Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1167: Giết người không đền mạng

Nhưng từ bước thứ hai trở đi, hành động của Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu càng ngày càng xa với tính toán của Dương Kiên. Kỳ thực vào lúc đó, trong lòng Dương Kiên đã nảy sinh bất an. Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu giết chết thủ hạ của Đại Tự Tại, nhất là 28 tăng nhân áo đỏ kia, không phải là chuyện quá khó khăn. Nhưng hai người này lại chậm chạp không xuất hiện…Dương Kiên lãnh binh nửa đời người, làm Hoàng Đế vài chục năm, am hiểu nhất là tính kế.

Nhưng, lần này ông ta lại bị tính kế.

Phương Giải cố ý kéo dài thời gian. Hắn và Hạng Thanh Ngưu đã giết xong đám người của Phật tông kia một lúc lâu, rồi đứng một bên quan sát trận chiến. Thẳng tới khi Dương Kiên tưởng rằng Phương Giải sẽ không tới, liền vận dụng kiếm giới của Vạn Tinh Thần đánh cho Đại Tự Tại trọng thương rồi lột xác, thẳng tới Đại Tự Tại có năng lực chạy trốn, thì Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu mới đến.

Sau khi đến, Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu không động thủ.

Buộc Dương Kiên không thể không dốc hết toàn lực.

Thần Uy!

Là một chiêu mạnh nhất mà Dương Kiên có thể phát huy vào lúc này.

Mặc dù bản thân ông ta đã trọng thương, nhưng một kích này vẫn khiến cho Đại Tự Tại biến sắc.

- Phật Liên!

Đại Tự Tại nhanh chóng lui về phía sau rồi khoanh chân ngồi ở giữa không trung. Dưới thân thể của y xuất hiện một đóa hoa sen lớn trắng ngần giống như cẩm thạch, trong nháy mắt nở rộ. Mỗi cánh hoa đều lớn hơn người trưởng thành, tầng phía ngoài sau khi nở rộ liền thu vào trong, tạo thành bức tường kín bảo vệ Đại Tự Tại ở trong.

Hơn nữa, đóa hoa sen này nhanh chóng chuyển hóa, từ màu trắng ngần biến thành màu vàng.

Đại Tự Tại tự nhốt mình trong hoa sen, ngăn cản Thần Uy của Dương Kiên.

Ngay một khắc này, Phương Giải đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.

Hắn nhìn thoáng qua Hạng Thanh Ngưu:

- Hoa sen này khá quỷ dị, có khả năng Đại Tự Tại muốn chạy trốn!

Phương Giải chợt nhớ tới Thiên Tôn Trí Tuệ lúc gặp ở Trường An. Lúc ấy Trí Tuệ bị nhiều cao thủ Đại Tùy bao vây, Trí Tuệ dùng hoa sen để bỏ chạy không chỉ một lần. Tu vị của Đại Tự Tại hơn xa Trí Tuệ, sao có thể không biết dùng hoa sen để bỏ chạy được?

- Ta giúp ngươi!

Hạng Thanh Ngưu nói một câu, sau đó duỗi hai tay về phía trước. Ống tay áo phình lên, hai con cá, một trắng một đen bơi nhanh ra ngoài. Mà Phương Giải dừng tại chỗ, trong mắt lóe lên sự khác thường.

Thần Uy!

Đây là tên mà Dương Kiên đặt cho một kích này của mình. Ông ta tu vũ khí chi đạo, uy lực của Thần Uy chính là uy lực của thiên quân vạn mã. Một đao kia chém xuống, giống như hàng vạn đại quân tập trung toàn bộ lực lượng vào một kích, uy thế không cần nghĩ cũng biết. Lúc đầu quyết chiến với La Diệu, Dương Kiên còn chưa tung ra một kích này liền có thể đánh bại được La Diệu. Hiện tại, Dương Kiên bị dồn tới tuyệt cảnh, không thể không sử dụng một chiêu này.

Một người tu hành Ngũ Phẩm có thể nghiền ép mười mấy người thường, một người tu hành Cửu Phẩm đã vượt quá phạm vi nhân loại trong mắt người thường. Năng lực của người tu hành, người bình thường không thể so sánh nổi. Nhưng nếu trăm người bình thường thì sao? Nếu có người có thể gắn kết lực lượng của trăm nghìn người, thì sẽ mạnh như thế nào?

