Vương phủ của Dương Dịch cách cung Thái Cực khá xa, cho dù cưỡi ngựa cũng phải đi mất nửa canh giờ. Tuy nhiên ở Trường An cơ hồ không nhìn thấy người cưỡi ngựa, trừ khi là triều đình có chuyện gì khẩn cấp, bằng không cho dù là đám công tử bột cũng không dám cưỡi ngựa rêu rao khắp nơi.
Thời điểm mà Dương Dịch mới kế vị, Đại Tùy vẫn là một quốc gia tươi đẹp khiến người ta say mê.
Đám con cháu quý tộc sẽ không hoành hành ngang ngược, mà là âm thầm so đấu ở cùng giai cấp. Không thể phủ nhận những người xuất thân từ danh môn khá coi thường dân chúng bình thường, nhưng sẽ không ngu ngốc biểu hiện ra ngoài. Đây là sự khác nhau giữa con cháu quý tộc và lưu manh vô lại. Ở thời Đại Trịnh trước có lẽ điều đó không khác nhau là mấy, nhưng Đại Tùy lại không như vậy.
Ngô Nhất Đạo thay một bộ quần áo sạch sẽ, không lựa chọn đi bộ mà thuê một cỗ xe ngựa đi tới gần cung Thái Cực, sau đó chỉnh lại quần áo đi vào tòa kiến trúc khổng lồ mà lần đầu tiên y tới này.
- Đứng lại!
Trước khi tiến vào, y bị người của Đại Nội Thị Vệ Xử ngăn lại. Bách Hộ Đại Nội Thị Vệ Xử mặc áo gấm cau mày nhìn Ngô Nhất Đạo, sau đó chỉ tay phải của y:
- Cởi ra.
Tay phải của Ngô Nhất Đạo quấn một tấm lụa đen.
- Không!
Ngô Nhất Đạo không hề giải thích, chỉ lắc đầu cự tuyệt.
- Không gỡ xuống, ngươi không thể tiến vào cung.
- Tốt!
Ngô Nhất Đạo cũng không cãi lại, xoay người rời đi.
Y làm như không có chuyện gì xảy ra, theo đường cũ trở về Vương phủ. Chỉ có điều lúc trở về không ngồi xe ngựa, mà đi bộ về. Sau khi trở lại Vương phủ, y thay lại bộ quần áo lúc đầu, sau đó tiếp nhận một cô bé còn chưa nói sõi từ tay nha hoàn. Tuy cô bé còn rất nhỏ, nhưng cực kỳ xinh đẹp đáng yêu.
- Quản sự, không phải ngài tiến cung gặp mặt thánh sao? Sao lại quay về nhanh vậy?
Hỏi y là một tiểu cô nương tuổi chừng mười lăm, mười sáu, là nha hoàn duy nhất còn lại trong tòa nhà này. Giống như Ngô Nhất Đạo, nàng bị lưu lại khi Chủ nhân của Vương phủ này tiến vào hoàng cung. Bất kể là lúc trước Vương phủ náo nhiệt hay là lãnh tạnh như hiện tại, đều thuộc loại người không ai để ý.
Tòa nhà lớn, kỳ thực chính là một xã hội thu nhỏ.
Có người được trọng dụng, có người bị thất thế.
Thời gian vào phủ của Ngô Nhất Đạo cũng không dài, so với tiểu nha hoàn tên là Tú Nga này còn ngắn hơn. Tòa nhà lớn này, giờ chỉ còn lại ba người bọn họ. Không tính thị vệ trông coi phủ, đó là đám Phi Ngư Bào do Đại Nội Thị Vệ Xử phái tới trông coi, cơ hồ không liên hệ gì với ba người bọn họ.
Một quản sự, một cô bé chưa đầy một tuổi, một tiểu nha hoàn.
- Không có gì.
Ngô Nhất Đạo lắc đầu, cười đùa với con gái của mình.
- Đúng rồi quản sự…lúc bọn họ rời đi không để lại bạc, chúng ta không còn nhiều thứ để sử dụng nữa rồi.
