Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1263: Gãy kiếm (2)

Bốn phía tiểu viện được đề phòng nghiêm khắc. Tất cả Kiêu Kỵ Giáo đều đã tập hợp ở đây. Cho dù một con chim cũng đừng mong tiến vào. Nhưng vào không phải là con chim, mà là một người.

Một lão già mặc nho sam màu xanh nhạt, tuổi chừng năm mươi.

Lão già tiến thẳng vào từ cửa thôn, Kiêu Kỵ Giáo bố trí ở đó vốn không phải là đối thủ của ông ta. Ông ta chỉ giơ tay nhấc chấn, những Kiêu Kỵ Giáo đó đều tử vong.

Vẻ mặt của lão già khá ngưng trọng, bởi vì ông ta biết Lão Thất đã chết.

Tuy ông ta không dám tới chỗ phát sinh đại chiến kia, nhưng ông ta có thể cảm giác được khí tức yêu tà của Lão Thất đã biến mất. Không ai quen thuộc cỗ khí tức đó hơn ông ta, bởi vì ông ta từng có một lần chiếu đấu kịch liệt với Lão Thất. Lần đó tuy ông ta chiến thắng, nhưng thắng vô cùng khó khăn.

Nếu không phải có tu vị được lắng đọng nhiều năm, cộng với cảnh giới vượt xa Lão Thất, thì chỉ sợ rất khó chiến thắng Lão Thất. Tuy cảnh giới của Lão Thất không cao, nhưng uy lực to lớn của khói đen kia khiến ông ta kinh hãi. Cho nên ông ta mới muốn giết chết Lão Thất, bởi vì ông ta sợ không bao lâu nữa mình sẽ chết trong tay Lão Thất.

Ông ta không dám tới gần bên kia, cho nên ông ta lựa chọn thôn bên ngoài.

Đúng như Cửu Gia đoán trước, dường như Lão Thất không giết được Phương Giải. Lúc trước ông ta cảm nhận được có hai khí tức mãnh liệt va chạm vào nhau, sau đó khí tức yêu tà của Lão Thất dần dần biết mất, điều này đủ nói lên rằng ai là kẻ chiến thắng. Bát tiên sinh không ngờ tu vị của Phương Giải lại tới mức này, có thể đánh bại Lão Thất, thì đã đủ uy hiếp ông ta rồi. Bát Gia ở Nguyệt Ảnh Đường đã nhiều năm nhưng địa vị chưa từng bị dao động, không chỉ vì tu vị cao cường, mà còn vì sự quyết đoán của ông ta. Lúc gặp được nguy hiểm có khả năng uy hiếp tới mình, ông ta chắc chắn sẽ không tùy tiện tiến lên.

Giống như nhiều năm qua ông ta chưa bao giờ nghĩ tới khiêu chiến Cửu tiên sinh.

Lão Thất đã chết, Phương Giải lại không chết.

Cửu Gia đã dặn, phải hoàn thành được việc này. Cho nên ông ta tính toán mang vợ con của Phương Giải đi. Chỉ cần vợ con của Phương Giải nằm trong tay Nguyệt Ảnh Đường, Phương Giải đã bị bọn họ nắm được mệnh môn.

- Đứng lại.

Xuất hiện trước mặt Bát Gia là một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, mặc một bộ váy dài màu tím. Nàng cầm trường kiếm trong tay, lông mày dựng đứng.

- Đứng lại?

Bát tiên sinh cười lạnh, lập tức vung tay lên, một cỗ nội kình hùng hậu xông tới.

Ngăn cản trước mặt ông ta, là Ngô Ẩn Ngọc.

Lúc đầu ở trong Nhất Khí Quan núi Thanh Nhạc, Tiêu Nhất Cửu từng khen ngợi Ngô Ẩn Ngọc là thiên tài tu hành. Nếu không phải về sau có sự xuất hiện của Mạt Ngưng Chi, thì Ngô Ẩn Ngọc chính là đệ tử có phẩm chất tốt nhất của Nhất Khí Quan. Tuy nhiên do nàng lười tu hành, không thích theo đuổi cực hạn tu hành. Trong suy nghĩ của nàng, nhiều thứ còn quan trọng hơn xa tu hành.

