Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1018: Mục tiêu của súng

Mộc Lê nằm trong bụi cỏ, quần áo đã ướt đẫm máu. Y thở hổn hển, ngay cả hô hấp cũng khó khăn, thế nên thỉnh thoảng ho khan một tiếng, máu không ngừng tràn ra ngoài. Nghỉ ngơi một lát y mới giãy giụa đứng lên, nhìn ánh lửa vẫn còn cháy ở phía xa xa, sau đó là thanh âm truyền tới.

Y không thể tưởng tượng được, đội ngũ của mình liền không còn như vậy.

Y nghe thấy tiếng vó ngựa, đó là truy binh vẫn chưa buông tha tìm kiếm y. Y vừa lăn vừa bò xuống chỗ dốc. Đây là lần đầu tiên y chật vật như vậy. Xa xa là một rừng cây, tuy không lớn, nhưng là nơi tốt nhất để trốn tránh truy binh.

- Đại tướng quân, ngài đi trước đi!

Phía sau y truyền đến tiếng trầm thấp cố ý nén xuống. Đó là tiếng của Hách Nhâm. Mộc Lê sửng sốt, vội vàng quay đầu lại, phát hiện Hách Nhâm mang theo hai mươi thân binh còn sống chạy ra ngoài. Bọn họ cố ý bại lộ để thu hút sự chú ý của truy binh, thay mình dẫn dắt kẻ thù.

Mộc Lê há miệng thở dốc, cảm thấy tim mình như tan nát. Y muốn hô lên, nhưng cổ họng lại không phát ra thanh âm gì.

Dưới ngọn đồi, y nằm trong bụi cỏ trơ mắt nhìn đám kỵ binh lượn một vòng rồi đuổi theo đám người Hách Nhâm. Mộc Lê rõ ràng hơn ai khác, chính là quyết định của mình đã hại chết các huynh đệ. Trong nháy mắt, y nghĩ tới Diệp Cận Nam, ánh mắt lập tức toát ra hận thù!

Là y!

Nhất định là y bán rẻ ta!

Thanh âm này điên cuồng hò hét trong lòng Mộc Lê, khiến tim y nhỏ máu.

- Nằm xuống!

Ngay lúc y đang hoảng hốt, bên cạnh bỗng truyền tới thanh âm, dọa cho y nhảy dựng. Y chỉ lo nhìn về hướng mấy người Hách Nhâm, căn bản không phát hiện có người tới gần khi nào. Mộc Lê vô thức xoay người chém một đao, nhưng thanh đao bị ngăn lại, sau đó y cảm thấy cổ của mình đè xuống, cả người núp sâu trong bụi cỏ.

Mộc Lê được người kéo xuống rồi phủ cỏ dại lên người, sau đó bản thân ngươi đó cũng tiến vào bụi cỏ.

Mộc Lê nằm trong bụi cỏ nhìn qua khe hở thấy trên bầu trời có một con hùng ưng vỗ cánh bay qua, xoay quanh trên trời một lúc liền bay về hướng xa xa.

- Đừng nhúc nhích, phía sau có chó ngao.

Người nằm bên cạnh y hạ giọng nói:

- Cởi quần áo ra, đây là cỏ Xa Luân, mùi rất nồng, dùng nó thoa lên người, sau đó đi theo ta. Mũi của chó ngao rất thính, nếu không che đậy một chút thì chắc chắn không chạy thoát.

Mộc Lê không biết người bên cạnh mình là ai, nhưng y xác định được người này tới là cứu mình. Y lập tức làm theo người đó nói. Đầu tiên là cởi áo giáp, sau đó không chút do dự cởi sạch quần áo. Là một người trải qua nhiều lần núi thây biển máu, y biết vào lúc này không nên do dự.

