Đại Tự Tại nhìn nam tử trẻ tuổi trước mặt này, dường như không hiểu vì sao y lại có suy nghĩ như vậy. Trước khi tới đây y đã tìm hiểu tính cách của Thắng Đồ, cũng biết được sơ qua về nam tử trẻ tuổi này. Nhìn Thắng Đồ, Đại Tự Tại trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên hiểu ra suy nghĩ của Thắng Đồ.
- Thì ra là vậy.
Đại Tự Tại gật đầu:
- Ngươi là người giống ta.
Nói xong câu đó, y xoay người muốn đi.
Thắng Đồ gọi lại y:
- Ngươi là ai?
- Ngươi là một người muốn làm Hoàng Đế, mà ta, mục tiêu của ta còn lớn hơn ngươi. Ta tên là Đại Tự Tại, nhớ kỹ tên này đi.
Đại Tự Tại không quay đầu lại, vừa đi vừa trả lời.
- Đại Tự Tại…
Trong mắt Thắng Đồ hiện lên một tia hận thù.
Tên này khơi gợi một số thứ mà y không muốn nhớ lại. Phật tông…La Diệu…
Thắng Đồ lắc đầu mạnh, khiến bản thân không suy nghĩ thêm.
Nhưng dù y không thèm nghĩ nữa, thì La Diệu vẫn là một ngọn núi lớn trong lòng y. Rất nhiều người có thể đoán ra được tâm tư của y từ việc y đổi tên. Y nóng lòng muốn thoát khỏi bất kỳ cái gì liên quan tới La Diệu. Nhưng nếu không phải trong lòng y còn ám ảnh, thì y đâu cần nóng lòng thay đổi?
Đại Tự Tại đi rồi.
Nhưng tâm trí của Thắng Đồ lại khó mà bình tĩnh nổi.
Nếu như không có Đại Tự Tại, Thắng Đồ còn có mấy phần chiến thắng trận này. Y biết tu vị của Dương Kiên mạnh bao nhiêu, một tay xách trường sóc diệt thư viện Thông Cổ, là uy thế bực nào? Trước kia có Vạn Tinh Thần, dù sống hay chết đều là truyền kỳ. Mà Dương Kiên, hiện tại cũng có thực lực như vậy. Nhưng Thắng Đồ không cho rằng Dương Kiên là bất bại.
Y được thư viện Thông Cổ bồi dưỡng để đánh với Dương Kiên, chỉ có điều thư viện Thông Cổ mất đị vị Gia kia bảo vệ, đã không thể khống chế được Thắng Đồ.
Hiện tại, bên cạnh Dương Kiên có Đại Tự Tại, giống như hai trăm năm trước Dương Kiên khởi binh tranh bá thiên hạ, bên cạnh có một Vạn Tinh Thần.
- Hoàng Đế…
Trong màn đêm, Thắng Đồ lẩm bẩm nói.
Y nắm chặt tay, gân xanh lộ ra trên mu bàn tay.
…
…
- Ngươi đi đâu vậy?
Dương Kiên vuốt vuốt chén ngọc trong tay, híp mắt nhìn thứ rượu có màu hổ phách trong chén. Rượu này ủ đã khá lâu, nếu không rượu đã không sền sệt như vậy. Ở Giang Nam, dân chúng có tập tục chôn rượu. Lúc con gái sinh ra, liền chôn một vò rượu dưới đất. Đợi khi con gái xuất giá mời đào lên, được gọi là Nữ Nhi Hồng. Nếu là con trai, vậy thì gọi là Trạng Nguyên Hồng.
Trạng Nguyên Hồng ngụ ý là cầu mong đứa nhỏ tương lai tên đề bảng vàng, thăng quan tiến tước. Nhưng trên thực tế, có mấy người có thể trúng được Trạng Nguyên? Rượu này, thường được đào lên trong tiệc cưới của con trai.
Kỳ thực, bất kể là Trạng Nguyên Hồng hay là Nữ Nhi Hồng, đều là rượu Hoa Điêu.
Rượu Hoa Điêu có độ cồn thấp, không hề cay. Nhất là rượu Hoa Điêu lâu năm, uống vào có cảm giác mượt mà.
