Suốt một buổi chiều Phương Giải đều không rời khỏi lều của Hoàn Nhan Trọng Đức. So với thân phận của Hoàn Nhan Trọng Đức mà nói, cái lều này có vẻ không xứng. Phải biết rằng quý tộc Bắc Liêu đã tiến vào ở nhà cao cửa rộng. Thân là Thái tử Bắc Liêu, là đứa con trai duy nhất của Đại Hãn Bắc Liêu Hoàn Nhan Dũng, y phải ở một nơi như thế này liền nói rõ vấn đề.
Nhưng có đôi khi, vấn đề tưởng rõ ràng chỉ là vấn đề bên ngoài, không ai biết đằng sau nó còn có ý nghĩa gì. Chẳng hạn như nhìn mặt biển bình tĩnh, không biết liệu phía dưới có gợn sóng hay không. Biển còn như thế, huống chi là người?
Với thân phận hiện tại của Phương Giải nhưng hắn không ở trong tòa nhà lớn đã an bài sẵn mà ở trong một lều vải giống với lều của Hoàn Nhan Trọng Đức, thái độ của hắn đã quá rõ ràng. Mà khiến cho dân chúng Bắc Liêu kinh ngạc, chính là vào ban đêm, Hoàn Nhan Vân Thù cũng không ở lại tòa nhà lớn của Đại Hãn Hoàn Nhan Dũng, mà là tới chỗ doanh trại đơn độc của Phương Giải.
Nhìn kiểu gì cũng thấy việc này không hề tầm thường.
Mặt trời vừa mới mọc ở phía đông, dân chúng Bắc Liêu học theo thói quen của người Hán làm việc khi mặt trời mọc. Tuy giờ đang là mùa đông không cần phải xuống ruộng, nhưng bọn họ vẫn tới ruộng của mình đi một vòng. Cho dù một cọng lúa non mới trồi lên cũng khiến cho bọn họ mừng rỡ như điên, rồi nghị luận có phải tới lúc gieo hạt giống rồi.
Cảm giác thỏa mãn là như thế nào?
Mỗi ngày đi dạo ở ruộng của mình một vòng chính là thỏa mãn, à không…vẫn chưa tính là ruộng của chính bọn họ, đây là ruộng của tộc Bắc Liêu. Trên danh nghĩa đất đai thuộc về Đại Hãn của bọn họ, là Hoàng Đế Đại Tùy ban cho tộc Bắc Liêu.
Có rất ít người hiểu được sự thỏa mãn này của dân chúng Bắc Liêu. Thật giống như không ai hiểu được thứ tình cảm trong lòng bọn họ. Mộc phủ phái nông dân tới dạy người Bắc Liêu trồng hoa mầu, những nông dân này sẽ luôn cười nhạo người Bắc Liêu, bởi vì chỉ mọc có một ít lương thực cũng khiến cho bọn họ vui sướng tới vung tay múa chân rồi. Thật giống như bọn họ chưa từng thấy cảnh thu hoạch cây nông nghiệp vậy.
Đúng vậy, trước kia bọn họ thực sự chưa từng thấy qua.
Nếu như nông dân người Hán nhìn thấy ruộng của mình chỉ thu hoạch được một ít lương thực như vậy, nhất định sẽ ảo não. Nhưng người Bắc Liêu thì không, bọn họ sẽ hưng phấn, hạnh phúc, sẽ cảm thấy mọi thứ đều tốt đẹp.
Nếu có người Hán nào không biết về người Bắc Liêu, lần đầu tiên tới nơi này sẽ cảm thấy mình như tới thế giới khác. Những nam tử Bắc Liêu thô hào sẽ ngồi xổm xuống đất nhìn chằm chằm vào gốc cây xanh mượt, sẽ không ngừng hít hà mùi hoa, sẽ nhìn cây liễu đung đưa theo gió mà cười ngây ngô.
Năm đầu tiên khi người Bắc Liêu tới Đông Cương, khi bọn họ bước chân lên vùng đất này, có vô số người lăn lộn trên đất. Chuyện này vẫn được người Hán kể lại say sưa. Sự hưng phấn đó, còn mãnh liệt hơn người ở đất liền khi lần đầu tiên nhìn thấy biển rộng.
Mà trong số người Bắc Liêu, số ít có thể duy trì tỉnh táo chính là những người từng kề vai tác chiến với Phương Giải ở Tây Bắc. Không chỉ vì bọn họ từng chứng kiến màu xanh, càng vì bọn họ đã trải qua cuộc sông ở núi Lang Nhũ, không liên quan tới màu xanh, mà liên quan tới người Hán.