Sau khi cởi sạch, y dùng cỏ Xa Luân bôi lên người. Mùi nồng nặc của cỏ quả nhiên che đi mùi máu tươi trên người. Ngay lúc y vừa làm xong mấy điều này, người bên cạnh đưa tới một cái áo khoác, sau đó đứng dậy chạy tới rừng cây bên kia. Mộc Lê khoác cái áo vào người chạy theo, cũng không để ý tới vết thương gây ra đau đớn.

Sau khi tiến vào cánh rừng không lâu, bên ngoài truyền tới tiếng sủa của chó ngao. Mộc Lê biết La Đồ có một sở thích, chính là nuôi động vật làm tay sai. Trong quân doanh có nuôi mấy con chim ưng, còn có một con Hải Đông Thanh mất nhiều tiền mua được từ người Bắc Liêu. Mà những con chó ngao này, đều là La Đồ dùng nhiều tiền để mua.

Đám động vật này, trải qua huấn luyện còn khiến người ta đau đầu hơn là một thám báo ưu tú.

- Đi về hướng bờ sông, tí nữa xuống sông chớ di chuyển, tùy ý để nước sông đẩy về phía trước. Con chim ưng trên trời kia nhất định sẽ nhìn thấy chúng ta, nhưng chỉ cần không động đậy thì sẽ không khiến nó nghi ngờ. Kế tiếp liệu có chạy trốn được hay không phải dựa vào may mắn rồi. Nếu không lừa được đám động vật kia, chúng ta chết chắc.

Người nọ nói nhanh vài câu, sau đó dẫn đầu chạy vào rừng. Mộc Lê phát hiện trong khu rừng này còn có vài người, tính cả người cứu mình, tổng cộng là năm người. Nhìn bộ dạng của năm người này, hiển nhiên là đã đi một quãng đường xa, quần áo cực kỳ bẩn thỉu, nhưng đôi mắt của người nào cũng sáng ngời, hiển nhiên thân thủ không tầm thường.

Y cố ý đi chậm hơn mọi người rồi đi ở sau cùng.

Sau khi tới gần bờ sông, năm người đều nhảy xuống sông, sau đó không nhúc nhích, tùy ý để sông trôi về phía trước. Mộc Lê biết mình không có sự lựa chọn khác, cho nên bắt chước theo bọn họ. Nói thật, nằm trong lòng sông cũng chẳng thoải mái gì. Nước không ngừng rót vào lỗ tai và lỗi mũi, tới chỗ hẹp thì nước sông chảy nhanh, tiếng ồ ồ vang vọng vào tai.

Tuy nhiên, bọn họ khá là may mắn.

Con chim ưng trên bầu trời kia không phát ra tiếng kêu, hiển nhiên không thể xác định bọn họ là người sống hay người chết. Những con chim ưng được huấn luyện này có phản ứng rất linh mẫn, nhưng nó lại không phản ứng với thứ bất động. Nó được huấn luyện là để đuổi theo người sống, không ngờ biện pháp này lại lừa gạt được nó.

- Các ngươi là ai?

Sau khi leo lên bờ, Mộc Lê thực sự không nhịn được hỏi. Người cứu y kia cười cười, nằm thẳng đơ xuống bãi cỏ, vừa thở hổn hển vừa nói:

- Tóm lại không phải là kẻ địch của ngươi, đương nhiên cũng không tính là bằng hữu của ngươi, bởi vì bọn ta căn bản không biết ngươi là ai…Tuy nhiên, bọn ta là ân nhân của ngươi, chắc ngươi không hoài nghi chứ?

Người nọ nằm trong chốc lát, ló đầu nhìn ra ngoài rồi nói:

- Trời sắp tối rồi. Giờ chúng ta phải tìm một nơi an toàn để ẩn nấp. Còn việc bọn ta là ai, đợi tìm được chỗ ẩn nấp rồi nói sau.

- Chúng ta đi đâu?

Mộc Lê vô thức hỏi.

- Ngoài thành Liễu Châu.