Đại Tự Tại đứng ở trước mặt Dương Kiên, nhìn chằm chằm vào chén rượu kia:
- Tới đó.
- Tới đó làm gì?
Dương Kiên lại hỏi.
Đại Tự Tại đáp:
- Muốn không cần đánh mà vẫn đạt được mục tiêu.
- Có thành công không?
Dương Kiên hỏi lại.
Đại Tự Tại lắc đầu:
- Ta tưởng rằng ta đã hiểu hết cảm tình của thế nhân, từ vui sướng, bi thương, phẫn nộ, tới tham lam ích kỷ. Nhưng lại quên một tính cách mà không ai thay đổi được, chính là…cố chấp. Giờ Thắng Đồ đã trở thành một kẻ cố chấp không thể thuyết phục được. Nhất là khi y ngồi qua cái ghế kia, y sẽ không ngồi ghế khác rồi cúi đầu xưng thần.
Dương Kiên đứng dậy, nhìn Đại Tự Tại:
- Lúc ngươi tới gặp ta, ngươi nói rất nhiều lý do khiến người ta tin tưởng. Nhưng trên thực tế, ta không tin bất kỳ lý do nào trong đó. Sở dĩ lưu lại ngươi, căn bản không cần nhiều lý do như vậy, chỉ có một câu:’ Hiện tại ta cần ngươi’ là đủ rồi. Nhưng ngươi chớ quên, ngươi chỉ là một người mà ta cần mà thôi. Nếu có thì tất nhiên là tốt. Nếu không có, cũng không tổn thất gì.
Ông ta nhìn sang Đại Tự Tại:
- Nếu như ngươi lại khiêu chiến sự nhẫn nại của ta, vậy thì trước khi giết Thắng Đồ, ta không ngại giết ngươi trước.
Đại Tự Tại cười cười, cúi đầu nói:
- Hiện tại bệ hạ nên suy nghĩ làm sao khôi phục đế vị, chứ không phải mấy cái này. Bởi vì bệ hạ rất rõ ràng, nếu Thắng Đồ hữu ích với ta thì ta đã tới chỗ y chứ không phải là đứng bên cạnh ngài. Một khi đã như vậy, bệ hạ còn lo lắng cái gì?
- Không thể đề phòng chó mà mình nuôi.
Dương Kiên gằn giọng:
- Hơn nửa sẽ bị cắn một cái.
Sắc mặt Đại Tự Tại không thay đổi chút nào, vẫn mỉm cười nói:
- Kỳ thực từ xưa tới nay chỉ có hai người khiến cho ta kính sợ, một là Đại Luân Minh Vương. Mặc kệ ta hận y cỡ nào, nhưng thành tựu của y được mọi người công nhận, không ai có thể vượt qua được. Người thứ hai chính là bệ hạ, bệ hạ có thể điều hành một đế quốc đang bị thương nặng, lại còn nắm chặt trong lòng bàn tay, đây là một chuyện không hề dễ dàng. Cho nên đáng giá để ta đi theo.
- Nhưng hiện tại…
Y nhìn Dương Kiên, nói:
- Biểu hiện không tự tin của bệ hạ, đã khiến ta mất đi một ít kính sợ với ngài.
- Chỉ cần làm tốt chuyện mà ngươi nên làm.
Dương Kiên đặt chén rượu xuống, đi tới gần Đại Tự Tại:
- Ngươi không cần kính sợ ta, ta cũng không cần cho ngươi sự tin tưởng. Quan hệ giữa ta và ngươi ngay từ đầu đã rõ ràng. Ngươi dựa dẫm vào ta để đạt mục tiêu, mà ta cũng cần ngươi để đạt được thứ ta muốn, chỉ đơn giản như vậy. Hiện tại…là lúc ngươi nên đi làm chuyện của ngươi rồi.
- Vâng!
Đại Tự Tại cúi đầu:
- Ta lập tức đi làm.
…
…
Lần thứ hai Đại Tự Tại xuất hiện ở trước mặt Thắng Đồ, Thắng Đồ có chút căm tức. Nhìn thấy cái đầu trọc mặc bộ tăng y kia, y liền căm tức, huống chi là nhìn thấy hai lần.
