Trang Hiệp Khách

Chương 15: Trang hiệp khách - Hồi 15

Sơn Điền Anh Minh lộ vẻ không đồng ý, nghiêm trang nói :

- Đức Xuyên Thắng! Tài nghệ huynh tuy vượt bực, trội hơn mọi người, và
quả thật có trội hơn Lâm Cát Lang chút đỉnh. Nhưng cứ theo lẽ mà nói,
nếu Lâm Cát Lang chỉ đỡ được Kiều Bản Dũng vài hiệp thì huynh giỏi lắm
cũng chỉ đỡ thêm được vài hiệp nữa mà thôi. Huynh không phải đối thủ của hắn đâu. Tôi cấm huynh không được liều mạng đi so tài với Kiều Bản
Dũng.

Đức Xuyên Thắng tru tréo :

- Trang chủ đừng quá đề cao cường địch mà làm giảm uy danh của chúng ta. Đức Xuyên Thắng này dù bất tài đi chăng nữa cũng chưa hề biết sợ ai bao giờ. Kiều Bản Dũng bất quá cũng chỉ là một cao thủ võ sĩ đạo chứ có
phải thần thánh ba đầu sáu tay gì đâu. Để Đức Xuyên Thắng tôi liều mạng
với hắn, nếu chẳng may thiệt mạng dưới kiếm hắn thì xin Trang chủ cùng
gia quyến tạm thời tìm nơi lánh nạn, sau này tìm cơ hội trả thù cũng
chưa muộn. Vả lại, lúc đó chắc chắn Sơn Bản Nhất Lang cũng dư sức bình
phục, sẽ giúp Trang chủ gây dựng lại tất cả không mấy khó khăn.

Sơn Điền Anh Minh giọng như cương quyết :

- Đừng nhiều lời nữa! Tóm lại, tôi không muốn huynh đi tìm Kiều Bản Dũng so tài. Chấm hết.

Mặc cho Đức Xuyên Thắng có thuyết phục thế nào, Sơn Điền Anh Minh vẫn
một mực không nghe, bác bỏ mọi đề nghị. Chợt khi đó, gia nhân vào báo :

- Thưa Trang chủ, có hai võ sĩ đạo tự xưng là Tây Thôn Hòa Hy và Cốc Khẩu Quang Hy cầu kiến [1].

Sơn Điền Anh Minh nghĩ thầm: “À, ta nhớ rồi. Tây Thôn Hòa Hy trước đây
theo phò Thanh Thủy Đô, còn Cốc Khẩu Quang Hy theo Cao Kiều Quang. Không hiểu họ đến đây với mục đích gì? Cứ để xem họ muốn gì đã”.

Nghĩ vậy, Sơn Điền Anh Minh gật đầu :

- Cứ mời họ vào.

Gia nhân vâng lời, lui ra. Không đầy một phút sau, hai người ăn mặc theo lối võ sĩ đạo bước vào, cùng nhau thụp xuống lạy Sơn Điền Anh Minh, nói :

- Tây Thôn Hòa Hy cùng Cốc Khẩu Quang Hy xin ra mắt Trang chủ. Chúc Trang chủ vạn phúc.

Sơn Điền Anh Minh khẽ cúi đầu đáp lễ :

- Không dám, xin chào nhị vị tráng sĩ. Xin nhị vị đừng khách sáo. Nếu có điều gì dạy bảo xin cứ cho biết, miễn khả năng làm được, Sơn Điền Anh
Minh này quyết không để nhị vị thất vọng đâu.

Tây Thôn Hòa Hy khẽ liếc mắt nhìn Cốc Khẩu Quang Hy rồi cả hai người cùng lên tiếng một lượt :

- Chúng tôi hiện tại là hai lãng nhân vô chủ, tứ cố vô thân. Mục đích
chúng tôi tới đây là xin được Trang chủ thâu nạp, cho phục vụ dưới
trướng.