Đang lúc hoàng hôn, ánh mắt của nam tử kia cực kỳ sáng ngời:

- Cho dù muốn giết ngươi chính là yêu nghiệt, thì cũng không cho rằng ngươi dám trở về. Bên ngoài thành Liễu Châu có rất nhiều khu rừng, khẳng định có chỗ để chúng ta ẩn nấp. Trước khi trời tối chúng ta phải giấu kỹ, bằng không rời khỏi đường sông chính là bình nguyên, gặp phải kỵ binh thì chúng ta khó có đường sống!





Đêm khuya.

Mộc Lê ngồi trên một cây đại thụ, thở dài một tiếng, trong đầu đều là cảnh thảm thiết vào ban ngày. Y thật không ngờ, binh mã của mình lại thất bại nhanh chóng như vậy. Y không dám nhắm mắt, cứ nhắm mắt vào lại nhìn thấy người của mình ngã xuống, bị vũ khí quỷ dị kia bắn thành trăm mảnh.

Lúc y tới chân núi Đằng Vân, nhìn thấy cờ của La Đồ, y liền biết không che giấu được nữa. Hiển nhiên La Đồ biết mình muốn làm gì, nên đã mang theo người đợi sẵn ở đây. Tuy nhiên vào lúc đó, Mộc Lê lại không cảm thấy tuyệt vọng, bởi vì y đã quan sát qua, La Đồ chỉ mang theo chưa tới một vạn binh mã. Mà binh lực dưới trướng của y còn nhiều hơn.

Mộc Lê rất tự tin với binh lính của mình. Đó đều là những lão binh có nhiều kinh nghiệm từ lúc ở Ung Châu. Bất kỳ binh lính nào trong đó cũng được tướng lĩnh nghênh đón.

Vì thế Mộc Lê hạ lệnh tấn công. Lúc đầu binh lính còn chưa hiểu ra sao, nhưng rất nhanh bọn họ liều hiểu Đại tướng quân muốn mang theo bọn họ chạy trốn. Những lão binh đi ra từ Ung Châu này ít nhiều đều chán ghét La Đồ, hơn nữa tuân theo quân lệnh đã là thói quen của bọn họ. Cho nên chỉ sau vài giây ngắn ngủi, binh lính dưới sự chỉ huy của tướng lĩnh phát động tấn công về phía quân đội cản đường.

Dựa theo lẽ thường, cung tiễn thủ kết trận trước, dùng mưa tên để áp chế đối thủ. Đây là điều mà binh lính đã quá quen thuộc rồi, cho nên bọn họ thay đổi trận hình rất nhanh. Nhưng lúc tiễn trận vừa mới tập kết xong, ở sườn núi bên kia bỗng vang lên tiếng nổ liên miên bất tận. Theo sau đó, bọn họ nhìn thấy mấy chục quả cầu lửa bay về hướng bọn họ. Không chờ bọn họ có phản ứng, vụ nổ bùng lên bên trong tiễn trận.

Sau một vòng pháo, tiễn trận của Mộc Lê đã bị phá tan tành. Binh lính chưa từng chứng kiến một thứ như vậy, nên trong nháy mắt liền rối loạn. Kế tiếp, tướng lĩnh chỉ huy cung tiễn thủ đưa ra mệnh lệnh cực kỳ sai lầm, chính là lại bảo cung tiễn thủ tập kết, chuẩn bị đánh trả.

Mệnh lệnh này, là trí mạng.

Đợt pháo thứ hai lại làm tan tành tiễn trận vừa mới miễn cưỡng tập kết xong, khiến cho máu thịt văng tung téo. Tướng lĩnh chỉ huy chưa từng có kinh nghiệm ứng phó với loại vũ khí này nên ngơ ngẩn đứng đó, không biết phải hạ lệnh như thế nào. Ngay lúc tiễn trận tan vỡ, kẻ thù bắt đầu tấn công.

Mấy nghìn người cầm súng trong tay, tốc độ di chuyển không chậm hơn trường mâu thủ của bộ binh! Kẻ địch từ sườn núi lao xuống, rất nhanh chạy tới phạm vi 50 mét. Trong phạm vi này, kẻ địch khai hỏa. Bọn họ dừng lại cách năm mươi mét, không chạy tiếp nữa, mà tiến dần đều, thay nhau nổ súng, hiển nhiên đã trải qua huấn luyện bài bản.