Đây đúng là lý do mà Đại Tự Tại biến sắc.

Một người bình thường, người tu hành sẽ không để vào mắt. Mười, trăm người, ngàn người, thậm chí vạn người, người đại tu hành vẫn không để vào mắt. Bởi vì những lực lượng này là phân tán, không hề có uy hiếp.

Nhưng lực lượng của một trăm nghìn người, tập trung vào một kích.

Đại Tự Tại sợ

Thực sự sợ

Mũi đao Thần Uy chém mạnh vào đóa hoa sen đã chuyển sang màu vàng nhạt kia, một cỗ uy lực kinh khủng giống như có thể hủy thiên diệt địa xuất hiện. Đây có lẽ là chiêu thức công kích và phòng thủ mạnh nhất mà Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu từng thấy. Một là thanh đao sắc bén nhất thiên hạ, một là lá chắn chắc chắn nhất thiên hạ.

Bất luận từ ngữ nào cũng không thể miêu tả được sự hùng mạnh của một kích này.

Oành!

Đất rung núi chuyển.

Hoa sen màu vàng nhạt xuất hiện vết rạn, giống như đập một búa vào ngọc thạch. Đóa hoa chỉ giữ vững một lát liền rạn nứt, sau đó nứt vỡ. Cánh hoa phía ngoài cùng không chịu nổi gánh nặng mà vỡ thành mảnh vụn rơi đầy đất, cực kỳ chói mắt.

Theo sau đó là những cánh hoa nhỏ hơn, có màu vàng đậm hơn. Nhưng không hề có tác dụng gì, dưới một kích của Thần Uy, chỉ có thể vỡ vụn.

Sau những cánh hoa nhỏ thì chính là Đại Tự Tại rồi.

Nhưng

Đại Tự Tại ở đâu?

Đồng tử của Dương Kiên co lại!

Bên trong hoa sen, căn bản không thấy bóng dáng của Đại Tự Tại!





Đại Tự Tại chậm rãi mở mắt ra, không nhịn được nở nụ cười. Y biết mình đã tránh được một kích không thể ngăn cản của Dương Kiên. Ở trước mặt một kích đó, cho dù tu vị của y đã đạt mới cao nhất thì vẫn không thể ngăn cản. Một kích này, khiến cho y nghĩ tới cảm giác bất lực khi đứng trước mặt Đại Luân Minh Vương lúc trước.

Nhưng Dương Kiên không phải là Đại Luân Minh Vương.

Đại Luân Minh Vương khống chế được địa mạch của y, cho nên ở trước mặt Đại Luân Minh Vương, y làm gì cũng là vô nghĩa. Đại Luân Minh Vương chỉ cần phá hủy địa mạch của y, y sẽ tan rã giống như tuyết bị đổ nước sôi lên. Lúc đó, Đại Tự Tại thực sự sợ hãi Đại Luân Minh Vương.

May mắn, Dương Kiên không hiểu cái gì gọi là địa mạch.

May mắn, y vẫn không quên bí kỹ bỏ trốn bằng hoa sen.

Theo y, tu vị của Thiên Tôn Trí Tuệ bất quá chỉ là trò cười mà thôi. Cái gọi là Tứ Đại Thiên Tôn của Đại Luân Tự, trừ y ra, ba người còn lại chỉ là thứ mà Đại Luân Minh Vương bày cho người khác xem. Tu vị của Trí Tuệ chỉ là Cửu Phẩm đỉnh cao, nhiều nhất là sắp bước chân vào Thông Minh Cảnh. Tu vị như vậy không hiếm có ở Đại Luân Tự.

Sở dĩ Trí Tuệ là một trong Tứ Đại Thiên Tôn, là vì Đại Luân Minh Vương muốn mê hoặc kẻ thù.

Nếu ngay cả Cửu Phẩm đỉnh cao cũng có thể xưng là Thiên Tôn, vậy thì Đại Luân Tự có đáng sợ không?

Không đáng sợ

Đại Luân Tự thực sự không đáng sợ?

Đáng sợ

Đại Tự Tại mới thực sự là cường giả trong Tứ Đại Thiên Tôn, là người mạnh nhất trong vòng trăm năm qua dưới trướng của Đại Luân Minh Vương. Ở trong Đại Luân Tự, y chỉ sợ có mỗi mình Đại Luân Minh Vương. Đn, đây cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài. Không ai hiểu về Đại Tự Tại, giống như y không hiểu gì về vật kia.

