Phương Giải đứng dưới ánh trăng nhìn hướng nam tử áo trắng biến mất, bỗng nhiên có một cảm giác cực kỳ quen thuộc. Hắn cố gắng nhớ lại cảm giác quen thuộc này từng xuất hiện ở đâu, sau đó hắn nhớ tới Phan Cố Tây Bắc, nhớ tới lão bản nương, nhớ tới nam tử áo xanh từng kéo dài tính mạng cho hắn.
Bóng lưng rời đi của bọn họ, vì sao lại giống nhau như vậy?
Không phải giống nhau về dáng người. Thân hình, tướng mạo của nam tử áo trắng kia khác với Dương Kỳ. Người này có khuôn mặt thanh tú, dáng người cao ngất, mà Dương Kiên thì nho nhã, cơ thể lớn hơn. Cho nên Phương Giải suy nghĩ thật lâu, rõ ràng không phải là hai người giống nhau, vì sao lại tạo cảm giác giống nhau?
Sau đó hắn mơ hồ hiểu ra cái gì đó.
Đi về phía tây
Lại đi về phía tây
Rốt cuộc phía tây có thứ gì?
Phương Giải không biết.
Hắn xoay người trở lại chỗ ở của mình, trong đầu vẫn vang vọng lời của nam tử áo trắng.
“Thế giới này, có lẽ có nhiều việc không biết. Ta tưởng rằng ta đã biết đủ nhiều, hiện tại mới phát hiện mình không biết gì cả. Ta vẫn cho rằng Dương Kỳ đi về phía tây để giết Đại Luân Minh Vương, hoặc là y muốn tìm một thứ gì đó sâu hơn…Điểm này, ta đúng là nhìn không thấu. Ta phải đi, đi về phía tây xem rốt cuộc có người nào có thể trốn tránh được ta lâu như vậy. Phải biết rằng…ta vốn từ phía tây tới”
Lời này có ý gì?
Phương Giải có một tính cách, đó là muốn hiểu rõ mọi chuyện, nhưng hắn biết trong khoảng thời gian ngắn mình khẳng định không thể hiểu rõ chuyện này. Nam tử áo trắng kia quá thần bí, luôn xuất hiện bất ngờ sau đó nói những lời khó hiểu. Mỗi một lần đều khiến Phương Giải khó chịu một hồi lâu.
Tuy nhiên, hiện tại Phương Giải còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Trời đã tối khuya
Cũng rất yên tĩnh
Cho nên Phương Giải không có ý định tới chỗ của Tang Táp Táp, bởi vì giờ này chắc nàng và đứa nhỏ đã ngủ say. Phương Giải cũng không muốn đi quấy rầy mấy nàng kia. Lúc tới cửa, hắn bỗng nhiên dừng chân, sau đó xoay người đi về hướng khác.
Hắn tới chỗ ở Trưởng Công chúa Dương Thấm Nhan rồi dừng lại ở bên ngoài, khoát tay ra hiệu cho Kiêu Kỵ Giáo bảo vệ lui xuống. Cửa không khóa, bởi vì trong đại doanh vốn không cần làm vậy.
Phương Giải chậm rãi đi vào, đứng trong sân kêu một tiếng:
- Điện hạ!
Mẫn Nhi nằm ngủ ở bên ngoài, ngủ cũng không sâu, nghe thấy có tiếng người, liền vội vàng mặc quần áo, phát hiện là Phương Giải liền hoảng sợ, tưởng rằng xảy ra chuyện lớn gì. Sau đó bước nhanh vào buồng muốn gọi Dương Thấm Nhan dậy, lúc đi vào thì phát hiện Dương Thấm Nhan đã mặc áo khoác.
- Mời Quốc công gia vào đi.
Dương Thấm Nhan buộc lại tóc, ngồi xuống ghế, nói.
Phương Giải đi vào, chắp tay thi lễ:
- Đã trễ thế này rồi còn quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi.
Dương Thấm Nhan chỉ về phía đối diện:
- Ngồi xuống nói đi. Nếu không phải có chuyện gấp gáp thì chắc ngươi cũng không tới vào lúc khuya khoắt như vậy.
