Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1000: Gặp nhau ly biệt

Thành Đại Lý

Hoàng cung

Mộ Dung Sỉ đứng trước gương đồng, hai cung nữ chỉnh lại ống tay áo cho y, bốn cung nữ hoặc đứng hoặc ngồi chỉnh lại quần áo cho y, ngay cả nếp nhăn nhỏ nhất cũng được giãn phẳng. Vị Hoàng Đế bệ hạ trong gương kia thoạt nhìn uy nghiêm mà cao lớn, mà vị Hoàng Đế ở bên ngoài này thì nhíu chặt lông mày, sự lo lắng không xóa nhòa được trên khuôn mặt.

Mộ Dung Sỉ có một sở thích cổ quái, đó là thích soi gương. Y thích nhất là để tôi tớ may long bào sau đó y mặc vào, đứng trước gương ngắm nhìn mình mặc long bào. Sở thích cổ quái này xuất hiện khi y mới đăng cơ, hiện tại đã thành thói quen.

Nghe nói trong hoàng cung có một tòa Thiên Điện chuyên cung cấp long bào cho y. Từ lúc y đăng cơ, long bào không mặc nữa đã đủ để chất đống một nửa tòa thiên điện này.

- Đại hòa thượng, Phương Giải thực sự đáp ứng?

Y hỏi.

Ngộ Kỷ Đại hòa thượng đứng trước cửa dường như vừa đứng vừa ngủ, thân thể thì loạng choạng. Các cung nữ kia thỉnh thoảng lo lắng liếc nhìn ông ta, chỉ sợ một giây sau ông ta sẽ té ngã. Nhưng bất kể ông ta loạng choạng như thế nào, thì vẫn đứng đó.

- Hắn nói hắn sẽ tới.

Ngộ Kỷ Đại hòa thượng híp mắt trả lời.

- Trẫm có chút không hiểu…

Mộ Dung Sỉ ngắm nhìn mình trong gương đồng, nói chính xác hơn là ngắm nhìn long bào mới may:

- Hiện tại trong tay trẫm không có gì có thể khiến cho Phương Giải kiêng kỵ. Đấu quân lực, hiện tại ngoài thành không chỉ có mười vạn Hắc Kỳ Quân, nghe nói còn có mấy vạn binh mã đã tới Ung Châu…Mà trẫm thì sao, có bao nhiêu binh lính thực sự quên mình phục vụ cho trẫm? Bản thân trẫm không biết, cũng không dám nghĩ tới.

Mộ Dung Sỉ khoát tay, ra hiệu cho các cung nữ lui ra ngoài. Y cẩn thận ngồi xuống ghế, dường như sợ làm nhăn bộ long bào mới tinh này.

- Trẫm biết các thần tử phía dưới có tâm tư gì. Sở dĩ bọn họ còn chưa chạy trốn là vì trẫm hạ lệnh đóng chặt của thành. Mà bọn họ chưa có lá gan tụ tập người tấn công cửa thành. Nhưng trẫm cũng không trông cậy lúc thủ thành, những người đó dốc hết sức mình.

Y uống một ngụm trà rồi nói:

- Phương Giải đã chiếm hết ưu thế, vì sao phải đáp ứng yêu cầu của ngươi? Một chọi một với ngươi đã khiến cho người ta khó hiểu rồi, rõ ràng còn đáp ứng tiến vào hoàng cung của Đại Lý để quyết chiến?

Ngộ Kỷ Đại hòa thượng lắc đầu:

- Ta không nói qua là quyết chiến với hắn. Bệ hạ tìm tới ta, là bảo ta làm vậy, ta cũng đã làm rồi. Ta sống ở Đại Lý nhiều năm, nửa đời người ăn đồ ăn, mặc quần áo đều là của triều đình ban cho, chỉ đơn giản như vậy. Còn vì sao Phương Giải đáp ứng đánh với ta, ta không biết, cũng không muốn biết. Giờ điều ta cần làm là ở trong hoàng cung chờ hắn. Hắn tới, liền đánh. Hắn không tới, thì ta cũng sẽ không tìm tới hắn để đánh.

- Trẫm hiểu …

Sắc mặt của Mộ Dung Sỉ dường như có chút không hài lòng, nhưng vẫn duy trì khách khí:

- Trầm mời Đại sư tìm tới Phương Giải, kỳ thực đã ảnh hưởng tới tôn chỉ không tranh quyền thế của đại sư. Đại sư đáp ứng trẫm làm chuyện này, trẫm đã cảm thấy mỹ mãn. Đúng…không cần quan tâm tới lý do mà hắn muốn tới. Chỉ cần hắn tới, trẫm liền không để cho hắn sống sót rời đi.