- Có phải ngươi đang ép trẫm phải không?
Lần này, Thắng Đồ không tự xưng là ta nữa, mà là trẫm. Đây là tỏ rõ thái độ, hướng Đại Tự Tại nâng cao thân phận của mình. Y đã không còn là người hầu của La Diệu, không còn là một lãnh tụ phản quân nữa, mà là một vị Đế Vương.
- Không phải, bệ hạ.
Đại Tự Tại hơi cúi người thi lễ, không có chút ra vẻ nào. Y đứng thẳng dậy, khẽ cười nói:
- Sau buổi nói chuyện lần trước với bệ hạ, ta trở về mới hiểu ra một đạo lý. Con người có thể phạm sai lầm, nhưng lúc nhận ra mình sai lầm, không thể không đi bù đắp lại.
- Ngươi sai ở chỗ nào?
Thắng Đồ hỏi.
- Sai ở chỗ nhìn lầm hai người.
Đại Tự Tại rất nghiêm túc nói:
- Sở dĩ ta lựa chọn Dương Kiên, là vì y có thể cho ta một thân phận chính thống. Sở dĩ lần trước ta tới tìm bệ hạ, là vì ta nghĩ ngôi vị Hoàng Đế này của bệ hạ chỉ là hữu danh vô thực. Sau khi trở về ta mới tỉnh ngộ, cái gọi là thân phận chính thống, kỳ thực chỉ thuộc về người thắng. Nếu lần này bệ hạ thắng, vậy bệ hạ chẳng phải là chính thống đó sao?
Thắng Đồ hừ lạnh một tiếng:
- Cho nên ngươi liền quyết định từ bỏ Dương Kiên, chạy tới tìm ta?
- Không phải!
Đại Tự Tại vẫn mỉm cười lắc đầu:
- Tuy ta hiểu ra điều này, nhưng Dương Kiên vẫn có phần thắng hơn ngươi, cho nên chẳng có lý do gì ta lại quay ra đầu nhập vào ngươi. Tỉnh ngộ và đổi ý, là hai chuyện khác nhau. Lần này ta tới tìm ngươi, không phải vì ta muốn liên thủ với ngươi đối phó Dương Kiên. Ta liên thủ với Dương Kiên đối phó ngươi, trước măt là chuyện không thay đổi.
- Ngươi tới đây là để nói với ta những điều này?
Trong mắt Thắng Đồ hiện lên sát ý.
Đại Tự Tại lắc đầu:
- Không, ta tới là nói với bệ hạ rằng, lần trước những lời ta nói là sai lầm…Ta nói bệ hạ bại tức là chết, điều này không đúng. Ta nói nếu bệ hạ không muốn chết thì nghe lệnh của ta, điều này cũng không đúng. Bệ hạ có kiêu ngạo của bệ hạ. Có thởi điểm sự kiêu ngạo này sẽ lên mức cao nhất, vì thế xuất hiện cục diện thà chết không chịu khuất phục. Đây là chỗ sai của ta. Lần này ta đến, là muốn nói với bệ hạ, nếu bệ hạ hiểu…như vậy chúng ta có thể hợp tác…
- Ngươi tin rằng ta sẽ bại, còn muốn hợp tác gì với ta?
Thắng Đồ hỏi.
Đại Tự Tại mỉm cười nói:
- Đúng vậy, ta tin tưởng bệ hạ sẽ bại trong tay Dương Kiên, nhưng bệ hạ chưa chắc muốn chết…Ta bỗng nhiên nghĩ tới một biện pháp vẹn toàn đôi bên. Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là cần bệ hạ tán thành.
- Nói nhanh một chút, sau đó lăn. Hiện tại ta cần nghỉ ngơi để ứng phó với trận chiến về sau. Cho nên ngươi chớ ép ta. Nếu ép ta không thể không giết ngươi, ta liền không quan tâm về sau sẽ thế nào.
Thắng Đồ lạnh lùng nói một câu.