Phương Giải nói lời cảm ơn, sau đó ngồi xuống đối diện. Mẫn Nhi thì đi đun nước pha trà. Hai người rơi vào trầm mặc, không ai biết nên bắt đầu như thế nào.
- Ta nghe nói đại quân sắp xuất chinh rồi à?
- Đúng vậy!
Phương Giải gật đầu.
Dương Thấm Nhan cúi đầu, sau một lát nói:
- Lần này sợ là không giống với lúc trước, cho nên ngươi mới tới tìm ta. Chớ không phải là chiến sự Giang Nam đã có kết quả, cho nên ngươi mới lập tức phát binh? Nếu ta đoán không sai, cuộc chiến giữa Dương Kiên và Thắng Đồ, người thắng không phải là người sau. Một khi là người trước, ngươi cảm thấy nên nói với ta một tiếng.
- Đúng vậy!
Phương Giải lại gật đầu.
- Ngươi do dự thật lâu mới tới đây phải không?
Dương Thấm Nhan hỏi.
- Đúng vậy!
Phương Giải lần thứ ba gật đầu.
- Nếu không phải vì Dương Kiên bức chết đệ đệ của ta, giết chính hậu nhân của mình, liệu ngươi có tới gặp ta trước khi giao chiến không?
Dương Thấm Nhan hỏi lại.
- Sẽ không!
Lần này Phương Giải không gật đầu.
Dương Thấm Nhan trầm mặc một lúc lâu, sau đó khẽ gật đầu:
- Cảm ơn!
Phương Giải đứng dậy, cáo từ.
Mẫn Nhi ở phía ngoài sửng sốt, không rõ vì sao đêm hôm khuya khoắt Quốc công gia lại tới đây, vừa tới lại lập tức đi. Hai người nói chuyện trong phòng, nàng cũng nghe thấy, cho nên không hiểu hai người này nói cái gì. Nàng cảm thấy bản thân rất ngốc, thực sự rất ngốc. Nhưng nàng không muốn Phương Giải rời đi nhanh như vậy, cho nên đứng ở cửa muốn nói lại thôi, bộ dáng có chút ngốc ngếch đáng yêu.
- Quốc công gia về sớm vậy?
Nàng nhịn nửa ngày mới nói ra một câu như vậy.
- Đi nghỉ đi!
Phương Giải nói, sau đó chắp tay đằng sau, giẫm lên ánh trăng rời khỏi tiểu viện.
Mẫn Nhi vén rèm đi vào buồng trong, phát hiện hai hàng nước mắt trên khuôn mặt của Dương Thấm Nhan.
- Điện hạ, người sao vậy?
Mẫn Nhi vội vàng hỏi.
- Không sao!
Dương Thấm Nhan cười cười:
- Rốt cuộc đợi được tới ngày này rồi. Ta rất cảm ơn hắn vì hắn đã mang theo ta đi. Bất kế là báo thù được hay không, ta đều muốn làm. Cho dù chỉ là được nhìn…nhìn thắng lợi hoặc bại vong. Nếu hôm nay hắn không tới, có lẽ ta sẽ sống như là chết, mãi tới khi chết thì thôi.
Mẫn Nhi không hiểu, không hiểu chút nào.
- Chuẩn bị giấy và bút.
Dương Thấm Nhan nhìn về phía Mẫn Nhi:
- Cuối cùng ta được tự mình làm mấy thứ gì đó.
- Đã trễ thế này rồi, điện hạ còn muốn viết gì?
Mẫn Nhi tò mò hỏi.
- Viết hịch văn!
Dương Thấm Nhan gằn từng tiếng, nói:
- Hịch văn của trưởng Công chúa Đại Tùy!
…
…
Đông Cương
Đảo Bồng Lai
Nếu là lúc trước, ban đêm của đảo Bồng Lai khá yên tĩnh. Nhưng hôm nay, vào đêm khuya, ở bờ biển đèn đuốc sáng trưng. Không chỉ là trên bờ, trên đảo cũng thắp đuốc. Có thể nhìn thấy từng đội từng đội binh lính tuần tra ở bờ biển, mà không ít dân phu thì cởi trần ngâm mình trong nước biển, không ngừng đóng cọc xuống.
- Mọi người, cố gắng thêm một chút!