- Thứ cho ta nói thẳng.

Ngộ Kỷ Đại hòa thượng nhìn Mộ Dung Sỉ, nói:

- Tu vị của bệ hạ, đã không bằng lúc trước.

Mộ Dung Sỉ trầm mặc một lúc lâu, sau đó gật đầu:

- Trẫm biết, sau khi trẫm lên ngôi, ngày nào cũng phải xử lý việc triều đình, tâm tư đều đặt hết lên quốc vụ, đâu còn thời gian tu hành nữa? Tu vị không bằng trước cũng là hợp tình hợp lý, là trẫm bỏ bê. Tuy nhiên…không phải là trẫm cảm thấy không bằng tay Phương Giải kia.

Y hỏi Ngộ Kỷ Đại hòa thượng:

- Ngươi đã gặp hắn, hắn bước vào Thông Minh Cảnh chưa?

Ngộ Kỷ Đại hòa thượng lắc đầu:

- Không biết.

- Không biết?

Mộ Dung Sỉ ngẩn ra:

- Ngươi nhìn không thấu?

Ngộ Kỷ Đại hòa thượng lắc đầu:

- Nhìn thấu.

- Nếu nhìn thấu, sao lại không biết?

Ngộ Kỷ Đại hòa thượng nói:

- Nhìn thấu nhưng chưa chắc đó là chân tướng. Ta đi sóng vai với Phương Giải, cảm thấy tu vị của hắn chỉ là Cửu Phẩm đỉnh cao, dường như còn cách Thông Minh Cảnh một bước chân. Nhưng…đây chưa hẳn là sự thật. Theo ta được biết, Phương Giải đã từng giết người đại tu hành Thông Minh Cảnh.

Mộ Dung Sỉ biến sắc:

- Cho dù hắn có thể giết người đại tu hành Thông Minh Cảnh, cũng không có gì phải lo lắng. Trẫm có ngươi, có Hắc Thượng quốc sư, còn có bản thân trẫm.

Y chỉ ra ngoài:

- Trẫm còn có 600 tinh nhuệ Đồ Thần Vệ. 600 người này là do tự tay trẫm huấn luyện, nếu bày ra Đồ Thần đại trận, dù là người đại tu hành Thông Minh Cảnh cũng có thể bị vây khốn. Chỉ cần Phương Giải tới, trẫm liền nắm chắc giết hắn.

- Vậy chúc mừng bệ hạ trước.

Ngộ Kỷ Đại hòa thượng hơi thi lễ:

- Nếu bệ hạ không còn chuyện gì khác, ta muốn về trước. Ngày kia là ngày quyết chiến với Phương Giải, ta muốn trở về tĩnh dưỡng tinh thần.

- Đại sư, với tu vị của lão, chẳng lẽ lão không tự tin chiến thắng?

Mộ Dung Sỉ hỏi.

Ngộ Kỷ Đại hòa thượng lắc đầu:

- Thế gian này vốn không có chuyện gì là tuyệt đối. Ta nghe nói lúc trước Đại Luân Minh Vương từng tìm qua Phương Giải, nhưng cuối cùng Đại Luân Minh Vương vẫn chết. Ta còn nghe nói La Diệu từng tới tìm Phương Giải, cuối cùng La Diệu vẫn chết. So với hai người kia, ta còn kém xa. Giờ ta cũng tìm tới Phương Giải, ta sợ chết.

Khóe miệng Mộ Dung Sỉ nhếch lên một tia trào phùng:

- Một khi đã như vậy, đại sư liền trở về nghi ngơi trước đi. Chiều ngày mai tiến cung, ở trong cung chờ đợi.

- Vâng!

Ngộ Kỷ Đại hòa thượng gật đầu, xoay người đi ra ngoài. Lúc đi tới cửa đại điện, ông ta bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Mộ Dung Sỉ một cái, rồi có chút quái dị ói:

- Quần áo của bệ hạ thật đẹp.