Nhóm người này, từng chứng kiến sự âm hiểm của người Hán.
- Hôm qua ngươi làm vậy, sẽ khiến cho Hoàn Nhan Khang cảnh giác ngươi.
Hoàn Nhan Trọng Đức vừa đi vừa nói:
- Ngươi mới tới liền giẫm sụp lều vải, khiến Đặc Cần của tộc Bắc Liêu vùi xuống hố. Chuyện này chỉ khiến người của tộc Bắc Liêu có ác cảm với ngươi. Bất kể như thế nào, bọn họ vẫn sẽ coi Hoàn Nhan Khang là người một nhà, mà không phải ngươi, cho dù ngươi là cô gia của tộc Bắc Liêu…nói sau, ngươi ném mặt mũi của Hoàn Nhan Khang, đã bức y về hướng đối nghịch với ngươi.
- Phì!
Phương Giải nhìn Hoàn Nhan Trọng Đức, xì một tiếng khinh miệt:
- Trong lòng ngươi biết rõ còn nói ta. Cho dù ta không đánh mặt Hoàn Nhan Khang thì liệu y có đứng bên cạnh ta không? Ngươi càng ngày càng học xấu, không còn thẳng thắn như lúc trước nữa rồi.
Hoàn Nhan Trọng Đức hơi sửng sốt, sau đó cười nói:
- Vậy coi như ta chưa nói.
Phương Giải lườm y một cái:
- Kỳ thực đạo lý này cục kỳ đơn giản. Ai chẳng biết ta đột nhiên xuất hiện ở Đông Cương cũng không phải thực sự dẫn vợ về nhà mẹ đẻ, cho nên ta mới tới, người của Mộc phủ liền tìm tới ta, thậm chí tới là con của Mộc Quảng Lăng. Bọn họ tới xem ta làm gì?
- Nói tới Hoàn Nhan Khang, nếu lúc y cứng rắn mà ta yếu thế, vậy thì về sau y càng cứng rắn… Đầu tiên ta hù dọa người của Mộc phủ, Mộc Quảng Lăng sẽ suy nghĩ vì sao ta đã tới địa bàn của y rồi mà vẫn làm càn. Ta vùi Hoàn Nhan Khang xuống hố, Hoàn Nhan Khang cũng sẽ nghĩ vì sao ta vô lý như vậy.
- Đúng vậy, ngươi dựa vào cái gì mà làm vậy, ngươi có thể nói cho ta biết được không?
Hoàn Nhan Trọng Đức có chút buồn bực nói.
- Dựa vào cái gì?
Phương Giải cười cười:
- Nếu ta có chỗ dựa, thì đâu cần hù dọa y? Chính vì ta không có chỗ dựa, nên ta mới phô trương thanh thế.
Hoàn Nhan Trọng Đức trầm mặc, sau đó than nhẹ:
- Phương Giải, chẳng lẽ mục đích tới đây của ngươi chỉ là xem điểm mấu chốt ở đâu rồi mang ta rời khỏi đây?
- Ừ!
Phương Giải gật đầu:
- Ngươi nói không sai. Thứ nhất, ta sẽ không vì ngươi mà xử lý cha ngươi.
Hoàn Nhan Trọng Đức trừng mắt nhìn Phương Giải.
Phương Giải cười nói:
- Ngươi đừng trừng ta, đây là sự thật. Thứ hai, trước khi ta chưa rõ mọi chuyện, ta sẽ không xử lý Hoàn Nhan Khang.
- Vì sao?
Hoàn Nhan Trọng Đức hỏi.
Phương Giải nói:
- Ta không biết rốt cuộc Đại Hãn suy tính như thế nào. Nếu chỉ là giận ngươi, vậy thì mọi chuyện liền dễ dàng. Nếu Đại Hãn thực sự đã tuyệt vọng với ngươi, nếu ta giết Hoàn Nhan Khang, vậy thì chỉ khiến cho Đại Hãn càng thêm hướng về Mộc phủ bên kia. Mọi người đều có tâm lý phản nghịch, nhất là kẻ bề trên.
Hoàn Nhan Trọng Đức biết Phương Giải nói có lý. Ngay cả bản thân y cũng không biết phụ thân rốt cuộc nghĩ gì. Nếu phụ thân thực sự có ý truyền Hãn vị cho Hoàn Nhan Khang, vậy thì nếu Phương Giải giết Hoàn Nhan Khang, liệu phụ thân có hoàn toàn tuyệt vọng với y không?
