Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1190: Càng ngày càng ít (2)

Mấy ngày nay vào buổi tối Phương Giải đều thích ngồi trên nóc nhà uống rượu, nhìn bầu trời ngẩn người. Các nàng biết Phương Giải dù an tĩnh, kỳ thực càng không an tĩnh. Nhìn bề ngoài thì phẳng lặng, nhưng không biết trong lòng đang gợn sóng cỡ nào. Hắn là một người không muốn nói sự hoang mang trong lòng cho người khác. Kỳ thực phần lớn nam nhân đều giống vậy, luôn hy vong tự mình giải quyết khó khăn.

Điểm này không liên quan tới thân phận địa vị, vương hầu đại tướng đều như vậy, bình dân cũng như vậy.

Nam tử nghèo khổ sẽ dốc hết sức khiến cho vợ con mình trôi qua những ngày lành. Thiếu ăn thiếu mặc, bọn họ cố gắng tự giải quyết.

Lúc nữ nhân hỏi nam nhân có phải là có tâm sự gì hay không, thì hơn nửa sẽ được câu trả lời là không.

Các nàng biết Phương Giải cần an tĩnh, bởi vì trong lòng hắn cất giấu quá nhiều bí mật, cho nên người khác căn bản không thể giúp được. Đành phải để cho hắn tự suy nghĩ, tìm biện pháp giải quyết vấn đề. Cho nên có đôi khi các nàng đều cảm thấy giữa mình và Phương Giải có một tầng ngăn cách khó có thể giải trừ. Tầng ngăn cách này nằm trên người Phương Giải.

- Nhất định là huynh ấy lại có chuyện gì không nghĩ ra rồi.

Trầm Khuynh Phiến tựa vào cây đại thụ, nhìn bóng hình dưới ánh trăng kia.

- Không sao đâu.

Hạng Thanh Ngưu đi qua, lắc đầu cười nói:

- Các cô nên tin tưởng hắn. Hắn tên là Phương Giải, tự là Giác Hiểu. Hắn hiểu được rất nhiều thứ, mặc dù có một số việc tạm thời không rõ, thì cũng rất nhanh hiểu ra.

- Có vẻ như huynh ấy hay tâm sự với ngươi còn nhiều hơn bọn ta.

Mộc Tiểu Yêu nhìn Hạng Thanh Ngưu, nói.

- Lời này có ý gì…

Hạng Thanh Ngưu sửng sốt, sau đó vội vàng lắc đầu:

- Ta rất bình thường, hắn cũng rất bình thường.

Mộc Tiểu Yêu bật cười:

- Ngươi nghĩ gì vậy!





Đêm tối sẽ luôn tới, không thay đổi vì mong muốn của con người. Bất kể là người thích đêm tối hay là người không thích, đều không ngăn được ban đêm tiếp nhận ban ngày thống trị đại địa. Mọi người đã quen với việc cho rằng ánh sáng là thiện, hắc ám là xấu.

Không chỉ như vậy, mọi người cảm thấy ban ngày không cần giấu diếm điều gì, mà ban đêm, luôn có một số điều khiến cho người ta sợ hãi.

Ánh trăng, là sự an ủi duy nhất vào đêm đen.

Tối nay ánh trăng có vẻ khá sầu thảm, trắng một cách bất bình thường. Kỳ thực nếu quan sát cẩn thận, sẽ phát hiện ra rằng ánh trăng cũng khác nhau. Ánh trăng sáng khiến cho người ta có cảm giác an toàn, mà ánh trăng nhạt khiến cho người ta cảm thấy điềm xấu.

Thế gian

Thực sự có rất nhiều bí mật

Ánh trăng sáng

Không chiếu sáng đại địa, ngược lại khiến chỗ hắc ám càng thêm hắc ám.

Hình dạng của Đại Luân Tự khá thê lương. Tia sáng quỷ dị và cường đại kia đã chém đứt đôi Đại Luân Tự…Từ khi có Đại Luân Tự tới nay, chưa từng xuất hiện chuyện như vậy.

Tuy rằng thê lương

Nhưng những người đi ra vẫn dùng cửa chính, mà không phải từ bức tường sụp đổ.

Đi ra không phải là một người, mà là rất nhiều người. Bọn họ mặc tăng y màu trắng, để chân trần, giẫm lên ánh trăng sáng, đi ra từ cửa chính Đại Luân Tự. Bọn họ có khuôn mặt giống hệt nhau, hoàn mỹ không tỳ vết.

- Đáng tiếc

Thanh âm giống như từ tầng mây thổi tới:

- Người đại tu hành của thế gian này càng ngày càng ít. Tu hành đã có lịch sử ngàn năm nhưng không xuất hiện bao nhiêu người đại tu hành, mà lúc tiêu vong lại nhanh chóng. Các ngươi đã khó tìm được đối thủ để tăng tu vị…Tuy nhiên, còn có biện pháp.

Sau khi nói xong, những người giống nhau kia bắt đầu chém giết.

Hai trăm người biến thành một trăm, một trăm biến thành năm mươi…Cuối cùng, ngoài cửa Đại Luân Tự chỉ còn lại bốn người giống hệt nhau. Bọn họ nhìn nhau, trong mắt đầy tham lam, đói khát.