Mộ Dung Sỉ vô thức cúi đầu nhìn bộ long bào mới tinh trên người của mình, không hiểu lời của Ngộ Kỷ Đại hòa thượng còn có ý khác hay khong:

- Trẫm cũng thích…

Ngộ Kỷ Đại hòa thượng cười cười:

- Đúng rồi, đột nhiên nhớ tới Phương Giải từng nói qua, hắn tới hoàng cung giao thủ với ta, không lo lắng bị bệ hạ bao vây, bởi vì hắn muốn tiến vào đây giết bệ hạ. Ta hỏi hắn, ngươi có nhận ra được Hoàng Đế không Hắn đáp, Hoàng Đế mặc long bào, chỉ cần mặc long bào, liền không đáng sợ.

Câu kế tiếp ông ta không nói ra. Ông ta muốn nói với Mộ Dung Sỉ rằng, nếu như ngươi dùng thời gian soi gương để tu hành, vậy thì đâu bị rớt xuống thảm hại như vậy? Phương Giải nói thẳng rằng long bào không đáng sợ, là vì hắn biết thứ mà ngươi không bỏ xuống được.

Ánh mắt của Mộ Dung Sỉ phát lạnh, khóe miệng hơi run rẩy.





Tang Táp Táp nhìn Phương Giải, trong mắt đều là mê hoặc:

- Huynh thực sự muốn tiến vào tòa thành kia giao thủ với Đại hòa thượng? Cho dù giao thủ, vì sao phải vào thành? Cho dù vào thành, vì sao phải tới hoàng cung?

Ngày này Phương Giải đối mặt đều là vấn đề như vậy, nhưng hắn không có chút khó chịu nào.

Hắn kéo một cái ghế tới, đỡ Tang Táp Táp ngồi xuống:

- Đừng gấp, giờ thân thể của nàng có việc, sốt ruột không tốt.

Tang Táp Táp nhìn hắn, thở dài bất đắc dĩ:

- Huynh có thể nghiêm túc trả lời muội được không?

- Có thể!

Phương Giải cười cười nói:

- Kỳ thực rất đơn giản, ta đang lừa Mộ Dung Sỉ.

Tang Táp Táp giật mình:

- Lừa y?

- Ừ!

Phương Giải mỉm cười, nói ý định của mình ra, Tang Táp Táp nghe xong, vẫn có chút không yên lòng:

- Tuy rằng như vậy, nhưng vẫn mạo hiểm. Cho dù huynh không cho muội đi cùng, thì cũng phải dẫn theo Trầm tỷ tỷ và Mộc tỷ tỷ, lại dẫn theo Đạo tôn Hạng Thanh Ngưu, ba vị trưởng giả của Nhất Khí Quan, còn có Ngô Nhất Đạo. Tu vị của người này rất không tầm thường. Còn có Đỗ di, Khâu Dư tiên sinh, Ngôn Khanh tiên sinh, còn có Tạ Phù Diêu.

- Mang theo nhiều người như vậy, liệu Mộ Dung Sỉ có mắc mưu không?

Phương Giải cười nói:

- Ta dẫn theo Tạ Phù Diêu và Hạng Thanh Ngưu là đủ rồi. Khuynh Phiến và Tiểu Yêu lưu lại. Ta lo lắng Mộ Dung Sỉ cũng có tâm tư khác, nếu mang tất cả cao thủ trong đại doanh đi, có lẽ Mộ Dung Sỉ sẽ phái người tới. Đỗ di, Khâu Dư tiên sinh và Ngôn Khanh tiên sinh đều bị thương. Những người khác còn phải tĩnh dưỡng. Về phần Ngô Nhất Đạo, ta muốn ông ấy lưu lại trấn thủ đại doanh.

Tang Táp Táp còn định nói gì nữa, thì Phương Giải tới gần nắm bả vai của nàng, nói:

- Yên tâm, nàng nên biết, ta vốn là một kẻ tiếc mạng sống.





Trong một tòa lều lớn của đại doanh Hắc Kỳ Quân.

Phương Giải rót một chén rượu cho Đỗ Hồng Tuyến rồi dùng hai tay đưa tới. Đỗ Hồng Tuyến nhận chén rượu rồi cười nói:

- Ta thật không ngờ ngươi lại có được thành tựu như ngày hôm nay. Trước kia lúc ở Phan Cố, mỗi ngày ngươi đều tới chỗ ta ăn thịt chó, uống rượu Lê Hoa. Ta và Tô Đồ Cẩu chưa từng cho rằng ngươi là một nhân vật lớn khó lường gì. Nhiều nhất là một người biết kiếm tiền, thông minh và thân thiết.

