Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1056: Mấy tiểu nương tử

Hoàn Nhan Dũng hơi mệt mỏi nằm trên giường, nhìn thoáng qua Hoàn Nhan Trọng Đức cung kính đứng một bên. Ông ta cười cười, nụ cười đầy dịu dàng của một người cha. Lúc mọi người nhắc tới cha mẹ, thường liên tưởng tới bốn chữ ‘Nghiêm phụ từ mẫu’. Có lẽ chính vì thế, mỗi khi phụ thân biểu hiện ra sự dịu dàng, luôn khiến lòng người cực kỳ ấm áp.

(Nghiêm phụ từ mẫu: Cha khiêm khắc, mẹ nhân từ)

- Thời gian qua ủy khuất con rồi.

Hoàn Nhan Dũng áy náy nhìn Hoàn Nhan Trọng Đức:

- Bộ tộc luôn đặt lên đầu, cho nên khiến con ủy khuất cũng là bất đắc dĩ. Ngay từ đầu ta đã nhận ra âm mưu của Mộc phủ, nhưng lúc đó bộ tộc cần sự giúp đỡ của Mộc phủ. Lương thực, tài vật, nhà cửa đã che mắt một số tộc nhân, nhưng không che được mắt con, cho nên ta rất vui mừng. Chỉ có điều…

Hoàn Nhan Dũng cười nói:

- Con hơn nóng vội. Không nên nói thẳng suy nghĩ của mình ở trước mặt các thủ lĩnh. Nếu con nói riêng với ta, ta sẽ cảm thấy con đã thành thục. Nhưng lại nói ở trước mặt các thủ lĩnh, ta chỉ có thể giả vờ xa lánh con. Chỉ như vậy, bọn họ mới tưởng rằng ta già mà hồ đồ rồi.

- Con chưa từng oán trách phụ hãn.

Hoàn Nhan Trọng Đức nói:

- Là con ngu dốt, không hiểu được dụng tâm lương khổ của phụ hãn. Tuy nhiên từ đầu tới cuối con chưa từng trách phụ hãn. Bởi vì con biết, người quan tâm yêu thương con nhất chỉ có thể là phụ hãn.

- Con nghĩ như vậy, ta rất vui.

Hoàn Nhan Dũng dịu dàng nói:

- Tâm nguyện suốt đời của ta là dẫn dắt tộc Bắc Liêu rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, rời khỏi cái nơi nghèo đói đó. Mà người giúp ta hoàn thành tâm nguyện này chính là con. Nếu không phải lúc đầu con kiên trì mang binh tới Tây Bắc sóng vai chiến đấu với Húc Quân Vương Dương Khai và Phương Giải, thì Hoàng Đế của Đại Tùy đã không cho phép tộc Bắc Liêu của chúng ta tới Đông Cương rồi.

- Con mới là công thần lớn nhất của tộc Bắc Liêu, cho nên có đôi khi ta sẽ tự trách, tự trách lúc trước đã không ủng hộ con nhiều hơn. Tuy nhiên ta cũng rất vui, con kiên trì mang binh tới Tây Bắc Đại Tùy, chứng tỏ trí tuệ và ánh mắt của con. Chính vì thế, mà ta mới tự hào về con. Với trí tuệ của con, ta có thể yên tâm giao tộc Bắc Liêu cho con.

Hoàn Nhan Dũng nói:

- Những ngày qua con xử lý mọi việc rất tốt. Ta không nói rõ cái gì, vậy mà con xử lý mọi chuyện hoàn toàn phù hợp với suy nghĩ của ta. Điều này nói lên rằng sau khi trải qua chuyện này con đã trưởng thành. Vì vậy, ta tính toán qua một thời gian nữa sẽ mời các thủ lĩnh tới, tuyên bố truyền Hãn vị cho con.

- Phụ hãn!

Hoàn Nhan Trọng Đức kinh ngạc nói:

- Sao phụ hãn có thể nghĩ như vậy? Con không có ý đó…

- Ta biết!

Hoàn Nhan Dũng nói:

- Nhiều lúc ta cảm thấy ta hơn con rất nhiều, bởi vì ta có kinh nghiệm mà con chưa thể bằng được. Ta đã dẫn dắt bộ tộc đã vài chục năm, luôn luôn né tránh, né tránh khí trời ác liệt, né tránh người Mông Nguyên công kích, né tránh thiên tai nhân họa, cho nên tính cách khó tránh khỏi dần dần yếu đuối. Con người càng già, càng chỉ muốn bình an, cho nên không còn sức sống nữa.