Nếu bảo nàng dành nhiều thời gian hơn để tu hành, thì có lẽ thành tựu của nàng không kém hơn Mạt Ngưng Chi. Nhưng dù nàng bằng được Mạt Ngưng Chi thì làm được gì? Trong số các nữ nhân của Phương Giải, người yêu Phương Giải đầu tiên không phải là nàng, nhưng nếu nói người yêu Phương Giải nhất, có lẽ chỉ có thể là nàng.

Nàng thoạt nhìn điêu ngoa, nhưng đã xác định chuyện gì thì sẽ theo đuổi tới cùng. Nếu nàng đã yêu một người nào đó, thì sẽ một mực đi theo hắn, luôn nghĩ tới hắn, dù ăn cơm hay uống nước, dù đi ngủ cũng nghĩ tới hắn. Không phải là tình cảm của mấy người kia với Phương Giải ít hơn nàng, chỉ có thể nói là nàng dâng hiến cả bản thân.

Nữ tử như vậy, coi người yêu quan trọng hơn bất kỳ thứ gì. Nàng có thể ngồi ở cửa cả ngày nghĩ tới hắn cũng không muốn tu luyện. Nàng có thể nhớ từng khoảnh khắc với hắn, cũng không muốn nhớ tới những tâm pháp khẩu quyết kia.

Đây là Ngô Ẩn Ngọc, theo nàng, nghĩ tới hắn không phải là lãng phí thời gian, tu hành mới là.

Cho nên, tu vị của nàng không cao cho lắm.

Nhưng hiện tại, dường như chỉ có nàng mới có thể đứng ra.

Cỗ nội kình vô biên kia xông tới, Ngô Ẩn Ngọc biết mình không ngăn được, nhưng nàng không lui lại phía sau dù nửa bước. Nàng rút trường kiếm ra, sau đó dốc toàn lực đâm một kiếm. Một kiếm này, đã là chiêu mạnh nhất của nàng.

Kiếm gãy.





Bát tiên sinh là nhân vật thứ hai trong Nguyệt Ảnh Đường

Thất tiên sinh từng khiêu chiến với ông ta, nhưng không thành công.

Trước khi Bát tiên sinh tới đây, Cửu Gia, vị có địa vị không thể dao động trong Nguyệt Ảnh Đường từng nói với ông ta rằng, lần này Nguyệt Ảnh Đường từ chỗ tối ra chỗ sáng, sẽ nhận được rất nhiều thứ, cũng phải trả giá rất nhiều thứ. Nhận được là giang sơn gấm vóc, mất đi là mạng người. Những Thiên Quân khác có lẽ sẽ chết đi, nhưng Bát tiên sinh sẽ không.

Lời này, chính là một viên thuốc an thần cho ông ta.

Bát tiên sinh lý giải rằng, tuy Cửu Gia không để ý tới sự sinh tử của bất kỳ người nào trong Nguyệt Ảnh Đường, chỉ cần đạt được mục đích ai cũng có thể chết, nhưng dù sao vẫn phải lưu lại một người quen ở bên cạnh, một người biết nghe lời. Bát tiên sinh tự biết mình, ông ta biết mình không thể thắng được Cửu Gia cho nên căn bản không đi khiêu chiến. Chính vì thế Cửu Gia mới cho phép ông ta sống sót.

Cửu Gia nói qua, trước kia Nguyệt Ảnh Đường không xuất thế, là vì giang hồ còn rất nhiều cao thủ khiến người ta kinh hãi. Quan trọng nhất là Vạn Tinh Thần còn sống. Chỉ cần Vạn Tinh Thần còn sống một ngày, Nguyệt Ảnh Đường sẽ yên lặng trong bóng đêm một ngày. Lúc tin Vạn Tinh Thần chết rơi vào tay Nguyệt Ảnh Đường, tất cả đều hoan hô. Nhưng Cửu Gia không lập tức hạ lệnh Nguyệt Ảnh Đường tái xuất giang hồ, mà phái người xác định xem Vạn Tinh Thần chết thật hay chưa.