Tú Nga có chút thương cảm nhìn Ngô Nhất Đạo:
- Bệ hạ tiến cung vội vã, những người khác nghe thấy chuyện đại hỉ này cũng chỉ lo ăn mừng, sau khi lưu lại chúng ta liền rời đi hết, cũng không nói chúng ta về sau ăn mặc chi phí giải quyết như thế nào, tiền tiêu hàng tháng lĩnh ở đâu.
- Ta biết rồi.
Ngô Nhất Đạo lục lọi trong ống tay một ít bạc vụn:
- Cô cầm tạm số bạc này mà dùng, chuyện tiền nong để ta hỏi thăm một chút.
Tú Nga nhìn thoáng qua số bạc vụn trong tay, trầm mặc một lúc rồi vẫn không nhịn được nói:
- Chúng ta bị người ta vứt bỏ, nói dễ nghe là trông coi Vương phủ, kỳ thực mặc kệ chúng ta tự sinh tự diệt. Lúc bệ hạ tiến cung, tất cả mọi người trong Vương phủ giống như phát điên, cũng không biết có bao nhiêu người đục nước béo cò lén trộm đồ đạc ra ngoài. Hiện tại trong phủ chỉ còn một số đồ vật đáng giá. Mà đám Phi Ngư Bào kia canh giữ không nghiêm khắc cho lắm. Không bằng….
- Chớ đụng vào những thứ ấy.
Ngô Nhất Đạo lắc đầu:
- Việc này không cần cô quan tâm.
Tú Nga há miệng muốn nói, cuối cùng chỉ phải lắc đầu bất đắc dĩ.
Ngô Nhất Đạo đặt con gái vào một chiếc xe nhỏ làm bằng gỗ, rồi đẩy xe tới chỗ bóng râm ở sân, sau đó tìm kéo sửa sang lại vườn hoa. Con gái của y rất ngoan ngoãn chơi đùa trong xe nhỏ của mình, không khóc không náo. Một cô gái nhỏ như vậy, thật khiến người ta trìu mến.
Ngô Nhất Đạo ngẩng đầu nhìn trời, tính toán thời gian, sau đó gọi Tú Nga tới, bảo nàng ôm con gái của mình vào phòng.
Y ngồi xuống bờ ao, kéo cổ tay áo lộ ra cơ bắp rắn chắc.
- Ngươi biết sẽ có người tới tìm ngươi?
Có người hỏi, cách đó không xa.
Ngô Nhất Đạo không đáp, cũng không xoay người lại:
- Biết!
Tiếng bước chân vang lên từ sau lưng rồi đi tới trước. Ngô Nhất Đạo thấy đó là một nam nhân mặc trang phục của Đại Nội Thị Vệ Xử, thoạt nhìn bằng tuổi với y. Dáng người bình thường, không cao, không mập, trắng trẻo, lông mi hơi thấp, nhưng không ảnh hưởng tới dung mạo của y.
- Việc này nói lớn là lớn, nói nhỏ liền nhỏ.
Nam tử áo gấm chỉ vào mình:
- Ta tên là Hầu Văn Cực, Thiên Hộ của Đại Nội Thị Vệ Xử. Chuyện lớn đối với ngươi, qua báo cáo của ta liền thành chuyện nhỏ, đương nhiên cũng có thể biến thành chuyện lớn hơn. Cho nên ta hy vọng ngươi có thể cho ta một câu trả lời hoàn mỹ, hoàn mỹ tới mức ta không thể thêm bớt gì để khiến bệ hạ vừa lòng.
Ngô Nhất Đạo không nói gì, sắc mặt cũng không có bất kỳ thay đổi.
- Ta nghĩ, lúc trước sở dĩ ngươi tiến vào Vương phủ, cũng là vì tính cách này của ngươi phải không? Người như ngươi đã định trước sẽ không được mọi người yêu thích, hơn nữa còn có tài năng, cho nên có chuyện gì thì định trước sẽ đẩy ngươi ra ngoài, mà người khác thì ngồi thu lợi.