Mà Mộc Lê thấy rất rõ ràng, chỉ huy những binh lính này là một người tóc vàng mà mình chưa từng thấy, ăn mặc quái dị.

Mộc Lê lắc đầu mạnh, cố gắng thoát khỏi hồi ức. Trận chiến kia quá thảm thiết, mỗi một cảnh đều như khoét vào tim của y.

- Các ngươi rốt cuộc là ai?

Y hỏi.

Người ngồi cùng y trên cây đại thụ cười nói:

- Nói ra chỉ sợ ngươi không tin…ta là thám báo dưới trướng của Đại tướng quân Phương Giải Hắc Kỳ Quân, điều tra một việc cho nên mới chạy tới đây, không ngờ lại gặp được đội quân của các ngươi. Thật đúng là duyên phận!

- Hắc Kỳ Quân?

Mộc Lê nghe thấy đáp án liền hơi sửng sốt, trong lòng càng thêm thương cảm. Y mang theo đội ngũ rời khỏi Liễu Châu, vốn có ý định đầu nhập vào Phương Giải. Nhưng hiện tại, y không biết có bao nhiêu binh lính tránh được kiếp nạn lần này.

- Ta là Mộc Lê.

Y nói.

- Mộc Lê?

Người nọ hơi sửng sốt:

- Là Mộc Lê, một trong La Môn Thập Kiệt?

- Đúng vậy!

- Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.

- Vì sao các ngươi lại tới đây? Là Phương Giải phái các ngươi tới theo dõi Đồ gia quân à?

- Không phải.

Cứu Mộc Lê chính là Tả Minh Thiền, y day day hàng lông mày, nói:

- Bọn ta có nhiệm vụ khác, gặp được ngươi chỉ là trùng hợp. Tuy nhiên nếu đã gặp, tất nhiên là muốn cứu.

- Vì sao?

- Bởi vì bọn ta muốn thăm dò chuyện của La Đồ, cũng muốn tìm hiểu chuyện hỏa khí. Mà ngươi bị La Đồ đuổi giết, ta không quan tâm ngươi là ai, nhưng cứu ngươi sẽ có lợi cho bọn ta.

Mộc Lê trầm mặc một lúc rồi nói:

- Đưa ta tới Hắc Kỳ Quân, ta sẽ nói mọi chuyện mà ta biết cho Phương Giải. Ta muốn báo thù cho hơn vạn huynh đệ của ta!

- Đưa ngươi tới đó không phải là vấn đề, nhưng không phải là bây giờ. Ít nhất phải trốn tránh mấy ngày, La Đồ không bắt được ngươi, cũng không tìm được thi thể của ngươi, nhất định sẽ phái người tìm tòi xung quanh. Chờ viện binh của ta tới, ta liền an bài người mang ngươi tới Hoàng Dương Đạo. Tuy nhiên… vì sao La Đồ lại phải giết ngươi?

- Bởi vì y là kẻ điên!

Mộc Lê cắn răng nói:

- Người này, đã điên rồi. Không chỉ là ta, bảy tám lão tướng vẫn còn làm việc dưới trướng của y, dù còn sống cũng chỉ là khúm núm, kéo dài hơi tàn!

- Các ngươi có biết y giao dịch với người nước ngoài không?

Tả Minh Thiền hỏi.

- Không biết…tuy nhiên hiện tại xem ra, ta có thể đoán được mục đích mà y mua nhiều hỏa khí như vậy.

- Áo giáp quân!

Mộc Lê và Tả Minh Thiền đồng thanh nói, hai người liếc nhau một cái.

Mộc Lê cười lạnh:

- Tâm của y đã bị dục vọng che mờ hết rồi. Y muốn đánh bại áo giáp quân, rồi lên làm…Hoàng Đế.