- Hiện tại không thân thiết sao?

Phương Giải cười hỏi.

Đỗ Hồng Tuyến trầm mặc một lúc rồi nói:

- Nói thật, hiện tại đâu còn người nào khiến cho ta có thể cảm thấy thân thiết? Sau khi Tô Đồ Cẩu đi theo Vương gia về phía tây, trên thế giới này ngoại trừ bản thân ta ra, tất cả đều là người ngoài.

Phương Giải thấy cay cay ở mũi, cởi túi rượu ở hông đưa cho Đỗ Hồng Tuyến:

- Lúc ta tới Ung Châu, phát hiện có một quán rượu bán rượu có hương vị rất giống với Lê Hoa, cho nên ta mua men rượu ở đó, sau đó dựa vào hương vị trong trí nhớ, bỏ thêm vài thứ nào, hiện tại uống vào có bảy phần giống.

Đỗ Hồng Tuyến nhận lấy túi rượu, cởi nắp uống một ngụm, cẩn thận thưởng tức rồi lắc đầu:

- Ngươi có thể dựa vào trí nhớ mà đoán được trong rượu Lê Hoa có những thứ gì rồi phỏng theo mùi vị đã là không tồi…Phương Giải, quân doanh này không thích hợp với ta, nói một cách khác, ta và thế giới này có chút khoảng cách rồi, cho nên ta muốn rời đi.

- Ừ!

Phương Giải gật đầu:

- Ta biết. Lão bản nương tới đây, nhưng sớm muộn gì cũng rời đi.

- Tới Trường Giang bên kia?

Hắn hỏi.

Đỗ Hồng Tuyến lắc đầu:

- Không quay về đó nữa. Lúc trước ở lại đó, là vì những nam tử chèo thuyền kia đều là người chất phát, chất phát giống như Tô Đồ Cẩu. Lúc bọn họ cười ngốc ngếch mơ hồ có bóng dáng của hynh ấy. Lúc bọn họ uống rượu rồi nhảy nhót hát hò, cũng có bóng dáng của huynh ấy…nhưng nếu đã rời đi, thì không cần phải trở về nữa. Nơi đó dù sao không có vướng bận gì, vướng bận của ta là nấm mồ đơn độc ở Tây Vực kia.

- Nấm mồ ở dưới chân núi Đại Tuyết Sơn…

Phương Giải nói:

- Nhưng ta lo lắng đi tới đó…

Đỗ Hồng Tuyến cười cười:

- Ngươi yên tâm, ta sẽ không đi tới đó. Ngươi lo lắng, nếu Tô Đồ Cẩu biết cũng sẽ không yên tâm phải không? Huynh ấy cũng không muốn ta đi. Từ trước tới nay huynh ấy đều không muốn ta bị tổn thương dù chỉ nhỏ nhất.

Phương Giải cay cay mũi, lau đi khóe mắt hơi ướt:

- Vậy lão bản nương dự định đi đâu?

- Đi Ung Châu vậy.

Đỗ Hồng Tuyến giơ túi rượu trong tay:

- Ngươi đưa cho ta túi rượu này được không? Ta muốn ủ lại rượu Lê Hoa.





Phương Giải tiễn đưa Đỗ Hồng Tuyến ba mươi dặm, Đỗ Hồng Tuyến nói trở về đi. Cổ nhân nói, dù tình nghĩa sâu hơn nữa, thì cũng chỉ đưa tiễn ba mươi dặm. Kỳ thực giữa ta và ngươi không có cảm tình sâu xa gì, dù không phải bèo nước gặp nhau, nhưng cũng chỉ ngẫu nhiên gặp lại mấy lần. Nếu như ngươi tiễn đưa quá xa, ta sẽ nhớ ân tình này, rồi bóng dáng của tiểu biên quân Phan Cố sẽ trở nên mơ hồ.

Phương Giải dừng bước, nói:”Tốt, vậy thì ta không tiễn nữa”.

Đỗ Hồng Tuyến cười cười với hắn:

- Tới ngày trăng tròn của đứa nhỏ, ta sẽ tặng ngươi một xe rượu Lê Hoa.

Phương Giải gật đầu:

- Bảo trọng.

Đỗ Hồng Tuyến phất tay.

Phương Giải cũng phất tay.

Nhân sinh, chính là không ngừng gặp nhau và ly biệt.