Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1169: Ý nguyện của trẫm

Trong ngọn lửa có người, người nọ tên là Đại Tự Tại.

Ở Trung Nguyên, có lẽ không có nhiều người biết ba chữ này, dù biết cũng không có một chút kính ý nào. Nhưng ở đại thảo nguyên phía tây kia, ba chữ Đại Tự Tại đại biểu cho sự kính sợ. Có vô số mục dân từng quỳ xuống cúng bái chỉ vì có thể được tiến vào Đại Luân Tự trên Đại Tuyết Sơn. Cho dù chỉ được một tăng nhân bình thường tiếp đón, thì mục dẫn này cũng sẽ ghi nhớ cả đời.

Nếu như được nhìn thấy nhân vật như Đại Tự Tại, chỉ sợ sẽ kích động khó nói thành lời.

Một người như vậy, bởi vì một chút sơ suất tính sai, hiện tại biến thành một ngọn lửa.

- Phật tông thường nói, mỗi người đều có tội nghiệt, chỉ có Nghiệp Hỏa mới có thể đốt hết sạch tội ác, làm cho người ta sạch sẽ rời khỏi thế giới này, đi về miền cực lạc.

Phương Giải nhìn ngọn lửa, có chút thất thần nói:

- Mặc kệ thù hận Phật tông bao nhiêu, thì không thể phủ nhận những lời dối trá này của Phật tông nghe khá có lý. Những lời này đúng là lừa gạt, hơn nữa lừa đều là người thiện lương thuần phác…nhưng, nó chẳng phải cũng khiến cho con người ta hướng thiện đó sao? Tăng nhân của Đại Luân Tự cao cao tại thượng đã quen, cho nên quên mất những điều này, nhưng những tín đồ mục dân vẫn không quên.

Phương Giải nghĩ tới tăng nhân không đáng tin trong thành Đại Lý, nghĩ tới Đại hòa thượng Ngộ Kỷ điên điên khùng khùng kia.

- Phật tông chắc sẽ không diệt vong.

Hạng Thanh Ngưu thở dài một tiếng:

- Mặc dù Phật tông Tây Vực đã bị gia tộc Khoát Khắc Đài Mông chèn ép, nhưng tông môn này vẫn sẽ lưu truyền xuống. Có lẽ trong khoảng thời gian dài bọn họ sẽ ngủ đông giống như con ve, đợi thời cơ thích hợp lại chui ra rồi cất tiếng kêu lớn…

- Nếu tương lai của Phật tông là Ngộ Kỷ Đại hòa thượng thì thật tốt.

Phương Giải xoay người, nhìn về phía Dương Kiên.

Lúc hắn xoay người, Đại Tự Tại bị đốt thành tro bụi đã ngã xuống đất, không bao giờ đứng dậy được nữa, không bao giờ lột da được nữa. Nhưng ngọn lửa vẫn còn thiêu đốt. Tuy kim hỏa của Phương Giải khác với Nghiệp Hỏa của Phật tông, nhưng có một điểm giống nhau là đốt tận thì mới diệt. Có lẽ đốt tới khi Đại Tự Tại ngay cả bột phấn cũng không còn.

- Trên đời này, có lẽ không ai hiểu nắm chắc thời cơ hơn ngươi.

Dương Kiên nói ra một câu từ đáy lòng.

Phương Giải cười cười:

- Cảm ơn đã khen, nhưng có một số việc vẫn phải tính toán.

Dương Kiên gật đầu:

- Hai người các ngươi, một là đệ tử quan môn của Vạn Tinh Thần, một là đệ tử của Dương Kỳ…Trẫm biết giữa chúng ta chỉ có một con đường có thể đi. Tuy nhiên, lúc trước trẫm hạ lệnh mang thi thể của Vạn Tinh Thần trở về Trường An rồi quất roi, trẫm chưa bao giờ hối hận, bởi vì đó là điều mà ông ta nên nhận.

Hạng Thanh Ngưu cắn môi nói:

- Yên tâm, nếu ta giết ngươi ta cũng sẽ quất roi vào thi thể của ngươi, đó là điều ngươi nên nhận.

- Thế gian này chính là kỳ quái như vậy…

Dương Kiên thở dài;

- Nếu Vạn Tinh Thần có thể sống lại, có lẽ ông ta sẽ không trách trẫm đã quất roi vào thi thể của ông ta, bởi vì ông ta biết chuyện như vậy sẽ phát sinh. Trẫm cũng vậy, nếu trẫm chết rồi có người quất roi vào thi thể trẫm, trẫm sống lại sẽ không quá oán giận, bởi vì trẫm biết đó nhân chi thường tình. Nhưng…Vạn Tinh Thần không thèm để ý, trẫm không thèm để ý, không có nghĩa là hậu nhân của ông ta, hậu nhân của trẫm không thèm để ý. Đây là sự khác nhau.

- Còn có một sự khác nhau.

Hạng Thanh Ngưu cười lạnh nói:

- Vạn Tinh Thần có hậu nhân, ngươi…đã không còn.

