- Có bằng hữu từ phương xa tới…
Chu Trường Mi mỉm cười nói một câu, nửa câu sau thì Phương Giải tiếp lời:
- Thật rối rắm.
Chu Trường Mi ngẹn lời, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải nói gì. Mộc Nhàn Quân ngồi ở bên cạnh một mực cúi đầu áp chế sự bực bội và tức giận khó hiểu ở trong lòng, nghe thấy Phương Giải nói vậy, trong lòng càng không thoải mái. Chỉ có điều nhiều năm qua y luôn dùng bộ dáng hiền hòa để lừa người, cho nên đã thành thói quen. Vì vậy lúc y ngẩng đầu lên, khuôn mặt đều là ý cười ôn hòa.
- Công gia chờ ở nơi này, khiến cho nhiều chuyện không còn rối rắm nữa rồi.
Y chắp tay nói:
- Gia phụ nghe nói Công gia đã tới Đông Cương, nhưng không tin cho lắm, cho nên mới bảo ta và Chu sư thúc tới xem. Nếu đúng là Công gia đã tới nơi này, vậy thì Mộc phủ nên mở tiệc đón chào. Sở dĩ không thể tùy tiện lộ diện, bởi vì sợ quấy rầy chính sự của công gia. Chỉ có điều không ngờ tin tức của Công gia cũng nhanh như vậy. Thực lực của Hắc Kỳ Quân quả nhiên danh bất hư truyền.
Lời này nghe rất khách khí, kỳ thực là muốn nói với Phương Giải rằng, dù thực lực của Hắc Kỳ Quân có mạnh hơn nữa, thì nơi này là Đông Cương, chứ không phải Tây Nam. Ngươi đã tới nơi này, tốt nhất nên thành thật chút, chớ gây ra nhiễu loạn gì.
- Vốn là việc tư, cho nên lúc đầu không tính toán quấy rầy Mộc phủ. Vốn định thừa dịp Tây Nam tạm thời an ổn cùng nội tử trở về nhà một chuyến bái kiến phụ thân. Không ngờ vừa mới cập bờ liền kinh động tới Quốc Công, thật là thất lễ.
Phương Giải mỉm cười nói:
- Sau đó ta sẽ tới quý phủ thăm hỏi Ninh Quốc Công.
Chu Trường Mi nói:
- Nếu là vậy, lúc chúng tôi trở về có thể báo lại với Mộc Quốc Công một tiếng rồi. Từ trước tới nay Mộc phủ vốn hiếu khách, nếu Mộc Quốc Công biết ngài tới, nhất định sẽ cao hứng. Ngài ấy thích nhất là kết giao với hào kiệt, ngài ấy cũng nghe đại danh của Công gia từ lâu, vẫn luôn ngưỡng mộ, chỉ có điều cách xa ngàn dặm, vô duyên gặp gỡ. Lần này nếu đã tới Đông Cương, Mộc phủ tất nhiên sẽ tận tình địa chủ.
- Vậy cảm ơn trước.
Phương Giải đứng dậy rót trà cho hai người. Chu Trường Mi cũng đứng lên, nói:
- Công gia có thân phận hiển hách, sao có thể làm phiền công gia tự mình rót trà? Để ta tự làm.
Phương Giải cười cười:
- Ta tới cái đình này trước, nên ta là chủ, hai vị là khách, đâu có lý gì khách lại rót trà cho chủ?
Hắn nhấc bình trà lên định rót trà cho Chu Trường Mi, ánh mắt của Chu Trường Mi bỗng nhiên lóe lên một cái, âm thầm vận dụng nội kình, muốn cho nước từ trong ấm trà không chảy ra ngoài. Nếu Phương Giải rót trà mà trà không ra, vậy thì sẽ khiến cho Phương Giải rất mất thể diện. Chu Trường Mi có địa vị cực cao ở núi Bồng Lai, luận về tu vị tuy kém xa Tô Dương, nhưng ở trong tông môn cũng là cao thủ nhất đẳng. Ông ta là sư đệ của Tô Dương, so với Tô Dương, tính cách của ông ta trực tiếp hơn nhiều.
Nội kình bao phủ trước người, Chu Trường Mi mỉm cười chờ Phương Giải xấu mặt.
Mộc Nhàn Quân biết rõ thủ đoạn của Chu Trường Mi. Y ở Bồng Lai Tông đã nhiều năm, nên hiểu tính cách của vị sư thúc này. Bồng Lai Tông dùng hiệp nghĩa làm tôn chỉ, đệ tử tông môn làm rất nhiều việc thiện, cho nên ngư dân vùng duyên hải đều gọi Bồng Lai Tông là tiên môn. Trong mắt các ngư dân, một đám người tu hành có đại thần thông giống như là thần tiên, hơn nữa lại hành hiệp trượng nghĩa, tất nhiên càng thêm tôn trọng.
Nhưng đây chỉ là bề ngoài mà thôi.