Vạn Tinh Thần, từ đầu tới cuối đều là ngọn núi lớn đè lên Nguyệt Ảnh Đường.

Cửu Gia nói, giang hồ lớn vì nó bao gồm toàn bộ thế giới này, tàng long ngọa hổ. Cường giả đặt ở bên ngoài không bằng cường giả dấu đằng sau. Thế giới có nhiều người như vậy, không phải người tu hành nào cũng muốn nổi tiếng.

Rất nhiều người đại tu hành chân chính, đang ẩn thân trong những dân chúng bình thường.

Nhưng Nguyệt Ảnh Đường không phải e dè những cường giả như vậy, bởi vì bọn họ theo đuổi không phải là quyền thế. Bọn họ nhìn như có phẩm đức cao thượng, kỳ thực rất ích kỷ. Bọn họ chỉ để ý tới bản thân mà không để ý tới sinh linh. Nguyệt Ảnh Đường chỉ cần e dè những người đại tu hành đứng ở chỗ cao tính toán lợi ích cho mình, chẳng hạn như một đám lão bất tử ở thư viện Thông Cổ Giang Nam kia.

May mắn, trước khi chết, Vạn Tinh Thần đã giết một đám người đó.

Đối với Nguyệt Ảnh Đường mà nói, đây là thời đại tốt nhất.

Cửu Gia đã làm Cửu Gia ở Nguyệt Ảnh Đường bao nhiêu năm?

Chỉ có Bát tiên sinh biết. Bởi vì lúc Cửu tiên sinh không phải là Cửu tiên sinh thì hắn đã là Cửu tiên sinh rồi. Cửu tiên sinh đời trước không làm được gì to lớn, điều duy nhất làm được là bảo vệ vị trí của mình. Thẳng tới khi Cửu tiên sinh bây giờ xuất hiện và khiêu chiến thành công.

Ngay cả Bát tiên sinh cũng không biết lai lịch của Cửu tiên sinh, ông ta không dám hỏi.

Nhưng ông ta biết Cửu tiên sinh mạnh cỡ nào.

Cửu tiên sinh từng nói, hắn từng sống trong một hoàn cảnh bị người khác áp chết. Dưới sự áp chế của người kia, Cửu tiên sinh cùng bằng hữu của hắn phải sinh hoạt không giống người bình thường. Rõ ràng có tu vị cao cường, lại không thể tiến vào giang hồ. Đối với bọn họ mà nói, tu vị không phải là thành tựu, mà là áp lực.

Sau đó Cửu tiên sinh rời khỏi nơi đó.

Cửu tiên sinh không nói nơi đó là nơi nào, Bát tiên sinh cũng không dám hỏi. Nếu Cửu tiên sinh không muốn nói thì ông ta sẽ không chủ động hỏi. Nhưng từ lời của Cửu tiên sinh ông ta đoán được, đám bằng hữu từng sinh sống với Cửu tiên sinh trước kia, có lẽ tu vị cũng khủng bố như Cửu tiên sinh, nhưng đều bị một người khống chế, không cho phép bọn họ xuất hiện ở giang hồ.

Bát tiên sinh không hiểu được vì sao, lại không dám nghĩ tới là người nào có thể ngăn cản được nhiều người như Cửu tiên sinh. Hơn nữa Cửu tiên sinh lựa chọn là rời đi chứ không phải phản kháng. Cho nên Bát tiên sinh tin tưởng lời của Cửu tiên sinh nói, giang hồ rất lớn, trong giang hồ khẳng định tồn tại người không thể kháng cự.

Nếu nhiệm vụ lần này không thu hoạch được gì, cho dù Bát tiên sinh biết Cửu tiên sinh sẽ không giết mình, nhưng vẫn sợ hãi. Sự trừng phạt của Cửu tiên sinh, có đôi khi khiến người ta cảm thấy chết còn thoải mái hơn.