Câu này của lão tăng dọa cho Mông Ca đứng nguyên tại chỗ, không thể bước thêm. Trong nháy mắt, sắc mặt của y liền trở nên trắng bệch, trắng giống như tuyết đọng vạn năm trên đỉnh Đại Tuyết Sơn. Ông ta nói ông ta cũng là Đại Tự Tại. Chỉ mấy chữ này, khiến cho tim Mông Ca như ngừng đập.
- Sợ à?
Lão tăng không nhịn được bật cười, tựa hồ cảm thấy rất bình thường với phản ứng của Mông Ca.
- Ta là Đại Tự Tại, ngươi gặp qua đều là Đại Tự Tại. Tuy nhiên ta không phải là Đại Tự Tại đầu tiên, cũng không phải là Đại Tự Tại cuối cùng.
Mông Ca khó khăn nuốt nước bọt, cảm thấy lúc này đầu óc của mình trống rỗng, không nghĩ được gì. Lần này tiến vào Đại Luân Tự, dường như có vài thứ gì đó cố ý bày ở trước mặt y để y nhìn thấy, cho nên nó vượt quá nhận thức của y. Y chỉ có thù hận và căm giận với Phật tông. Giờ khắc này lại tràn đầy kinh dị và tò mò.
- Rốt cuộc…có bao nhiêu Đại Tự Tại?
Y hỏi.
- Điều này…ta cũng không biết.
Lão tăng lắc đầu:
- Ta không phải là người đầu tiên, cho nên không biết lúc trước có bao nhiêu người. Ta không phải người cuối cùng, cho nên không biết về sau còn có bao nhiêu người. Có thể nói, thời gian tồn tại của Đại Tự Tại không ngắn hơn Đại Luân Minh Vương. Chẳng qua những năm qua bọn ta luôn tự gọi mình là Đại Tự Tại. Bởi vì Đại Tự Tại là đệ tử của Đại Luân Minh Vương. Đệ tử tất nhiên không thể sống lâu hơn sư phụ. Để ta nhớ lại…lúc ta còn trẻ, ta không tên là Đại Tự Tại, mà là Đại Uy Thiên Tôn.
- Đại Uy Thiên Tôn?
Mông Ca không nhịn được run rẩy, lẩm bẩm nói:
- Rất lâu trước ta có nghe nói qua, trước Tứ Đại Thiên Tôn là Đại Tự Tại, Linh Bảo, Trí Tuệ, Thích Nguyên, đời Đại Luân Minh Vương trước cũng có Tứ Đại Thiên Tôn, đứng đầu chính là Đại Uy Thiên Tôn.
- À…ngươi không nói ta cũng quên. Đối ngoại, Phật tông luôn nói rằng Đại Luân Minh Vương là chuyển thế. Đúng vậy, Đại Luân Minh Vương đời trước có Tứ Đại Thiên Tôn, mỗi một đời Đại Luân Minh Vương đều có Tứ Đại Thiên Tôn. Chỉ là ta quên mất từ lúc nào Đại Uy Thiên Tôn đổi thành Đại Tự Tại Thiên Tôn rồi. Tứ Đại Thiên Tôn của Phật tông, từ trước tới nay chỉ có xếp hàng thứ nhất mới là Thiên Tôn chân chính. Ba người còn lại, kỳ thực chẳng có ý nghĩa gì.
Lão tăng vừa đi vừa nói:
- Bất kể là Đại Uy Thiên Tôn của Tứ Đại Thiên Tôn đời trước, hay là Đại Tự Tại Thiên Tôn bây giờ, kỳ thực đều là một người. Thật giống như Đại Luân Minh Vương đối ngoại nói rằng không ngừng chuyển thế, kỳ thực từ đầu tới cuỗi vẫn là một người. Khác nhau là, phương thức sinh tồn của Đại Luân Minh Vương và ta khác nhau. Y dựa vào đổi thân thể, mà ta không phải, ta dựa vào là…thôi, nói ra ngươi cũng không hiểu, không mấy người trên thế giới này hiểu được.
- Đại Tự Tại này không phải là ngươi?
Mông Ca hỏi.
Lão tăng thản nhiên đáp:
- Là ta chứ ai, vì sao không phải ta? Ta nói rồi, phương thức tồn tài của ta khác với Đại Luân Minh Vương. Nhưng giải thích với ngươi là chuyện rất vất vả, bởi vì ngươi chưa chắc sẽ hiểu. Bất kể là Đại Uy Thiên Tôn lúc trước hay là Đại Tự Tại bây giờ, đều là ta….đúng rồi, nói kiểu này ngươi sẽ dễ hiểu hơn…bọn họ đều là ta, là phân thân của ta.
Lão tăng nói xong câu này, bỗng nhiên hơi sửng sốt, sau đó thở dài một tiếng:
- Có lẽ…ta cũng là phân thân của người khác….ài, chuyện như vậy quả nhiên không thể nghĩ quá sâu, càng nghĩ trong lòng càng không được tự nhiên. Kỳ thực Đại Tự Tại vốn không phải là tự nhiên rồi, không tự nhiên chút nào.
Ông ta dẫn theo Mông Ca vượt qua Đại Luân Minh Vương điện, chính là đoạn đường mà Tang Loạn trước kia từng đi. Ngày đó, Tang Loạn cũng bước chậm rãi qua Đại Luân Minh Vương điện, sau đó làm ra lựa chọn ở hậu điện. Hậu điện Đại Luân Minh Vương chỉ có một con đường, một con đường thông tới sâu trong núi. Ngày đó, Tang Loạn không đi vào trong núi, mà là đi lên.