Hầu Văn Cực nhìn khuôn mặt lười nhác kia, rồi thâm ý nói:
- Nghe nói trước kia ngươi là một thương nhân?
- Hiện tại cũng vậy.
Ngô Nhất Đạo mở miệng nói:
- Lấy tiền làm việc, bất kể là bán cái gì, cho dù là bán chính mình, thì cũng là thương nhân.
- Có đạo lý.
Hầu Văn Cực gật đầu:
- Có ý tứ…ta cảm thấy người như ngươi có thể làm bằng hữu được.
…
…
- Ngươi vào phủ đã bao lâu rồi?
Hoàng Đế ngồi khoanh chân trên giường gạch thản nhiên nhìn Ngô Nhất Đạo một cái, ánh mắt dừng ở tấm lụa đen buộc trên cánh tay phải của y. Tân Hoàng Đế đăng cơ, thấy người của mình lại buộc lụa đen, nhìn như thế nào cũng thấy không vừa mắt.
- Bẩm bệ hạ, một năm năm tháng bốn ngày.
- Có thể tính là người mới, là ai phái ngươi vào?
Hoàng Đế hỏi.
Ngô Nhất Đạo cúi đầu đáp:
- Đại hoàng tử.
Y trả lời rất thản nhiên, không hề có chút do dự nào.
- Trong nhà có ai qua đời à?
Hoàng Đế không hỏi chuyện Đại hoàng tử, mà chỉ tấm lụa đen buộc trên cánh tay của y.
- Thê tử!
Ngô Nhất Đạo đáp.
Hoàng Đế trầm mặc một lúc, cúi đầu lật xem tấu chươ ng:
- Ngươi nên biết, ở cửa cung bị ngăn rồi không vào được, có lẽ một sự khảo nghiệm năng lực của ngươi. Nếu ngay cả thử thách đó mà không qua được, thì có thể bỏ lỡ một cơ hội thay đổi vận mệnh của ngươi. Không phải người nào cũng được trẫm giải thích. Cũng không phải người nào cũng được tiến vào Đông Noãn Các.
- Có việc nên làm, có việc không nên làm.
Ngô Nhất Đạo trả lời rất đơn giản.
Hoàng Đế hơi sửng sốt, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Ngô Nhất Đạo:
- Lúc ngươi vào phủ là mang theo mục đích mà vào. Người như ngươi không chết đã là may mắn rồi. Sở dĩ để lại ngươi và nha hoàn kia lại trông coi phủ, là vì hai người các ngươi chưa từng làm chuyện gì quá phận. Trẫm nắm rõ lai lịch từng người trong phủ, cũng biết bọn họ đã làm gì, cho nên trẫm tin tưởng những người đã chết chết không oan uổng, không chết không phải vì khoan dung.
- Ngươi nói có việc nên làm, có việc không nên làm, vậy trẫm hỏi ngươi, vì sao ngươi lại làm việc cho Đại hoàng tử?
- Thiếu tiền!
Ngô Nhất Đạo đáp:
- Buôn bán thua lỗ, thê tử mắc bệnh lại có bầu.
- Người như ngươi, buôn bán không thua lỗ mới là lạ.
Hoàng Đế lắc đầu:
- Dường như ngươi không phải là người mà trẫm cần.
Lúc nói lời này, có vẻ như Hoàng Đế đã mất hứng thú với Ngô Nhất Đạo.
- Việc buôn bán cần khéo đưa đẩy, cần xem xét thời thế, cần nhận thức tổng thể, cần nhìn đúng lợi ích…Những cái đó ngươi đều không có, ngươi đi đi. Trẫm đã phân phó rồi, sẽ phát bạc cần thiết mỗi tháng cho phủ.
Hoàng Đế khoát tay nói.
- Bệ hạ cần bao nhiêu tiền?
Ngô Nhất Đạo bỗng nhiên hỏi một câu.
Cũng không biết vì sao, Hoàng Đế không nổi lên sự tức giận với người này. Cho dù Hoàng Đế biết trước khi vào phủ người này là do Đại hoàng tử an bài. Có lẽ chính vì hai bọn họ có chỗ tương đồng, hoặc có lẽ vì Ngô Nhất Đạo cố chấp không gỡ tấm lụa đen kia xuống.