Đại tướng Yến Lịch của Mộc phủ giơ cây đuốc lên đi tới đi lui, không ngừng ủng hộ sĩ khí:
- Lúc ban ngày đã phát hiện chiến thuyền của người nước ngoài, chậm nhất là sáng sớm ngày mai kẻ thù sẽ đến! Chúng ta tới hơi chậm, bởi vì không ngờ rằng kẻ địch hành động nhanh chóng như vậy! Tuy nhiên, đây không phải là lý do mà chúng ta lùi bước. Nếu chúng ta đã tới nơi này rồi, thì nhất định phải thể hiện bản lĩnh của nam nhân.
Y lớn tiếng hô:
- Mặc dù không phải là nam nhân mặc quần áo lụa là, thì cũng có tôn nghiêm không thể xâm phạm! Mà các ngươi, không chỉ là đàn ông, còn là một chiến sĩ. Cái gì là chiến sĩ? Là lúc gia viên bị uy hiếp, chủ động đứng ở phía trước liều mạng với kẻ địch. Hiện tại ta có hân hạnh đứng cùng các ngươi ở chỗ này, trở thành phòng tuyến đầu tiên ngăn cản kẻ thù bước lên nhà của chúng ta!
- Không cho kẻ địch xâm phạm!
Binh lính vừa dựng hệ thống phòng ngự vừa la lên.
- Đúng vậy!
Yến Lịch lớn tiếng nói:
- Không cho kẻ địch xâm phạm!
- Các ngươi yên tâm đi!
Một nam tử trẻ tuổi mặc áo trắng, cụt một tay từ đằng sau đi tới, la lớn:
- Chúng ta không phải đơn độc. Lúc ngọn lửa chiến tranh thiêu đốt, Đông Cương, thậm chí toàn bộ người Hán Trung Nguyên đều là hậu thuẫn của chúng ta! Mà các ngươi phải nhớ kỹ, Mộc phủ, vĩnh viễn sẽ cùng tồn cùng vong với dân chúng Đông Cương.
- Mộc phủ vạn tuế!
- Mộc phủ vạn tuế!
Bất kể là ngư dân hay là binh lính, đều hô to từ tận đáy lòng.
Trong lòng Mộc Nhàn Quân có chút kích động, đây là lần đầu tiên y chân chính cảm nhận được sự tôn kính của mọi người với Mộc phủ. Đó là một sự kính ý chân thành không lẫn một tia dối trá nào, một sự tin tưởng lẫn nhau bất chấp sinh tử. Vào lúc này, y đột nhiên cảm thấy có chút tiếc nuối. Lúc trước y chỉ nghĩ mang theo quân đội Mộc phủ tranh đoạt thiên hạ. Y nghĩ rằng chỉ có Mộc phủ mới thay thế được Dương gia, trở thành hoàng tộc mới, rồi được khắp thiên hạ kính sợ và ngưỡng mộ. Nhưng hiện tại, y phát hiện mình nghĩ sai rồi.
Kính sợ tới từ chính tâm.
- Ta ở chỗ này.
Mộc Nhàn Quân cúi người cầm một cây cọc gỗ rồi ấn xuống biển. Cọc gỗ này liền chui sâu vào:
- Mặc kệ ngày mai phải đối mặt với khó khăn gì, ta đều ở lại chỗ này.
Nói xong, Mộc Nhàn Quân cảm thấy cảm xúc bành trướng.
Yến Lịch nhìn tiểu công gia, cái mũi cay cay, lệnh cho thân binh cởi áo giáp, sau đó bản thân cũng cởi trần nhảy vào nước biển, cùng với dân phu và binh lính đóng cọc. Xa xa, bỗng nhiên xuất hiện một mảng lớn ánh lửa đang di chuyển về hướng này.
Yến Lịch cả kinh, y tưởng người nước ngoài đã tới.
- Đi xem chuyện gì xảy ra!
Y lớn tiếng ra lệnh.
Lập tức có mấy chiến thuyền đi về hướng ánh lửa. Sau nửa canh giờ, có binh lính thở hổn hển trở về, vừa chạy vừa hô to:
- Là ngư dân! Tất cả ngư dân vùng duyên hải đều tới. Bọn họ nghe nói có kẻ địch muốn đánh đảo Bồng Lai, cho nên mạo hiểm ban đêm đi thuyền tới mang cho chúng ta lưới đánh cá.