Lão tăng đứng ở trước mật đạo, quay đầu nhìn thoáng qua Mông Ca:
- Ở trong trí nhớ của ngươi, có phải có người vẫn luôn nói với ngươi rằng quốc gia đầu tiên thống nhất thảo nguyên chính là đế quốc Mông Nguyên? Có phải có người vẫn luôn nói cho ngươi rằng, gia tộc Khoát Khắc Đài Mông của các ngươi là vương giả đứng đầu thảo nguyên? Kỳ thực những lời đó đều sai. Đối với dòng lịch sử dài dằng dặc mà nói, Mông Nguyên chỉ như một đứa trẻ con non nớt mà thôi.
- Đi!
Ông ta chỉ mật đạo đen kịt:
- Theo ta đi vào, những cảnh ngươi sắp thấy, vĩnh viễn ngươi sẽ không quên.
…
…
Tối đen
Đen kịt
Tuy biết con đường này đi vào trong núi Đại Tuyết Sơn, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác đang đi trên một cánh đồng rộng bát ngát toàn một màu đen. Nếu không phải giơ tay lên có thể chạm vào vách đá, thì Mông Ca biết mình nhất định sẽ có ảo giác, ảo giác không tìm được phương hướng.
Phương hướng là cố định, lại khiến cho người ta cảm thấy không có phương hướng.
Lão tăng không đốt đuốc, cho nên đi được khoảng năm mươi thềm đá ánh mắt liền mất đi tác dụng. Mông Ca ngừng thở, bởi vì y phải dùng sức nghe tiếng hô hấp của lão tăng. Chi khi nghe thấy tiếng hô hấp của người khác, y mới cảm thấy kiên định hơn. May mà tiếng hô hấp của lão tăng khá ồ ồ.
Thanh âm kia, giống như những cơn gió Tây Bắc thổi qua thảo nguyên.
Chỉ có người từng trải qua bóng tối như vậy mới hiểu rằng thứ khiến cho người ta yên tâm không phải là tiếng bước chân, mà là tiếng hô hấp. Bởi vì tiếng bước chân không có nghĩa là một người sống đang ở bên cạnh. Tiếng hít thở mới đại biểu cho một người sống cách đó không xa. Mông Ca nghe thấy tiếng hô hấp và tiếng bước chân, cho nên không dám đi nhanh hay đi chậm một bước.
- Nếu sợ, thì trò chuyện vậy.
Thanh âm của lão tăng từ đằng trước theo gió truyền tới. Lúc này Mông Ca mới giật mình phát hiện mình và lão tăng đã cách nhau xa như vậy. Y vốn tưởng rằng mình đã theo sát lão tăng, nhưng nghe thấy thanh âm mới phát hiện thì ra là ảo giac. Bóng tối, luôn khiến người ta mất tất cả giác quan.
- Nơi này thông tới chỗ nào? Có sâu không?
- Ta cũng không biết sâu bao nhiêu, nhưng ta biết thiềm đá này có tổng cộng 9999 bậc. Có lẽ đi sâu vào núi, có lẽ là xuống dưới mặt đất. Tuy nhiên ngươi yên tâm, nơi ta muốn dẫn ngươi đi không phải là địa ngục. Lúc trước Đại Luân Minh Vương từng bị ta…bị người kia nhốt ở trong này. Sở dĩ có thể nhốt được y, là vì ta biết nhiều hơn Đại Luân Minh Vương biết. Có biết vì sao ta biết nhiều hơn Đại Luân Minh Vương không?
- Vì ta là nô bộc của hắn.
Lão tăng cười cười:
- Có thể nói rằng, tính mạng của ta là do hắn cho. Đại Tự Tại trước kia thì ta không biết, nhưng tính mạng của ta nhất định là hắn cho.
- Tại sao phải đặt ở sâu như vậy?
Mông Ca hỏi.
- Để cho an toàn.
Lão tăng nghĩ một lát rồi đáp:
- Giống như đà điểu sa mạc, gặp phải nguy hiểm sẽ chui đầu vào cát. Giống như chuột trong nhà, gặp phải nguy hiểm sẽ chui vào một góc. Lúc trước sở dĩ xây nên cái động này, có lẽ là vì nơi này khá sâu và tối, người khác khó tìm được.
Giải thích như vậy, có vẻ hợp lý.
- Đi được một nửa.
Lão tăng nói với Mông Ca:
- Hiện tại bên tay trái của ngươi có một cánh cửa, lúc trước Đại Luân Minh Vương chính là nhốt ở trong đó.
Mông Ca vô thức nhìn về bên trái, nhưng không thấy gì cả. Lúc này y bắt đầu hoài nghi mình đã mù, một người mù hoàn toàn.
Càng đi sâu vào trong, thanh âm ong ong càng vang lên rõ ràng. Đó là thanh âm mà Mông Ca chưa từng nghe qua, khong thuộc về động vật, cũng không thuộc về thực vật.
- Thanh âm gì vậy?
- Thanh âm của lực lượng.
Lão tăng đáp:
- Một lực lượng ngươi không hiểu, cũng không thể giải thích. Đó là tiếng rít gào của lực lượng này do không cam lòng bị nhốt ở đây. Nó đang giãy dụa, muốn thoát ra ngoài. Nhưng nó không ra được, vì hắn không cho phép nó đi ra.
Hắn và nó, Mông Ca hiểu.
- Thanh âm này thật đáng sợ…
Có lẽ thấy thanh âm quá khủng bố, Mông Ca không nhịn được run rẩy vài cái, cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
- Đáng sợ không phải thanh âm.
Lão tăng cười hà hà:
- Lực lượng này rất không tầm thường, chốc nữa ngươi sẽ được thấy.