Ngay lúc Dương Kiên tung ra một kích Thần Uy kia, Đại Tự Tại có chút hối hận. Hối hận vì sao mình nghe lời vật kia…Sở dĩ dùng vật kia để hình dung,, là vì chính Đại Tự Tại cũng không rõ ràng đó là người hay là một thứ tồn tại gì đó mà mình không biết.

Nếu như không nghe vật kia, vậy thì mình đã không cần liên tục đối mặt với sinh tử như vậy.

Lần này, sinh tử cách y gần nhất.

Chỉ cách một đường.

Đánh thắng được thì đánh, không được thì chạy đi, thực ra hơi vô lại. Dù là người đại tu hành hay là người thường, thì người với người chẳng phải giống nhau sao?

Cho nên Đại Tự Tại không cảm thấy mất mặt gì.

Y mở mắt ra, muốn nhìn xem mình đang ở nơi nào.

Rời khỏi chiến trường thảm thiết, rời khỏi Dương Kiên kẻ khiến người ta căm tức, mặc kệ ba người kia đánh với nhau, khiến cho ba kẻ mà y đều không vừa mắt chém giết đi. Hết thảy đều không liên quan gì tới y nữa. Cho dù không hoàn thành nhiệm vụ của vật kia, thì còn sống chẳng phải tốt hơn sao?

Y tưởng lúc mở mắt sẽ thấy trời xanh nước biếc, nhìn thấy những bông hoa dần tàn vào cuối thu, nhìn thấy những con cá nhảy lên mặt nước.

Hết thảy đều tự nhiên

Nhưng

Lúc y mở mắt ra, chỉ thấy…một nắm đấm.

- Đạo gia thưởng cho ngươi một phen sống không bằng chết!

Thanh âm này tới cùng lúc với nắm đấ, thanh âm làm tai của Đại Tự Tại đau nhói, mà nắm đấm thì thực sự khiến một bên mặt của y đau đớn. Bàn tay kia tuy mập mạp mềm mại, nhưng uy lực của nó không hề mềm mại chút nào. Một quyền này tập trung toàn bộ tu vị và thù hận của Hạng Thanh Ngưu, đập mạnh vào mặt của Đại Tự Tại.

Ầm ầm!

Đại Tự Tại bắn ra đằng sau như đạn pháo, khuôn mặt bị nắm đấm làm cho biến dạng.

Hai cái răng bay ra ngoài, lao như sao băng xuyên thấu một cây đại thụ, cũng không biết bay đi chỗ nào.

Đại Tự Tại hoàn toàn không hề phòng bị. Y thật không ngờ Hạng Thanh Ngưu lại tìm thấy mình nhanh như vậy. Dựa theo đạo lý mà nói, đây là điều tuyệt đối không thể xảy ra. Dùng hoa sen chạy trốn, chính người thi triển cũng không biết mình sẽ trốn tới đâu, càng đừng nói tới tìm tung tích. Cho nên không hề lo lắng bị kẻ địch tìm tới.

Nhưng, một quyền này của Hạng Thanh Ngưu là thực sự.

Một quyền này, y hoàn toàn không hề phòng ngự.

- Đừng nương tay, tấn công liên tục vào!

Xa xa truyền tới thanh âm. Đại Tự Tại nhận ra đó là tiếng của Phương Giải.

Đại Tự Tại cả kinh.

Không chỉ là Hạng Thanh Ngưu đuổi kịp, mà ngay cả Phương Giải cũng đuổi kịp tới.

- Đánh chết người không lo đền mạng, tội gì mà lưu thủ!

Hạng Thanh Ngưu đáp một câu, sau đó đuổi theo Đại Tự Tại, nhảy lên tung một cước dẫm vào ngực Đại Tự Tại, khiến Đại Tự Tại lún sâu xuống đất.

Cách đó không xa.

Phương Giải đứng ở đó, ánh mắt sáng ngời.

Trong phạm vi mười mét, một vòng tròn màu xanh nhạt xuất hiện. Nếu không nhìn kỹ thì rất khó đề nhìn ra. Bên ngoài vòng tròn này, có hai con cá trắng đen chậm rãi bơi quanh, mang theo vẻ tự đắc.