Dương Kiên hít sâu vào một hơi, sau đó nhìn về phía Phương Giải:

- Trước khi đánh trẫm, trẫm có thể hỏi ngươi một vấn đề không?

Hạng Thanh Ngưu nhìn Phương Giải, nói:

- Đừng để ý tới y, y đang kéo dài thời gian để khôi phục lại đấy.

Phương Giải lắc đầu nói:

- Nghe y nói hết.

Dương Kiên ừ một tiếng, cười cảm ơn:

- Có một chuyện trẫm nghĩ mãi không rõ, nhất là khi trẫm lần nữa xuất hiện ở thế gian này, trẫm càng nghĩ không thông. Người tu hành, rốt cuộc có nên tồn tại hay không? Nếu như không có người tu hành, vậy thì chiến tranh sẽ không phụ thuộc vào trận chiến cá nhân. Trẫm luôn cảm thấy rằng, chém giết trên chiến trường vẫn công bằng hơn.

- Già mồm cãi láo!

Hạng Thanh Ngưu mắng một câu:

- Nếu sự tồn tại của người tu hành là vô nghĩa, thì sao ngươi lại cần một nửa tu vị của sư phụ ta? Nếu ngươi không có một nửa tu vị đó, ngươi có thể thắng được La Diệu, thắng được Thắng Đồ, thắng được thư viện Thông Cổ, thắng được Đại Tự Tại sao? Ngươi rõ ràng chiếm được tiện nghi mà còn ra vẻ, thật là mặt dày.

Dương Kiên không tức giận, cảm thán nói:

- Hơn một nghìn năm trước, Tang Loạn khai sáng tu hành, vì thế chiến tranh trên thế giới này đã không còn trở nên đơn thuần nữa rồi. Trước khi Tang Loạn có thể tu hành, các bộ tộc Tây Vực giải quyết mâu thuẫn với nhau chính là chiến đấu công bằng trên chiến trường. Mà sau khi Tang Loạn có thể tu hành thì sao? Người đại tu hành ảnh hưởng trực tiếp tới công bằng, bộ tộc nào có người tu hành, là có thể uy hiếp bộ tộc không có người tu hành.

- Vì sao Trung Nguyên và Tây Vực lại xuất hiện người tu hành? Mà ở bên kia biển rộng lại không có? Tuy người nước ngoài nhìn khác với chúng ta, nhưng thể chất giống nhau. Vì sao cùng một thể chất, người Trung Nguyên và Tây Vực tu hành ầm ầm, mà bên kia đại dương lại không có?

Dương Kiên nhìn Phương Giải, hỏi:

- Ngươi từng nghĩ tới vấn đề này chưa?

Phương Giải gật đầu:

- Nghĩ tới rồi, nhưng vẫn chưa tìm được đáp án. Có lẽ…có một người đã tìm được đáp án, nhưng hắn không nói cho ta biết.

Dương Kiên trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên nghiêm túc nói:

- Ngươi có tin rằng, thế gian này tồn tại thần linh không?





Phương Giải muốn nói không tin, nhưng vừa nghĩ tới mình xuất hiện ở thế giới này chính là một chuyện không thể giải thích nổi, cho nên hắn không thể phủ nhận. Những người bình thường không hiểu về người tu hành, cho nên có bộ phận lớn tin chắc rằng thế gian này tồn tại thần linh.

Thần linh nắm trật tự quy tắc của thế gian trong lòng bàn tay.

Vận mệnh của mọi người, đều do thần linh chi phối.

- Ngươi muốn nói cái gì?

Phương Giải hỏi.

Dương Kiên hít sâu vào một hơi, sau đó nghiêm túc nói:

- Chuyện này là không lâu trước trẫm mới nghĩ tới, là lúc mà ngươi phái người báo với trẫm rằng người nước ngoài xâm lấn Đông Cương. Trẫm không nhịn được nghĩ, vì sao người nước ngoài lại đi theo một con đường hoàn toàn khác với chúng ta? Nếu…nếu người nước ngoài có thể tu hành được, vậy thì hỏa khí có còn xuất hiện bên kia biển rộng không? Sẽ phát triển nhanh chóng không?

- Trẫm là Hoàng Đế của Đại Tùy, cuối cùng vẫn là Hoàng Đế, cho nên trẫm luôn nhìn xa, nghĩ nhiều hơn người khác, hơn nữa đứng ở độ cao quốc gia để suy xét vấn đề.

Dương Kiên chậm rãi nói:

- Chính vì thế, nên trẫm mới không nhịn được nghĩ tới những chuyện này. Trẫm tin tưởng, nếu hơn một nghìn năm trước người nước ngoài cũng có thể tu hành, vậy thì hiện tại bọn họ liền giống như chúng ta, người tu hành chiếm địa vị tuyệt đối, ngay cả Hoàng Đế cũng phải tuân theo. Nhưng cùng ở một thế giới, lại có sự phát triển khác nhau, vì sao?

Dương Kiên hỏi.