Thành Hỏa Hồ đã có lịch sử hơn hai trăm năm, còn lâu hơn cả Đại Tùy, giờ chỉ còn là đống hoang tàn. Nơi này, là nơi chịu thiệt hại lớn nhất khi quân Tùy bắc thượng tấn công Trường An. Toàn bộ tinh nhuệ của Trịnh quân đều tập kết ở đây chống cự thế công của quân Tùy. Trịnh quân chiếm ưu thế về binh lực, còn có thành Hỏa Hồ ngăn cản, cuối cùng vẫn thua.
Đó là vì, quân Tùy lúc đó, từ Dương Kiên cho tới binh lính, trong lòng mỗi người đều có một cỗ khí thế.
Một cỗ khí thế không chịu thua.
Hơn hai trăm năm sau, Dương Kiên lại tới thành Hỏa Hổ lần nữa. Chỉ có điều ông ta đã không còn khí phách năm đó, chỉ còn hơi tàn mà thôi.
Phương Giải đuổi gấp, ông ta trốn cũng gấp.
Đã nhiều ngày, chạy từ Giang Nam tới Giang Bắc, Phương Giải không hề dừng lại dù chỉ một phút. Dương Kiên rất rõ ràng vì sao Phương Giải lại truy đuổi quyết liệt như vậy, đó là vì Phương Giải quyết không cho phép ông ta có thời gian khôi phục. Phương Giải biết tu vị của mình không bằng Dương Kiên, phương pháp thắng duy nhất chính là đấu nghị lực. Bức bách Dương Kiên không có một cơ hội thở dốc, như vậy Dương Kiên liền không có cách nào khôi phục lại.
Đây là phương pháp chiến thắng duy nhất của Phương Giải.
Cho dù chỉ cho Dương Kiên một ngày để khôi phục, thì Phương Giải cũng không dám xác định mình có thể chiến thắng hay không. Năm đó khí thế tất phá thành Hỏa Hồ của quân Tùy đã không còn trên người Dương gia, mà trên người Phương Giải.
Ở bên trong đống hoang tàn của thành Hỏa Hồ, tốc độ chạy của hai người kỳ thực đã kém xa lúc đầu. Đoạn đường mấy ngàn dặm này, hai người vừa chạy vừa đánh. Đổi thành người thường thì đã mệt chết không biết bao nhiêu lần. Cho dù là bảo mã từ thảo nguyên Tây Vực, cũng không biết chết bao nhiêu con.
Nhưng bọn họ, vẫn còn đang kiên trì.
Lúc đầu Dương Kiên không ngờ Phương Giải lại kiên trì như vậy. Ông ta vừa đánh vừa lui chính là muốn tìm thời cơ để khôi phục tu vị. Nhưng Phương Giải đuổi theo sát sao khiến cho ông ta buộc lòng phải chạy trốn tới thành Trường An. Chỉ khi trở lại thành Trường An, ông ta mới có thể thoát khỏi tình cảnh chật vật như bây giờ.
Chi khi trở lại thành Trường An, ông ta mới thu lại phần tự tin kia.
- Ngươi cứ đuổi theo như vậy, người chết cuối cùng sẽ là ngươi.
Dương Kiên đã thở hồng hộc. Đối với một người tu hành mà nói, đây là một việc hiếm thấy, huống chi là một người đại tu hành. Chạy không ngừng mấy ngày, cho dù thân thể của ông ta đã được một nửa tu vị của Vạn Tinh Thần rèn luyện, nhưng vẫn có chút ăn không tiêu.
Còn Phương Giải, thể chất biến thái của hắn khiến hắn thoạt nhìn thoải mái hơn Dương Kiên một chút. Tuy nhiên nếu hắn muốn đuổi kịp Dương Kiên thì cũng không phải là chuyện dễ dàng.
- Cuối cùng như thế nào, không ai có thể biết rõ được.
Phương Giải ném một đao tới, Dương Kiên lảo đảo tránh né. Mũi đao lướt qua, một viên đá bị nổ tung. Cách chưa tới hai mét, đao khí bắn ra chỉ có uy lực như vậy, nếu là lúc bình thường bị Mạt Ngưng Chi nhìn thấy, nàng ấy chắc chắn sẽ cười nhạt vài câu.
Nhưng vào lúc này, có lẽ Mạt Ngưng Chi sẽ sợ tới mức khó nói lên lời.
- Cho dù hiện tại ta không đuổi theo ngươi, chẳng lẽ về sau ngươi không giết ta?
Phương Giải nói ra mấy chữ này, bờ môi đã khô nứt. Ngay cả hắn cũng không nhớ rõ, đã bao nhiêu ngày rồi không ăn không uống. Nếu không phải có khí lực kinh người, hiện tại hắn đã xụi lơ dưới đất. Dương Kiên cũng như vậy, trận chiến này đã vượt qua bất kỳ trận chiến lừng lẫy nào mà ông ta từng bình định thiên hạ.