- Hiện tại bộ tộc cần một vị vương giả trẻ tuổi cường tráng tiếp tục dẫn dắt bọn họ đi lên phía trước. Ta đã già, đã mệt mỏi, có một số việc muốn làm nhưng lực bất tòng tâm. Cho nên ta tính toán lui lại đằng sau, con lên làm Đại Hãn, ta ở phía sau làm phụ thân của Đại Hãn, dùng kinh nghiệm của mình nhắc nhở con chớ phạm sai lầm. Mà con, dùng bả vai cường tráng của con, khiêng bộ tộc bước về phía trước. Ta tin tưởng con, con của ta.

- Phụ hãn!

Hoàn Nhan Trọng Đức kêu một tiếng, lại không biết nên nói gì.

- Nhớ kỹ…

Hoàn Nhan Dũng ôn hòa nói:

- Chúng ta thật khó khăn mới có cuộc sống như ngày hôm nay, cho nên cố gắng đừng dính líu vào tranh đấu của người Hán. Người Hán nội đấu rất thảm thiết, bộ tộc của chúng ta không có tư cách để chơi cùng. Nếu bị cuốn vào đó, chính là vạn kiếp bất phục. Ta hy vọng con nhớ kỹ những lời này. Nếu có một ngày bộ tộc không thể không đưa ra lựa chọn, thì con phải thận trọng. Chớ tùy ý mang theo bộ tộc cuốn vào chiến tranh, tộc Bắc Liêu đã không còn nhiều nam nhân nữa rồi. Cứ vài năm người Mông Nguyên lại giết hại một đám người, nhưng chúng ta vẫn luôn trốn tránh nên có thể khiến tổn thất rơi xuống mức thấp nhất.

- Mà tranh đấu giữa người Hán thì khác. Đó là trò chơi của những người có quyền lực lớn. Nếu chúng ta tùy tiện tham gia, chỉ có thể trở thành quân cờ trong tay người Hán. Thiên hạ này chính là một cái thớt lớn, mà gia tộc người Hán chính là con dao phay. Một khi không cẩn thận, chúng ta liền trở thành thịt trên thớt…

- Con hiểu!

Hoàn Nhan Trọng Đức gật đầu:

- Không phải vạn bất đắc dĩ, con sẽ không để cho bộ tộc cuốn vào cuộc chiến tranh giành của người Hán.

- Ừ!

Hoàn Nhan Dũng gật đầu:

- Ta tin con có năng lực mang theo bộ tộc đi xa hơn. Trải qua chuyện lần này, người của Mộc phủ nhất định sẽ trả thù, cho nên con cẩn thận. Tuy nhiên hiện tại các tộc dân đều đã biết dã tâm của Mộc phủ, Mộc phủ đã mất đi cơ hội khống chế hàn kỵ rồi. Về phần Phương Giải…con có thể tiếp tục làm bằng hữu của hắn. Nếu người này không chết trong nội đấu của người Hán, thì tương lai khó mà đong đếm được.

- Con phải hứa với ta…

Hoàn Nhan Dũng nhìn Hoàn Nhan Trọng Đức, rất nghiêm túc nói:

- Cho dù quan hệ giữa con và Phương Giải có thế nào đi chăng nữa, cũng không thể khiến cho bộ tộc cuốn vào chiến tranh.

- Vâng, con hứa với phụ hãn!

Hoàn Nhan Trọng Đức gật đầu:

- Con sẽ không vì trợ giúp bằng hữu mà làm hại bộ tộc.

- Tốt lắm!

- Nếu không phải ta đã già và mệt mỏi, cần con mau chóng tiếp nhận Hãn vị, thì ta rất nguyện ý để con kết giao với những bằng hữu có thể trao cả tính mạng. Nếu một người lúc còn trẻ mà không kết giao được bằng hữu như vậy, vậy thì cuộc đời này thật đáng tiếc. Nhưng, lúc Hãn vị đặt trên vai con, con liền không còn tư cách đi tìm bằng hữu như vậy nữa rồi…

Hoàn Nhan Dũng thở dài, dường như nghĩ tới lúc mình còn trẻ.