- Lưới đánh cá!
Yến Lịch lại cay cay mũi.
Đó là công cụ sinh tồn của ngư dân. Nhưng hiện tại, vào đêm khuya, bọn họ mạo hiểm bị sóng biển nuốt chửng mà tới để đưa lưới đánh cá ngăn cản thuyền của kẻ địch cập bờ. Không hề nghi ngờ rằng, nếu treo đầy lưới đánh cá lên cọc gỗ, thì thuyền rất khó cập bờ.
- Cảm ơn bọn họ hộ ta!
Yến Lịch dụi dụi mắt, rống lên:
- Nhìn thấy chưa, đúng như lời tiểu công gia nói, chúng ta không cô đơn!
…
…
Giang Đô
Nơi này từng là đô thành của Nam Trần, quy mô không hề kém hơn Ung Châu. Đương nhiên, trên thế giới này chỉ sợ không có bất kỳ tòa thành thị nào có thể so sánh với Trường An. Giang Đô đã có lịch sử hơn một nghìn năm, lại thường xuyên tu sửa, cho nên tường thành cực kỳ chắc chắn cao lớn.
Tuy quy mô của Giang Đô không thể so sánh với Trường An, nhưng nói chiều dài lịch sử, Trường An lại kém xa Giang Đô.
Hiện giờ trấn thủ Giang Đô, bao gồm cả Giang Đô Đạo, chính là thế gia Giang Nam Triệu gia.
Giang Nam loạn tới mức này, vẫn không ai dám tới khiêu khích Triệu gia Giang Đô, hiển nhiên thực lực của bọn họ không hề tầm thường. Mà sở dĩ Triệu gia có địa vị như vậy, cũng là nhờ sự sắp xếp lúc trước của Hoàng tộc Dương gia. Giang Đô Đạo, cách Đông Cương khá gần. Triệu gia chính là gia tộc mà Hoàng Đế Đại Tùy an bài ở Giang Đô để kiềm chế Mộc phủ.
Triệu phủ
Trong thư phòng
Triệu Thiên Tranh nhìn thoáng qua phụ tá thân tín của mình, trong mắt đầy chán ghét. Đáng tiếc rằng, vị phụ tá này vẫn chưa nhận ra được ánh mắt đó của Triệu Thiên Tranh.
- Chủ Công!
Phụ tá kích động nói:
- Hiện tại Mộc phủ đang điều động quân đội tới vùng duyện hải, phía tây hư không, chỉ cần nhân cơ hội này đoạt Sơn Hải Quan, chúng ta có thể tiến quân thần tốc! Đây là cơ hội ngàn năm có một, Chủ Công chớ bỏ qua!
Bốp!
Phụ tá còn chưa nói hết lời đã bị tát một cái thật mạnh. Y che khuôn mặt đau rát, hoảng sợ nhìn Triệu Thiên Tranh, không biết mình nói sai cái gì.
- Nếu không phải nể ngươi theo ta đã nhiều năm, thì hôm nay ta đã một đao chém đứt đầu ngươi rồi!
Triệu Thiên Tranh đứng bật dậy, ánh mắt sắc bén:
- Nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi, bao gồm ngươi và những người ở đây, ai còn dám nói lời như vậy liền chém không tha! Mộc phủ điều động quan đội tới vùng duyên hải, tất nhiên là có kẻ thù bên ngoài xâm lấn! Lúc này, ai dám quấy rối ở phía sau Mộc phủ thì chính là kẻ thù của Triệu Thiên Tranh ta. Những thù hận trước kia với Mộc phủ đều vứt hết cho lão tử. Ai dám gây rối, thì hỏi xem thanh đao trong tay ta có đáp ứng hay không.
Y vỗ mạnh xuống bàn một cái, sau đó xoay người rời đi.
- Còn có!
Thanh âm từ bên ngoài truyền tới:
- Lăn ra đây cùng lão tử tới đại doanh! Bắt đầu từ hôm nay tất cả binh mã đều phải duy trì huấn luyện. Một khi Mộc phủ cầu viện, lập tức xuất chinh!