Trăng Máu

Chương 11

Tiếng gào thét từ phòng Linh vọng ra làm hai người bạn giật mình. Cả hai vội nhanh chân chạy vào nhưng ... cửa đã khoá trái. Huy đập cửa gọi dồn dập nỗi sợ hãi dâng trào.

"Linh mở cửa ra đi. Linh ..."

"Linh ... Có chuyện gì vậy? Linh ..."

Tiếng gào thét càng lúc càng lớn và Vân không thể giữ vẻ điềm tĩnh vốn có của mình được nữa. Cô gọi lớn và dồn dập, hai bàn tay nắm chặt lại, đôi mắt vô cảm giờ đây lại chất chứa đầy nỗi sợ hãi. Từ trong căn phòng cô gái đau đớn xua đuổi, tiếng gào thét vẫn vang không ngừng.

"Mặc kệ ta, hai ngươi không được vào đây. Cút đi, cút..."

Câu nói của Linh làm Vân khựng lại, cô lẳng lặng đi qua ghế sô pha ngồi. Tiếng thét tắt lịm đi lại làm chàng trai lo lắng hơn nhưng anh lại nhìn thấy Vân điềm tĩnh ngồi bên ghế sô pha anh đi đến gần cáu gắt.

"Linh đang đau đớn vậy mà cô điềm tĩnh quá đấy. Cô có phải là bạn thân của cô ấy không?"

"Người trong đó không phải Linh."

Vân khẽ nói, chàng trai khựng lại nhìn cô cố gắng hiểu thấu câu nói đó nhưng không thể. Cánh cửa phòng Linh chậm rãi mở, cô gái nhỏ bước ra, cả người ướt đẫm mồ hôi, mái tóc bao trùm bởi màu bạch kim. Và anh chợt nhận ra tiếng động lớn trên gác đã im bặt, nhìn cô gái kinh ngạc. Linh bước được vài bước rồi gục ngã, anh chạy vội đến đỡ lấy cô, hoảng hốt thốt gọi.


"Linh."

"Tránh xa cô ấy ra."

Nhanh như chớp Vân đã đứng trước mặt chặn ngang, khuôn mặt đanh lại lạnh lùng như cơn gió bấc mùa đông. Huy đẩy cô ta ra một bên gắt gỏng.

"Cô làm gì vậy? Linh đang ngất kìa."

Vân chỉ im lặng, bàn tay nắm chặt bã vai chàng trai. Anh quay lại định nói gì đó nhưng mùi hương giấy thoảng qua làm anh ngất lịm đi. Không quan tâm đến chàng trai, cô đi đến dìu Linh lên giường, đôi mắt đỏ ngầu thoáng u buồn.

"Chủ nhân rốt cuộc cô bị sao vậy?"

Tiếng Vân thì thào vang, nhìn cô gái nhỏ đang nằm trên trên giường và cảm thấy bất lực. Tối qua chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra. Một chuyện liên quan đến kí ức của Hồng tiểu thư nếu không cô đã không trỗi dậy mạnh mẽ như thế. Nhưng nói thật lòng cô muốn Hồng tiểu thư cứ ngủ mãi, như thế sẽ tốt hơn. Cô ấy sẽ không phải đau khổ khi đối mặt với sự thật phũ phàng.

o0o

Xung quanh là một màn đêm tối u, Linh sợ hãi khẽ gọi những người thân thuộc. Không có tiếng trả lời, cô gái co ro sợ hãi. Một tia sáng xuất hiện, cô mừng rỡ vội lần theo và ... Một cô gái có mái tóc bạch kim và khuôn mặt giống hệt cô bị mấy dây gai quấn chặt. Mặc cho sự đau đớn người con gái ấy vẫn cố vùng vẫy nhưng cô càng vùng vẫy thì dây gai càng chặt lại. Người con gái xinh đẹp mắt nhắm nghiền lại, cử động nhẹ, khuôn mặt đau đớn. Trong lúc còn đang sợ sệt, ngỡ ngàng lại có một giọng nói quen thuộc khẽ vang.