- Nếu Phương Giải tới Mộc phủ, thì chớ nhúng tay vào.

- Vâng!

Hoàn Nhan Trọng Đức trầm mặc một lúc sau đó gật đầu. Một chữ ‘Vâng’ này, y khá là do dự.

- Nhưng phụ hãn…

Hoàn Nhan Trọng Đức không nhịn được nói:

- Hắn tới đây vì giúp tộc Bắc Liêu chúng ta. Nếu hắn không muốn, cho dù có bức thư kia, thì hắn sẽ không tới. Với địa vị hiện tại của hắn, căn bản không cần phải mạo hiểm như vậy. Ở Tây Nam Đại Tùy, hắn có địa vị ngang bằng với Mộc phủ, thậm chí mạnh hơn. Nhưng hắn vẫn giúp đỡ bằng hữu bất chấp tính mạng…con…con thực sự không thể giúp hắn một tay sao?

Hoàn Nhan Dũng hơi sửng sốt, không nói gì.





- Cần chuẩn bị gì không?

Mộc Tiểu Yêu hỏi Phương Giải.

Phương Giải đứng thẳng người, tùy ý để cho Mộc Tiểu Yêu sửa sang lại quần áo cho mình. Hắn đứng trước gương đồng, có vẻ hài lòng nhìn bộ quần áo mà mình đang mặc. Từ trước tới nay hắn đều thích mặc quần áo màu đen, nhưng hôm nay hắn đổi thành trang phục Quốc Công Đại Tùy.

Cái áo gấm này, là thứ mà rất nhiều nam nhân mơ ước.

Hình kỳ lân trên áo, cho dù mất rất nhiều máu và mồ hôi cũng chưa chắc lấy được.

- Cái gì cần chuẩn bị cũng đã chuẩn bị xong.

Phương Giải cười cười:

- Điều duy nhất chưa chuẩn bị tốt, chính là mấy nàng.

Đội lên lương quan, hắn nhìn thoáng qua mấy nàng:

- Nếu các nàng tin tưởng ta, thì cứ làm theo lời ta nói. Ta đã lệnh cho Trần Hiếu Nho ở bờ Trường Giang liên lạc với người của Hàng Thông Thiên Hạ, Tán Kim Hầu đang ở bờ biển chờ chúng ta. Các nàng lên thuyền chờ ta, ta sẽ không tới muộn.

- Nhưng…

Hoàn Nhan Vân Thù lo lắng hỏi:

- Vì sao phải đi? Biết người của Mộc phủ đã chuẩn bị đối phó với huynh, vì sao không mau ly khai?

- Lúc kẻ địch tưởng rằng đã chuẩn bị xong khi đối phó với ta, không phải là thời điểm tốt ta đối phó với kể địch sao?

Phương Giải cười nói:

- Các nàng cứ yên tâm, qua nhiều năm rồi mà các nàng vẫn chưa hiểu ta sao? Nếu không nắm chắc, ta sẽ không làm. Người của Mộc phủ vẫn luôn muốn tìm hiểu về ta, mà ta cũng muốn tìm hiểu bọn họ. Không bao lâu nữa gia tộc này sẽ tiến vào Trung Nguyên. Dù Sơn Hải Quan có hiểm yếu hơn nữa cũng không ngăn được dã tâm của một gia tộc lớn. Sớm muộn gì Hắc Kỳ Quân cũng phải đối diện với Mộc phủ. Cho nên ta muốn tìm hiểu về đối thủ này. Nếu như có thể, làm suy yếu đối thủ này luôn.

- Ngươi là một kẻ điên!

Mạt Ngưng Chi ngồi ở xa nhất nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng.

- Ừ!

Phương Giải gật đầu:

- Một kẻ điên tự tin!

Phương Giải nói:

- Các nàng cứ tới bờ sông chờ ta là được. Với tu vị hiện tại của ta, nếu muốn thoát thân, cả thiên hạ này không có mấy người ngăn cản được. Nếu dẫn theo các nàng, ta sẽ bị phân tâm. Ta một mình rời đi sẽ nhanh hơn.

- Nghe theo lời huynh.

Trầm Khuynh Phiến gật đầu:

- Nếu huynh không lên thuyền đúng theo dự định, thì bọn muội sẽ giết vào Mộc phủ.