- Đủ rồi

Thanh âm truyền tới:

- Tu vị của bốn người các ngươi đã đủ. Đi thôi.





Mông Nguyên

Vương Đình

Khoát Khắc Đài Mông Ca, một người nhất định sẽ được lịch sử ghi nhớ tên. Trong gia phả của gia tộc Hoàng Kim, tên của y sẽ chói mắt hơn bất kỳ cái tên nào. Bởi vì y hoàn thành một chuyện mà gia tộc Hoàng Kim muốn làm suốt hơn nghìn năm qua. Tuy việc này khiến cho thực lực của đế quốc giảm mạnh, nhưng khiến sự thống trị của gia tộc Hoàng Kim đạt tới độ cao trước nay chưa từng có.

Theo lý thuyết, Mông Ca nên vui vẻ, đắc ý, tự hào, thậm chí là kiêu ngạo.

Nhưng y không có

Thoạt nhìn y vẫn rất bình tĩnh, nhưng chỉ có y tự biết trong lòng khổ sở cỡ nào. Y cho rằng mình làm được chuyện mà tổ tông nghĩ cũng không dám nghĩ. Nhưng lúc y nghĩ tới đã thành công thì mới phát hiện toàn bộ đều là công dã tràng. Nhưng gánh nặng này, chỉ có thể do chính y vác lên vai.

Y không thể để lộ chân tướng, bởi vì gia tộc Hoàng Kim không thể chịu nổi thêm đả kích.

Cái gọi là thắng lợi cuối cùng, là y triệu hồi Hắc Sơn kỵ binh mà nghìn năm qua đế quốc Mông Nguyên chưa từng dùng tới mới có thể thành công. Nhưng khiếm khuyết của việc triệu hồi Hắc Sơn quân đã từng bước lộ ra. Tuy nhiên đó không phải là nguyên nhân khiến y tâm phiền ý loạn. Còn có một việc khiến y đau đầu hơn cả Hắc Sơn Quân.

Rất nhiều người không thể hiểu nổi, vì sao y đã nắm chắc thắng lợi trong tay rồi mà lại buông tha cho việc tấn công Đại Luân Tự. Y giải thích là Phật tông đã không còn như ngày xưa, tấn công Đại Luân Tự chỉ khiến thương vọng tăng thêm mà thôi. Nhưng trên thực tế, là vì trong lòng y sinh ra một cảm giác vô lực.

Sở dĩ y không đánh Đại Luân Tự, căn bản không phải là vì y sợ thương vong. Y đã đánh cuộc toàn bộ đế quốc và sự hưng vong của gia tộc Hoàng Kim, chẳng lẽ còn quan tâm tới một chút tổn thất này sao? Chỉ cần đoạt được quyền lực chân chính từ trong tay Phật tông, thì dù hy sinh nhiều hơn nữa cũng là gì?

Nhưng, Đại Luân Tự không thể đánh hạ được.

Bởi vì y biết một ít bí mật.

Một bí mật khiến cho y cảm thấy sợ hãi khôn cùng.

- Có tin tức gì của Quốc Sư không?

Mông Ca không yên lòng hỏi.

- Có một chút.

Người đáp là tướng quân Mông Liệt được coi trọng gần dây. Từ khi y mang binh trở về, địa vị của y ở Vương Đình càng ngày càng lên cao. Hiện tại trong quân đội Vương Đình có hai người có thực lực mạnh nhất, một là y, hai là tướng quân Cái Xá của Hắc Sơn Quân. Y là dòng chính của gia tộc Hoàng Kim, hơn nữa có công bình định, địa vị lên cao không có gì lạ. Mà tướng quân Cái Xá của Hắc Sơn Quân không phải là một cái tên khiến người ta thích. Người kia vĩnh viễn giữ bộ dáng lạnh như băng, giống như không còn thất tình lục dục, chỉ là cỗ máy chiến tranh.

Tuy nhiên, Hắc Sơn Quân là đội quân tinh nhuệ nhất của Mông Nguyên, điều này không cần bàn cãi.

Qua nhiều thế hệ, các Đại Hãn Mông Nguyên đều đặt Hắc Sơn Quân ở phía tây bắc đế quốc. Cho dù ở phía đông quật khởi một đế quốc tên là Đại Tùy thì cũng chưa bao giờ điều động tới Hắc Sơn Quân. Thứ nhất, là vì ở phía tây bắc Mông Nguyên có thế lực có thể uy hiếp hơn xa người Tùy. Thứ hai là vì chiến lực của Hắc Sơn Quân quá hùng mạnh.

Một khi triệu hồi Hắc Sơn Quân, con dao hai lưỡi này đủ để cho bất kỳ người nào đau đầu, cho dù là một người hùng tài đại lược như Mông Ca.

Mấy năm qua Khoát Khắc Đài Mông Liệt đã trải qua rất nhiều chuyện. Từ lúc phản công tiến vào Đại Tùy tới lúc trở lại thảo nguyên gia nhập vào trận chiến với Phật tông, y đã trải qua vô số đại chiến, hơn nữa nhiều lần sinh tử. Trong trận chiến với Phật tông, lang kỵ tinh nhuệ bị tổn thất rất lớn, trong đó bao gồm không ít tướng lĩnh ưu tú của đế quốc.

Lúc chiến sự chấm dứt, địa vị của Mông Liệt càng thêm nổi bật.