"Linh."

"Ai đó?"

Cô gái giật mình xoay nhìn xung quanh hỏi và cô chợt sững lại khi nhận ra giọng nói đó. Là của cô. Giọng nói đó lại tiếp tục thốt thành lời.

"Là tôi."

Linh quay nhanh người lại nhìn người con gái xinh đẹp bị gai quấn chặt. Đôi mi dài hất cong lên kiêu hãnh, đôi mắt nâu sắc sảo, nhạy bén. Đôi mắt đã hé mở nhìn cô, giọng nói vẫn vang lên nhưng đôi môi đỏ mọng đó lại không mấp máy. Linh rụt rè đi đến gần, khẽ hỏi.

"Cô là ai? Sao lại bị như thế này?"

"Tôi chính là cô. Cứu ..."

Câu nói đó chưa dứt thì có một ai đó đẩy mạnh cô sang một bên. Cô gái lồm cồm ngồi dậy nhưng xung quanh trở nên tối đen như mực. Mọi thứ trở nên hư ảo, cảm giác lân lân như đang bay bổng trong không trung. Rồi lại có cảm giác nặng trĩu, mệt mỏi làm cô choàng mở mắt, giật mình trườn người sang bên phải giường. Người phụ nữ trên gác lần trước. Bà ta lặng trầm nhìn cô, đôi mắt xa xăm trở về quá khứ. Cô gái nhỏ rụt rè lên tiếng, khuôn mặt tái xanh, nhợt nhạt hẳn sau một đêm đau đớn.

"Rốt cục bà là ai?"

"Ta ư? Là thiếm của cô."

Người đàn bà nói, khuôn mặt lạnh tanh không một cảm xúc. Linh sững nhìn bà thoáng chút bối rối rồi nhoẻn miệng cười khẽ gọi một cách thân thuộc.

"Thiếm, xin lỗi ..."

"Đừng có gọi ta là thiếm."

Người phụ nữ quát lớn cắt ngang câu nói của cô. Linh sợ điếng người im bặt nhìn bà, đầu óc rỗng tuếch. Người thiếm xa lạ đó lại tiếp tục nói tiếp, khuôn mặt hiện rõ nỗi khắc khổ, chua xót.

"Ngươi hãy tỉnh lại đi. Ngươi chính là Hồng tiểu thư của Hồng gia."

"Thiếm, đau con."

Bị người phụ nữ nắm tay siết chặt, cô gái nhỏ nhăn mặt nói, cố rút tay lại. Không dừng ở lại đó người phụ nữ lại bóp mạnh hơn, lớn giọng nói như đang gào thét.

"Ngươi mau tỉnh lại đi. Mau ..."

"Linh."

Cánh cửa mở nhanh kèm theo tiếng gọi của Vân. Hai kẻ đang giằng co khựng lại đưa mắt nhìn cánh cửa đang mở. Vân bước vào đảo vào đưa mắt nhìn xung quanh dò xét, sự bất an hiện diện rõ trên khuôn mặt băng giá ấy.

Không có ai.

"Lúc nãy hình như mình nghe thấy tiếng ai đó mà."

Vân dò hỏi cô bạn với sự cẩn trọng quá mức. Người phụ nữ đã biến mất nhưng mùi hôi thối của một phù thuỷ hắc ám vẫn còn vương lại. Và tất nhiên Vân biết rõ điều đó, chỉ là ... Linh không biết điều đó hay đang cố che giấu? Bằng cái giọng trong trẻo cô đáp lại một cách yếu ớt.

"Không có, mình đói bụng quá bạn nấu gì cho mình ăn nha."

Nhìn cô bạn xanh xao Vân mỉm cười gật nhẹ đầu đi ra. Linh cúi đầu nhìn cổ tay đau nhói, bị vằn đỏ do bị siết chặt tay. Đôi mắt miên man nhìn ra cửa sổ ngờ vực về giấc mơ ban nãy và về người thiếm xa lạ khó tính kia.