái gọi là thiên táng, chính là đem thi thể đặt ở nơi hoang vu, để mặc cho dã thú và chim ưng ăn thịt thi thể người chết. Bộ tộc của Cái Xá vẫn có tập tục như vậy, bọn họ sẽ không đem thi thể chôn xuống dưới đất. Theo cách nhìn của bọn họ đó là sự bất kính với đất, sẽ làm thần linh nổi giận. Mà thiên táng, theo con mắt của bọn họ là sự thiên liêng và trong sạch nhất, sau khi thi thể của người chết bị dã thú ăn thịt, linh hồn sẽ được chim ưng bay lên mang trở về thiên quốc.
Tuy nhiên dù có là ở bộ tộc của hắn, thiên táng cũng là được cử hành ở một nơi đặc biệt. Đem thi thể người chết đặt lên lưng ngựa, theo một con đường định sẵn phóng như bay. Đến khi nào thi thể người chết bị xóc nảy lên rơi xuống, nơi đó chính là nơi quy của người chết. Ở đây là Trung Nguyên, chẳng có chim ưng thảo nguyên nhiều như thế.
Khác với bộ tộc của Cái Xá, người Trung Nguyên cho rằng hỏa táng mới là phương thức khiến cho người ta rời đi một cách thuần khiết nhất. Thi thể bị thiêu cháy mang theo tội ác của cả đời người, chỉ còn linh hồn thuần khiết đi sang thế giới cực lạc. Đó là chiu sự ảnh hưởng của Phật tông. Bởi vì người chết của Phật tông đều sẽ hoả táng. Về phần Phật tông tại sao lại vẫn luôn dùng hỏa táng để xử lý thi thể, có lẽ không phải không có liên quan đến từ thần bí “Hắn” kia của Đại Tuyết Sơn.
- Vẫn là dùng lửa thiêng liêng và thanh khiết kia để siêu độ cho hắn sao?
Rèm phía bên ngoài lại được người vén lên, một người trẻ tuổi tên là Đại Tự Tại chậm rãi đi tới:
- Dùng lửa thiêu đi ác nghiệp của hắn, lửa cũng sẽ đưa hắn đến miền cực lạc.
- Không cần.
Cái Xá lắc đầu:
- Hắn là người trong bộ tộc của ta.
- Hắn là thần dân của ta.
Đôi mắt híp của Mông Ca đột nhiên trợn lên, bên trong có một sự uy nghiêm khiến cho người khác phải khiếp sợ bao phủ ra bên ngoài. Sắc mặt của Cái Xá hơi thay đổi, trầm ngâm một lúc rồi gật gật đầu.
- Vậy thì theo ý chỉ của Đại Hãn mà làm.
Đã đến đây rồi, tại sao Cửu tiên sinh vẫn chưa lộ diện?
Mông Ca nhìn Đại Tự Tại một cái, tiếp tục ăn thịt ở trước mặt. Người đầu bếp làm cơm cho Đại Hãn đem thịt dê làm ra chín hương vị, có thể làm cho thịt rang xốp giòn vàng óng. Ở Vương Đình, thịt dê do y đích thân nướng thường thường bị cướp một cái là hết sạch. Y có thể dùng một con dê, làm ra bốn mươi tám món khác nhau.
Ngửi thấy mùi thịt, Đại Tự Tại dường như chẳng còn gì là không tự tại. Phật tông không cấm ăn các loại thịt, nhưng cấm sát sinh. Chẳng qua điều cấm sát sinh này cũng chỉ là một trò cười mà thôi. Trong lịch sự hơn một ngàn năm từ khi Phật tông lập ra giáo phái đến nay, người chết trong tay Phật tông đem thi thể rải ra, chỉ sợ rằng có thể từ Vương Đình Mông Nguyên rải dài tới tận Đại Tuyết Sơn.