Tuy đảo Bồng Lai không nhỏ, nhưng núi Bồng Lai lại chiếm phần lớn diện tích trên đảo, diện tích còn lại không thể trồng trọt, mà khí hậu trên biển hay thay đổi thất thường, thường xuyên có bão biển. Cho dù trồng một ít rau củ quả cũng không sống nổi. Cho nên qua nhiều năm, những vật tư cần thiết ở Bồng Lai Tông đều phải mua từ các ngư dân.
Các đời Chưởng giáo trước đều là người có tính cách thanh tâm quả dục (Cái tâm trong sạch và ít ham muốn), không quan trọng chuyện ăn uống, hơn nữa tu vị càng cao, nhu cầu với ăn uống càng thấp. Khi đó sơn môn không có nhiều đệ tử, cho dù không có tiền thì ít nhất vẫn duy trì được cuộc sống bình thường. Các đời Chưởng giáo trước của Bồng Lai Tông đều theo đuổi thanh tịnh tự nhiên, dù ngày ngày trôi qua khá vất vả, nhưng rất hưởng thụ cuộc sống thuần túy này.
Tới Tô Dương làm Chưởng giáo, tính toán phát dương quang đại tông môn, mà thiếu bạc chính là trở ngại lớn nhất. Cho dù bằng tu vị cao có thể hấp dẫn một số lượng lớn người tới học nghệ, nhưng những người này ăn uống bằng cái gì?
Tuy Tô Dương cố ý kết giao quyền quý, lúc Mộc Quảng Lăng đưa Mộc Nhàn Quân tới Bồng Lai Tông cũng đã tặng rất nhiều bạc, nhưng để có thể phát triển Bồng Lai Tông, thì số bạc này căn bản không đủ.
Người giải quyết vấn đề này cho tông môn, chính là Chu Trường Mi.
Mộc Nhàn Quân hiểu rõ tính cách của vị sư thúc này, bốn chữ ‘Lòng lang dạ sói’ vẫn chưa thể hình dung được hết. Ban ngày, ông ta là tiên hiệp trừ hại cho dân. Có không ít thuyền đánh cá gặp nạn trên biển được Chu Trường Mi dẫn theo người tới cứu. Các ngư dân dập đầu cảm tạ, coi như thần linh. Buổi tối, ông ta dẫn theo đệ tử cướp bóc thương đội, cướp đoạt nhà giàu, không biết trong tay nhiễm bao nhiêu máu người vô tội.
Mà ngay cả nhiều án mạng xảy ra ở bên ngoài thành Mưu Bình, có không ít vụ liên quan tới ông ta.
Tới Mưu Bình đều là thương nhân nhập hàng, trong tay có bạc triệu, giết một thương đội có thể đoạt được số lượng lớn tiền tài của cải. Mà cái lợi của việc ra tay với phú thương chính là, không phải lo lắng sau khi xong việc. Ở Trung Nguyên, tuy thương nhân rất giàu có, nhưng địa vị thấp, thậm chí không bằng nhà nông. Cho dù có giàu có hơn nữa, nhưng không có địa vị thì có gì phải lo lắng?
Vì thế khi cảm nhận được nội kình lưu động, Mộc Nhàn Quân liền biết sư thúc muốn lập uy. Tuy phụ thân Mộc Quảng Lăng một mực dặn dò, không nên tùy tiện ra tay với Phương Giải. Nhưng đã tới Đông Cương rồi cần thiết bày một chút thực lực. Nếu ở ngay địa bàn của mình cũng bị coi thường, vậy thì quá mất mặt.
Hơn nữa, Chu Trường Mi cảm nhận được địch ý của Mộc Nhàn Quân với Phương Giải.
Nếu Bồng Lai Tông muốn phát triển, không thể rời khỏi sự ủng hộ của Mộc phủ. Lần này Mộc Nhàn Quân trở về là âm thầm thúc đẩy Mộc Quảng Lăng khởi binh, kỳ thực là Chu Trường Mi thúc đẩy. Nếu như nói trong lòng Tô Dương còn có giới hạn, thì Chu Trường Mi đã bị lún sâu không rút ra được rồi.
Quyền quý, của cải, địa vị.
Lúc mấy thứ đó tràn ngập trong đầu một nam nhân, thì hơn nửa người đó đã bị điên. Nhất là một người nửa đời trước tuân theo giới luật tông môn, thanh tâm quả dục, nhưng nửa đời sau lúc về già nếm trải mùi vị của quyền lực, vậy thì sẽ càng thêm nghiện.
Vì vậy Chu Trường Mi rất rõ ràng, vận mệnh sau này của mình không thể tách khỏi Mộc phủ. Nếu muốn có tiền độ rộng lớn, vậy thì nhất định phải làm việc cho Mộc phủ. Mà Mộc Nhàn Quân chính là tương lai của Mộc phủ. Nếu tương lai Mộc phủ khởi binh rồi chiếm được thiên hạ, thì Mộc Nhàn Quân chính là Thái tử. Sau khi Mộc Quảng Lăng chết, Mộc Nhàn Quân chính là Hoàng Đế.
Nếu Chu Trường Mi đã cảm thấy địch ý của Mộc Nhàn Quân với Phương Giải, tất nhiên là muốn ra tay.
Mà Mộc Nhàn Quân, chỉ cần chờ chê cười là được.