Trên đường đi, qua chỗ có nước liền nhân cơ hội uống mấy ngụm, tùy tiện mò một con cá, không cạo vẩy liền ăn sống. Song phương vừa đề phòng bị đối phương đánh lén, vừa tính toán chính xác thể lực mà mình còn thừa.
Chủ yếu nhất, đã mấy ngày rồi bọn họ không được ngủ.
Với tu vị của bọn họ, lúc này chỉ cần vừa chợp mất sẽ lập tức ngất đi.
Dương Kiên vừa chạy vừa tùy tay bẻ một nửa viên gạch trên tường quay đầu ném về hướng Phương Giải. Chiêu thức này, đâu còn phong phạm của người đại tu hành, mà giống như hai tên lưu manh vô lại đánh nhau. Hiện tại ông ta không dám lãng phí quá nhiều nội kình. Đã chạy tới đây, cách Trường An không xa. Ít nhất…cảm giác đã không còn xa.
Phương Giải không dùng Trực Lộ đao đánh nát viên gạch, bở vì mỗi một lần nâng cánh tay đều là tiêu hao thể lực. Hắn nhìn viên gạch bay tới, lắc đầu tránh né, viên gạch bay sát qua tai hắn. Mặc dù chỉ là một cú né tránh đơn giản, nhưng Phương Giải không thể không tính toán chính xác động tác của mình.
- Trẫm đã hứa cho ngươi làm Vương, ngươi còn muốn gì nữa?
Vừa chạy vừa nói, đây là chuyện duy nhất mà ông ta không buông tha. Bởi vì ông ta biết, Phương Giải vào lúc này cũng giống như ông ta, chỉ dựa vào một hơi để chạy. Nếu có thể là ảnh hưởng tới tâm tình của Phương Giải, dù chỉ là buông lỏng trong nháy mắt, thì cũng đủ cho Phương Giải không thể tiếp tục đuổi theo.
Phương Giải không nói lời nào.
- Miễn là trẫm còn sống, thì liền có lợi lớn cho Trung Nguyên. Ngươi ghét người nước ngoài, vậy thì giao cho ngươi đi đánh…trẫm cũng ghét bọn chúng, miễn là trẫm sống, trẫm sẽ đi đánh. Ngươi có Hắc Kỳ Quân, mà trẫm có thể gọi thêm mấy chục vạn binh mã. Ngươi giết trẫm, chẳng phải là có lợi cho kẻ địch bên ngoài sao?
- Trẫm và ngươi liên thủ, thiên hạ này liền không có kẻ địch.
- Câm miệng đi.
Phương Giải dẫm chân mạnh xuống đất, lần nữa phóng ra đao khí. Đao khí khó khăn lắm mới tới sau lưng Dương Kiên, Dương Kiên không còn áo giáp bảo vệ, quần áo phía sau bị cắt rách, làn da bị đứt, nhưng không có nhiều máu chảy ra. Lúc ở Giang Nam, Đại Tự Tại từng nói Dương Kiên phải không ngừng thay máu để duy trì sinh mạng. Hiện tại Phương Giải tin vào lời này, hơn nữa hắn biết rằng Dương Kiên cũng sắp sức cùng lực kiệt.
Nếu không phải Dương Kiên đã biết mình sắp dầu hết đèn tắt, thì đâu phải phí lời như vậy?
- Ngươi đã không còn nhiều máu để chảy ra.
Phương Giải bình tĩnh nói một câu, nhưng hắn vẫn nhìn thấy thân thể của Dương Kiên khẽ run.
- Ta biết ngươi muốn trở lại Trường An, con cháu Dương gia mà ngươi mang theo đã chết hết. Đây cũng là lý do vì sao ta muốn tử chiến với ngươi…Ta còn biết ngươi vội vã trở về Trường An, là vì trong thành Trường An nhất định còn thứ gì đó giúp ngươi khôi phục lại tu vị.
Phương Giải ném Trực Lộ đao, thanh đao bay sát qua cổ của Dương Kiên, để lại một vết trên cổ. Nhưng Dương Kiên vẫn không dám giơ tay nhặt Trực Lộ đao, bởi vì ông ta biết Phương Giải sẽ không phạm phải sai lầm như vậy. Chỉ cần ông ta nhặt thanh đao kia, nói không chừng ngọn lửa màu vàng sẽ đốt cháy ông ta trong nháy mắt.
Dương Kiên vẫn còn nhớ rõ bộ dáng của Đại Tự Tại trong quả cầu lửa kia.