Ở Tây Vực, tận diệt bất cứ tôn giáo nào ngoài Phật tông. Trước kia, Quốc Sư Tang Táp Táp của Vương Đình Mông Nguyên sáng lập ra Hoàng Giáo. Nhưng điều mà Hoàng giáo phụng hành cũng là của Phật tông, được coi là chi nhánh của Phật tông. Hoàng giáo là Mông Ca gợi ý Tang Táp Táp sáng lập ra, nhằm mục đích thu nạp một số người tu hành trong dân gian ở Tây Vực, để chuẩn bị cho cuộc chiến tranh với Phật tông.
Chẳng qua, Hoàng giáo mới vừa sáng lập ra so sánh với Phật tông, quả thực là không thể so sánh được. Từ khi Mông Ca lên Đại Luân Tự của Đại Tuyết Sơn. Sau khi nhìn thấy hình tượng kia lắng nghe chỉ thị của “Hắn”, hắn liền triệt hạ Hoàng giáo.
- Cửu tiên sinh kia chưa chắc đã đáng tin.
Đại Tự Tại đang nhìn những món thịt chín mùi thơm xộc vào mũi ở trên khay, cục yết hầu chầm chậm chuyển động. Mông Ca đẩy cái khay lại phía y. Đại Tự Tại cũng chẳng tế nhị từ chối, nhón tay bốc miếng thịt bé tống vào mồm.
Sau đó đưa trả lại khay cho Mông Ca:
- Chỉ một miếng là được. Ta không thể bỏ được lòng tham của mình, nhưng phải khống chế lòng tham của mình.
Mông Ca lắc lắc đầu, dường như cử động như thế không cho là như vậy.
- Ta đã kém nhiều, Nguyệt Ảnh Đường là một tông môn hiển hách của Trung Nguyên hơn hai trăm năm trước. Chẳng qua là sớm đã bị thế lực giang hồ khác tiêu diệt rồi, coi như là hắn có sự lắng đọng lại của hai trăm năm, bây giờ lại có bao nhiêu năng lực? Ngươi nói Cửu tiên sinh kia rất ghê gớm, hắn ghê gớm ở chỗ nào?
Mông Ca hỏi.
- Chính bởi vì ta không biết hắn ghê gớm ở chỗ nào. Chỉ sợ cứ khăng khăng là ghê gớm, cho nên hắn thật sự ghê gớm.
Câu trả lời của Đại Tự hơi có chút khó phát âm càng giống như một câu vô nghĩa. Nhưng câu trả lời của y rất là nghiêm túc.
- Được, cứ coi như hắn là một người ghê gớm, nhưng hắn đang ở đâu? Sau khi lấy được huyện thành Bình An phải vượt qua sông Nghi Thủy. Không có đủ thuyền bè, binh sĩ của ta sẽ phải đi chặt cây cối mạo hiểm làm cầu tạm. Đã nói rồi ở Nghi Thủ sẽ có người tiếp ứng, ta vẫn chưa nhìn thấy. Nếu như sau khi đến Linh Môn Quan vẫn chưa có người tiếp ứng, vậy thì ta cảm thấy ngươi làm đại diện của Phật tông, hẳn là có điều muốn bày tỏ rồi.
Mông Ca nói.
- Vâng, nếu như Linh Môn Quan không phải được mở ra, ta sẽ đi giết hắn.
Đại Tự Tại chậm rãi nói.
- Nếu như các ngươi cho rằng có thể giết được Cửu tiên sinh, vậy thì cứ việc thử xem.
Âm thanh từ ngoài đại trướng vang lên, gần trong gang tấc. Đại Tự Tại mặt biến sắc, loáng một cái đã lướt ra đến ngoài lều. Còn Mông Ca tay đang cầm một súc thịt giơ đến nửa chừng không trung, hơi có chút đờ ra. Phải biết rằng trong đại bản doanh này không thiếu cao thủ. Bốn người của Đại Tự Tại đang ở đây, còn có chín vị lão tăng của Phật tông, còn có hộ vệ luôn ở bên cạnh Mông Nguyên Đại Hãn. Nhưng người đang nói kia, quỷ không biết thần không hay như vậy xuất hiện ngay bên ngoài đại trướng.