Những lời này, tràn ngập sát khí.

- Ta đi theo ngươi.

Mạt Ngưng Chi đứng dậy, nhìn Phương Giải, ngữ khí trong trẻo mà lạnh lùng:

- Ngươi là kẻ mà ta muốn giết, cho nên ta phải đi theo ngươi, không thể để ngươi chết trong tay người khác. Nếu ngươi chết trong tay người khác, thì thật đáng tiếc.

Nói xong câu đó, nàng xoay người rời khỏi phòng, không cho Phương Giải có cơ hội từ chối.

Trầm Khuynh Phiến không nhịn được cười, nhìn Phương Giải như có thâm ý.

- Để muội ấy đi theo cùng cũng tốt.

Mộc Tiểu Yêu vừa chuẩn bị đồ đạc cho Phương Giải, vừa nói:

- Huynh không ngăn được muội ấy.





Mộc phủ

Thư phòng

Mộc Quảng Lăng vuốt ve viên ngọc đông châu to bằng quả trứng gà, ánh mắt hơi mơ hồ. Y nghe lão già đối diện kể lại, bàn tay đang vuốt ve thỉnh thoảng dừng lại, không liên tục như mọi ngày.

- Ngươi nói…Phương Giải ngăn cản được một chiêu dùng toàn bộ tu vị của Ninh Thanh?

- Vâng!

Lão già tóc bạc trầm mặc một lúc rồi nói:

- Đây là lần đầu tiên thuộc hạ nhìn thấy tu vị như vậy. Đó là một công pháp mà thuộc hạ không thể miêu tả rõ ràng…Không, nói nó là một công pháp thì không thích hợp, thuộc hạ không thể nói rõ ràng được.

Người nhỏ tuổi hơn bổ sung:

- Núi đá cơ hồ bị hòa tan, nhưng không thể công phá được thứ kia.

Lạch cạch.

Mộc Quảng Lăng đặt viên ngọc lên bàn, nhưng viên ngọc lại rơi xuống đất. Do trong phòng rất yên tĩnh, nên tiếng viên ngọc rơi khá là chói tai.

- Đó là kết giới!

Y thì thào nói.

- Kết giới?

Lão già tóc bạc không hiểu. Tuy tu vị của ông ta khá cao, nhưng ông ta vẫn không hiểu ý nghĩa của hai chữ này.

Mộc Quảng Lăng lười giải thích, y hít sâu vào một hơi, nói:

- Mời Chưởng giáo Bồng Lai Tông Tô Dương tới đây. Bồng Lai Tông muốn dựa vào Mộc phủ của ta để lớn mạnh, vậy thì bọn họ nên trả giá một ít. Mặt khác, các ngươi cũng phải nhìn chằm chằm vào Quân nhi. Đám thực khách trong phủ đã xuất phát tới Sơn Hải Quan rồi…Thanh Nha, ngươi tới Sơn Hải Quan một chuyến, giết tướng thủ thành Sơn Hải Quan Hạ Định Phương rồi lưu lại ở đó luôn.

- Tuân lệnh!

Người nhỏ tuổi hơn gật đầu, hỏi:

- Giết luôn cả nhà Hạ Định Phương?

Lúc y mở miệng nói chuyện, mới thấy hàm răng của y không phải là màu trắng. Cái tên Thanh Nha (Răng xanh) này, có lẽ bắt nguồn từ đó.

- Ừ!

Mộc Quảng Lăng gật đầu.

- Nhưng…chị họ của tiểu công gia là thê tử của Hạ Định Phương…

- Ta nói toàn bộ, ngươi không nghe rõ sao?

Mộc Quảng Lăng lạnh lùng nói.

Thanh Nha vội vàng cúi người:

- Thuộc hạ đã hiểu.

- Bạch Mi, ngươi dẫn người tới cổ trấn Thắng Phương đình. Người của Phương Giải nhất định sẽ lên thuyền ở đó. Đuổi kịp, hành động bí mật chút, chớ lưu lại dấu vết nào có liên quan tới Mộc phủ!

- Tuân lệnh!

Lão già tóc bạc cười hì hì nói:

- Mấy tiểu nương tử kia, quả thực rất xinh đẹp!

- Đều là của ngươi!

Mộc Quảng Lăng khoát tay:

- Nhưng chớ làm hỏng chuyện của ta!