- Rất nhiều.
Hoàng Đế cũng không nghĩ tới, mình còn để ý tới nam tử trước mặt này.
- Thần không biết kiếm số tiền nhỏ, chỉ biết kiếm số tiền lớn.
Ngô Nhất Đạo quỳ xuống, dập đầu nói.
- Lớn đến bao nhiêu?
Hoàng Đế hỏi, y không ngăn cản Ngô Nhất Đạo tự xưng là thần.
Ngô Nhất Đạo cúi đầu đáp:
- Của cải có hai loại, một là vàng bạc, loại này kỳ thực dễ kiếm. Thần buôn bán quả thực thua lỗ, không có tiền nuôi gia đình. Nhưng thần nhớ kỹ tất cả những người từng buôn bán với mình, nhớ kỹ từng thành thị mà mình từng đi qua. Dựa vào cái đó kiếm bạc trắng, kỳ thực đó là một loại của cải khác, còn quý báu hơn vàng bạc.
- Bệ hạ, loại thứ nhất có thể mua được loại thứ hai, loại thứ hai có thể mở rộng loại thứ nhất tới vô hạn.
- Đây là nguyên nhân mà ngươi lựa chọn Đại hoàng tử?
Hoàng Đế hỏi lại.
- Vâng!
Trán của Ngô Nhất Đạo chạm xuống đất:
- Thấy không thấy rõ.
Hoàng Đế không nhịn được cười ha hả:
- Ngay cả trẫm đều không thấy rõ, huống chi là các ngươi? Ngươi thua lỗ là vì thiên tai, chứ không liên quan gì tới ngươi.
Tô Bất Úy đứng một bên nhìn nam tử quỳ xuống đất kia, trong lòng nhớ kỹ cái tên này. Ngô Bồi Thắng là thái giám cầm bút, đang bận rộn với việc duyệt tấu chươ ng, cho nên phần lớn thời gian đều là Tô Bất Úy ở Đông Noãn Các hầu hạ tân hoàng.
- Trẫm giao trước cho ngươi một nhiệm vụ.
Hoàng Đế đi xuống giường gạch, tới trước người Ngô Nhất Đạo:
- Ngươi không có ưu điểm nào lớn, nhưng có hai điểm khiến trẫm rất hài lòng. Thứ nhất, ngươi là người kiên trì, không dễ thay đổi. Thứ hai, ngươi hiểu được nên lấy nên bỏ.
Tô Bất Úy cũng nhìn Ngô Nhất Đạo, trong lòng tự nhủ người này làm cách nào nhìn thấu được mục đích của Hoàng Đế? Sau đó có lá gan hỏi một câu bệ hạ cần bao nhiêu tiền như vậy?
- Quả thực trẫm cần tiền. Hiện tại tất cả chi phí trong cung đều là tích tụ lúc trước trong Vương phủ, bởi vì trẫm không muốn kẻ khác nói sau lưng trẫm là trẫm xa hoa lãng phí. Bạc mà Hộ Bộ gửi tới trẫm phải sử dụng một cách cẩn thận, không cho đám Ngôn Quan kia nói ra nói vào được. Nhưng trẫm không muốn người đi theo trẫm chịu thiệt, cho nên trẫm cần ít tiền để trợ cấp.
- Tuy nhiên…
Hoàng Đế nhìn Ngô Nhất Đạo:
- Trẫm sẽ không cho ngươi vốn, bởi vì trẫm không có tiền. Nếu ngươi không có bản lĩnh kiếm được tiền, vậy thì trẫm lại để ngươi quay lại Vương phủ tiếp tục quét sân.
- Một đồng cũng không cho?
Ngô Nhất Đạo ngẩng đầu hỏi.
Hoàng Đế gật đầu:
- Một đồng cũng không cho.
Ngô Nhất Đạo trầm mặc một lúc rồi nghiêm túc nói:
- Vậy thì lần kinh doanh này phải làm thật lớn rồi.