- Ngươi là ai?
Đại Tự Tại đứng ở cửa hỏi
Trong tích tắc, ba người Đại Tự Tại cũng lướt tới, vây lấy người kia ở giữa.
- Ngươi có thể gọi ta là Bát tiên sinh.
Người đến là một lão già, dường như rất kinh ngạc với bốn người Đại Tự Tại. Nhưng Hắn lại chẳng thể hiện chút nào sự sợ hãi, ánh mắt nhìn bốn người Đại Tự Tại giống như đang nhìn thấy mấy con quái vật
- Ta chỉ là phụng mệnh Cửu tiên sinh đến nói với các ngươi một chuyện. Vừa vặn nghe thấy các ngươi đang bàn luận đến Cửu tiên sinh. Trong mắt của ta, lời ngươi vừa nói chẳng qua chỉ là một trò đùa. Bởi vì, người có thể giết được Cửu tiên sinh trên thế gian này không nhiều. Hơn nữa, căc ngươi ở đây đến một người cũng không có.
- Hắn bảo ngươi nói cái gì.
Đại Tự Tại âm trầm lạnh lùng hỏi một câu, không nói tiếp chủ đề trước.
- Cửu tiên sinh bảo ta nói để các ngươi biết. Nếu như các ngươi không nhanh chóng lấy được huyện thành Bình An, vượt qua sông Nghi Thủy, e rằng các ngươi không vượt qua nổi Linh Môn Quan. Phương Giải đã trở về trong Hắc Kỳ Quân, mà còn chia binh ra xuất phát theo hướng Linh Môn Quan. Linh Môn Quan dù rằng dễ thủ khó công nhưng xét cho cùng số lượng quân trong giữ có hạn. Nếu như các ngươi lại cứ chậm trễ như vậy, thì sẽ bị Hắc Kỳ Quân chặn lại ở bên ngoài Linh Mông quan rồi.
- Thế thuyền bè mà ta cần đâu?
Mông Ca từ bên trong đi ra, nhìn lão già mặc bộ quần áo màu xanh nhạt hỏi:
- Thuyền bè?
Bát tiên sinh nhịn không được bật cười:
- Ta cũng không phải thần tiên, cũng không thể biến ra thuyền bè cho ngươi. Lẽ nào người Mông Nguyên các ngươi chỉ biêt cưỡi trên lưng ngựa đi đường?
- Lúc trước Cửu tiên sinh của các ngươi đã nhận lời cấp cho rồi mà, ở bến đò huyện thành Bình An chuẩn bị thuyền bè.
Đại Tự Tại lạnh tanh hỏi.
- Cửu tiên sinh không thể nói lời giữ lấy lời sao?
Bát tiên sinh cười ha hả nói:
- Bất cứ kẻ nào đều có thể nói lời không giữ lời. Chẳng qua là kẻ yếu nói lời không giữ lời thì bị đánh chết, còn kẻ mạnh cho dù nói lời không giữ lời cũng chẳng ai có thể làm gì. Khẩn trương đi mà tấn công huyện thành Bình An đi. Để cho tám ngàn dân dũng chặn các ngươi lại, có đến hơn mười vạn đại quân khó mà tiến thêm một tấc…chậc chậc chậc…chả trách nào Mông Nguyên ngày càng lụn bại.
Bát tiên sinh nhìn Mông Ca một cái:
- Ta lại nói cho ngươi một chuyện Cửu tiên sinh nói lời không giữ lời. Như vậy thì các ngươi sẽ phấn chấn…Cao Khai Thái không đáng tin cậy. Cửu tiên sinh đã không có ý định trợ giúp cho Cao Khai Thái trở thành Hoàng đế của Trung Nguyên rồi. Hắn từ hôm nay trở đi dự định trợ giúp ngươi…Đại Hãn của Mông Nguyên, đem lãnh thổ mở rộng mãi ra đến bờ biển phía đông..