Phương Giải vỗ vai y, nói:
- Chờ tin tức của ta đi.
Hắn đi về hướng tòa nhà lớn:
- Ta tới gặp phụ thân của ngươi trước đã.
…
…
Tuy người Bắc Liêu dần dung nhập với xã hội người Hán, giống như người đói hấp thu mọi thói quen của người Hán. Chẳng hạn như các nam nhân khi xuống ngựa sẽ thay áo dài của người Hán, sẽ ngồi ở trong phòng ngói pha trà nói chuyện phiếm vượt qua mùa đông. Sẽ bắt đầu cắt thịt ra để xào rau, không còn chỉ ăn cả tảng thịt lớn. Nhưng vẫn có rất nhiều thói quen cố hữu khó có thể sửa đổi.
Chẳng hạn như, tuy Đại Hãn Bắc Liêu Hoàn Nhan Dũng đã chuyển sang ở nhà lớn, nhưng vẫn quen gọi tòa nhà này là bảo trướng. Dựa theo ý chỉ của Thiên Hữu Hoàng Đế Duowgn Dịch, trước khi nhập quan Hoàn Nhan Dũng được phong làm Bắc Liêu Hầu, mà tòa nhà này nên xưng là Hầu phủ mới đúng.
Trên cổng tòa nhà có khắc chữ vàng Bắc Liêu Hầu phủ, nhưng Hoàn Nhan Dũng vẫn quen gọi nó là bảo trướng. Thật giống như kim trướng của Đại Hãn Mông Nguyên Mông Ca. Đó đã không phải là một tòa lều lớn, mà là một kiến trúc rộng lớn.
Thư phòng
Phương Giải nhìn lão già ăn mặc trang phục hầu tước của Đại Tùy này, cảm thấy phía sau ánh mắt của lão già đã bạc trắng tóc này ẩn giấu cái gì đó. Sau khi tiến vào, Phương Giải dùng lễ của vãn bối trịnh trọng chào hỏi, Hoàn Nhan Dũng thản nhiên nhận lấy. Sau đó Hoàn Nhan Dũng dùng thân phận Hầu tước thi lễ với Phương Giải. Dù sao Phương Giải giờ đã là Nhất Đẳng Quốc Công.
Phương Giải không chịu nhận, nghiêng người né tránh.
Trà đã lạnh, hai người lại không có đề tài gì chung.
- Vân Thù nói, ngươi đối xử với con bé rất tốt.
Tuy Hoàn Nhan Dũng đã tuổi già, nhưng dáng người vẫn cao lớn. Ông ta là một nam tử Bắc Liêu điển hình, to lớn, diện mạo tục tằn. Lông mày rất đậm, nhìn ra được lúc trẻ ông ta có hai hàng lông mày vót nhọn như kiếm. Nhưng giờ nó đã rủ xuống.
Ông ta có vẻ thường xuyên thất thần. Đây là một hành động không lễ phép, nhưng người già thường như vậy, Phương Giải có thể thông cảm được. Tuy nhiên, cũng không biết vì sao, Phương Giải ra vẻ lơ đãng nhìn ánh mắt của ông ta vài lần.
- Đó là điều nên làm.
Phương Giải cười cười:
- Vân Thù lựa chọn đi theo ta lúc ta còn chưa đứng vững gót chân, trong lòng ta ngoại trừ tình cảm với nàng, còn có một sự cảm kích. Hơn nữa ta luôn cho rằng nếu một người nam nhân mà ngay cả nữ nhân của mình cũng không chiếu cố được tốt, vậy thì chẳng làm nên chuyện lớn gì.
- Lời này rất đúng!
Hoàn Nhan Dũng ngẩng đầu nhìn Phương Giải, cười nói:
- Nam nhân tộc Bắc Liêu bọn ta chính là như vậy. Lúc đối mặt với kẻ địch thì giống như dã thú, nhưng đối mặt với nữ nhân mà mình yêu thích thì lại trung thành hơn chó ngao.
- Kỳ thực…với thân phận hiện tại của ngươi, có thể mạo hiểm đưa Vân Thù trở về, ta có thể cảm nhận được tình cảm của ngươi đối với con bé. Thân là một người cha, ta rất cao hứng khi thấy con bé tìm được bến đỗ tốt. Nam nhân tộc Bắc Liêu bọn ta đều không giỏi biểu đạt ý của mình, nhưng tình cảm của bọn ta là chân thật. Ngươi đối xử tốt với con gái của ta, chẳng lẽ bọn ta lại không đối xử tốt với ngươi?