- Bệ hạ…
Đại Tự Tại trầm mặc một lúc rồi rất nghiêm túc nói:
- Kỳ thực chính bệ hạ làm sao không biết, trận chiến này bệ hạ không nhiều phần thắng? Chỉ có điều bệ hạ còn chưa tìm được một con đường dù bại nhưng vẫn có thể đông sơn tái khởi vào tương lai. Ta vừa nghĩ tới một con đường, có lẽ thích hợp với bệ hạ.
Y chậm rãi nói:
- Lần này bệ hạ tất bại, nhưng không cần vì sự kiêu ngạo của Hoàng Đế gì đó mà tử chiến, cứ làm hết sức là tốt rồi. Nếu bệ hạ bại, ta sẽ cho bệ hạ một cơ hội chạy trốn. Mà phương thức tu hành của bệ hạ có chút đặc biệt, cho nên cho dù bị đánh bại, chỉ cần không chết, tương lai sẽ khôi phục lại tu vị.
- Nhưng, nếu bệ hạ bị trọng thương, tương lai liền không thể hút nội kình của người đại tu hành nữa. Chỉ có thể hút nội kình của người có tu vị thấp để bổ sung…cho dù hút tới lúc tóc bệ hạ trắng xóa cũng chưa chắc khôi phục lại. Ta có thể chỉ cho bệ hạ một con đường…Vào cái ngày bệ hạ bại, ngài có thể trốn về phía tây.
- Phía tây?
Thắng Đồ trầm mặc một lúc, bỗng nhiên biến sắc:
- Phía tây là địa bàn của Phương Giải.
- Đúng vậy!
Đại Tự Tại cười ôn hòa:
- Đó chẳng phải là một món điểm tâm cực kỳ ngon lành đó sao?
Y giống như là đang khuyên một nam tử trẻ tuổi trung thực đi kỹ viện vậy, vừa kiên nhẫn vừa ôn hòa, hơn nữa thân thiết:
- Ta có thể giúp bệ hạ sau khi bại rồi chạy trốn, thậm chí có thể giúp bệ hạ tới phía tây hút tu vị của Phương Giải và tay Đạo tôn kia. Làm như thế, bệ hạ có thể khôi phục lại tu vị trong thời gian ngắn. Điều kiện đầu tiên là, về sau ta và bệ hạ nhất định phải hợp tác.
- Hợp tác làm cái gì?
Ánh mắt của Thắng Đồ lóe lên.
- Ta vẫn giúp bệ hạ làm Hoàng Đế, mà bệ hạ, phải giúp Phật tông của ta truyền bá khắp Trung Nguyên. Hiện tại Dương Kiên chỉ là lợi dụng ta mà thôi, mà ta cũng đang lợi dụng y. Tương lai nếu y dành chiến thắng, y sẽ không cho phép Phật tông tiếp tục phát triển. Lúc này, cần một người thay thế y.
- Dựa vào cái gì ngươi cho rằng mình có thể làm được?
Thắng Đồ hỏi.
Đại Tự Tại không nhịn được bật cười, cười rất sung sướng:
- Phật tông tích lũy ngàn năm, không thiếu một số thủ đoạn đặc biệt. Hiện tại bệ hạ không cần đáp ứng ta cái gì cả, đợi tới lúc chiến bại rồi nói sau. Sở dĩ ta rời bỏ Dương Kiên nâng đỡ bệ hạ, về sau ta sẽ nói cho bệ hạ biết.
Thắng Đồ trầm mặc rất lâu, cuối cùng thở dài một tiếng.
- Tốt!
Y gật đầu:
- Nếu ta thực sự bại, ta sẽ tìm tới ngươi.
- Vậy thì quá tốt rồi.
Đại Tự Tại cười rạng rỡ:
- Ta thích nhất nói chuyện với người thông minh, không cần dùng bạo lực để giải quyết vấn đề. Ông trời ban cho chúng ta quyền được nói, vậy thì nên tận dụng.
Thắng Đồ nhếch nhếch miệng, giống như đang cười. Nhưng chỉ có chính y mới biết, y nhịn không nhổ một bãi nước bọt đã rất không dễ dàng. Lúc này đây, nhìn thấy Đại Tự Tại, y càng cảm thấy ghê tởm. Cho dù lời của Đại Tự Tại quả thực rất hấp dẫn, nhưng điều này không liên quan gì tới sự ghê tớm của Đại Tự Tại.