Lời này dường như là tùy ý nói ra, nhưng Phương Giải nhạy bén phát hiện lời này có chút không ăn nhập với mấy câu trước.
- Ta biết, trước khi ngươi tới đây có gặp phải người của Mộc phủ.
Hoàn Nhan Dũng thở dài nói:
- Kỳ thực chuyện này không có ai đúng ai sai. Người của Mộc phủ chưa hẳn biết con gái của ta đi theo ngươi. Ngươi đột ngột xuất hiện ở Đông Cương như vậy, bọn họ chú ý là phải. Mà ngươi không biết ta và công gia Mộc phủ Mộc Quảng Lăng đã kết bái làm huynh đệ, cho nên ứng đối như vậy chưa tính là thất lễ. Dù sao, với thân phận hiện tại của ngươi, không cho phép người khác xâm phạm.
Phương Giải lắc đầu:
- Một người nam nhân, mặc kệ là thân phận gì, vĩnh viễn đều không cho phép kẻ khác xâm phạm. Điều đó không liên quan gì tới ta là Quốc Công của Đại Tùy. Cho dù ta chỉ là dân chúng bình thường, thì ta vẫn sẽ làm như vậy.
Hoàn Nhan Dũng có vẻ hơi sửng sốt, rất nhanh liền khôi phục lại:
- Tốt lắm, nói như vậy, càng khiến ta yên tâm giao Vân Thù cho ngươi.
- Ngươi gặp qua Trọng Đức rồi hả?
Ông ta hỏi.
- Gặp qua.
Phương Giải đáp.
- Ừ!
Hoàn Nhan Dũng gật đầu, sau đó rơi vào trầm mặc. Phương Giải cũng không sốt ruột, nâng chén trà nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói một lời.
Cứ như vậy thật lâu, Hoàn Nhan Dũng thở dài nói:
- Ta được Hoàng Đế Đại Tùy phong làm Bắc Liêu Hầu, nhưng bất kể thế nào ta vẫn là Đại Hãn Bắc Liêu. Cho nên ta đưa ra lựa chọn gì cũng đều vì suy xét cho tộc Bắc Liêu. Bất kể là ai, chỉ cần làm ra chuyện không có lợi cho bộ tộc, thậm chí là chuyện có thể khiến cho bộ tộc rơi vào hướng hủy diệt, ta đều sẽ không đáp ứng. Ta sẽ dùng quyền lực của Đại Hãn để ngăn cản.
Phương Giải nhìn vào mắt ông ta, cười nói:
- Đã hiểu. Đổi là ta, ta cũng làm như vậy.
Hoàn Nhan Dũng thấy Phương Giải mỉm cười, cũng cười theo:
- Ngươi hiểu là tốt rồi. Mặc dù Trọng Đức là con trai duy nhất của ta, nhưng cũng không thể làm chuyện gì xin lỗi bộ tộc. Những người khác cũng vậy, ai làm chuyện gì có lỗi với bộ tộc, thì chính là kẻ thù của Hoàn Nhan Dũng ta. Cho dù chết ở trước mặt ta, ta cũng không thấy đáng tiếc!
Mỉm cười nói ra lời đầy sát ý, dường như có chút quỷ dị.
- Ừ!
Phương Giải vẫn gật đầu:
- Nên như vậy!
- Ta là Đại Hãn!
Hoàn Nhan Dũng không chỉ một lần cường điệu.
- Nhưng ta còn là một vị huynh trưởng, một người cha, có một số việc ta phải phân chia rõ ràng. Người Hán các ngươi có câu rằng:”Lâu ngày mới biết nhân tâm”, ta thấy câu này rất hay. Cho nên ta nghĩ, nếu như muốn thấy rõ ràng nội tâm của một người như thế nào, cũng chỉ có thể quan sát từ từ. Ta là Đại Hãn, ta cần phải quan sát nhiều hơn những người khác. Nhiều việc hơn, nhiều người hơn…Nhưng rất nhiều người lại không hiểu được cái khổ tâm của ta.
- Ta hiểu!
Phương Giải nói.
- Ngươi hiểu?
Hoàn Nhan Dũng nhìn vào mắt Phương Giải, nói:
- Ngay cả người bên cạnh ta đều không thể hiểu ta, ngươi mới tới nơi này liều hiểu được ta sao?
- Bởi vì…
Phương Giải cười nói:
- Bất kể thế nào, đối với tộc Bắc Liêu mà nói, ta vẫn là người ngoài.
- Đúng vậy…
Hoàn Nhan Dũng cười rộ, nụ cười thoải mái:
- Ngươi là người ngoài, rất tốt.