Đức Xuyên Thắng cau mày nghĩ ngợi. Sơn Điền Anh Minh thì lại cười chua chát :

- Nếu là lúc bình thường thì thật là vạn phúc cho Sơn Điền gia trang,
một điều cầu mà không được. Nhưng với tình hình hiện tại, Sơn Điền Anh
Minh đành phải đắc tội cùng hai vị chứ chẳng thể tuân mệnh được.

Tây Thôn Hòa Hy nhướng mắt hỏi :

- Nghĩa là Trang chủ không dung nạp chúng tôi?

Cốc Khẩu Quang Hy cũng thêm lời :

- Chắc vì chúng tôi là những kẻ bất tài chẳng ra gì cho nên Trang chủ chê có phải không?

Sơn Điền Anh Minh vội vã xua tay, miệng luôn hồi cải chính :

- Không! Không! Xin hai vị chớ có hiểu lầm. Để Sơn Điền Anh Minh nói rõ
lý do kẻo chư vị lại hồ nghi. Bây giờ là lúc Sơn Điền gia trang đang
nguy ngập, không biết bị hủy diệt lúc nào. Nếu vâng mệnh hai vị thì có
khác nào mời hai vị đi chết chung!

Tây Thôn Hòa Hy nói :

- Trang chủ đả quá khinh thường anh em chúng tôi rồi. Nguyện vọng của
chúng tôi là đi tìm Minh chủ để thờ chứ không phải tìm vinh hoa phú quý
hay theo mạnh hiếp yếu. Nếu chúng tôi có ý như thế thì đã sớm về đầu
Điền Trung Tấn rồi. Nhưng chúng tôi nhận thấy Điền Trung Tấn chỉ là một
bạo chúa không hơn không kém, là kẻ ‘qua cầu rút ván’, không đáng theo
phò. Trong tất cả những người chúng tôi được biết hiện tại, không ai
bằng Trang chủ. Do đó chúng tôi mới tới đây để xin được ‘núp bóng từ
bi’.

Cả Đức Xuyên Thắng và Sơn Điền Anh Minh nghe nói như vậy mới thật sự an
tâm vì hai người Tây Thôn Hòa Hy và Cốc Khẩu Quang Hy chỉ có thiện ý với Sơn Điền gia trang chứ hoàn toàn không có ác ý. Suy nghĩ một lúc, Sơn
Điền Anh Minh ôn tồn, nói :

- Đa tạ nhị vị đã quá xem trọng Sơn Điền Anh Minh này. Cả hai vị đều là
hào kiệt trên đời, được kết giao với hai vị thật là điều hết sức hân
hạnh. Nhưng Sơn Điền Anh Minh này không thể để những hào kiệt phải uổng
mạng một cách vô lối được. Tôi tuy chẳng ra gì nhưng không ích kỷ, chỉ
nghĩ đến lợi cho mình được.

Tây Thôn Hòa Hy và Cốc Khẩu Quang Hy nghe nói đều tỏ vẻ buồn rầu, mặt mày ủ rũ. Tây Thôn Hòa Hy thở dài, nói :

- Trước đây, tôi theo phò Thanh Thủy Đô tiên sinh, tưởng là chọn được
Minh chủ, nhưng không ngờ đã theo lầm một kẻ đê hèn, thấy lợi quên
nghĩa, ‘mãi hữu cầu vinh’ [2]!

Cốc Khẩu Quang Hy cũng tâm sự :

- Còn tôi theo quan phủ Cao Kiều Quang cũng chỉ là loại cường hào ác bá, theo mạnh hiếp yếu, không đúng với sở nguyện của tôi chút nào.

Tây Thôn Hòa Hy và Cốc Khẩu Quang Hy ngầm ra hiệu, nói nhỏ với nhau vài lời rồi hướng về phía Sơn Điền Anh Minh nói :

- Được! Cứ coi như số phận của chúng tôi vô duyên, kém may mắn, không
được phục vụ dưới cờ của Sơn Điền gia trang. Vậy thì chúng tôi có một
yêu cầu khác, xin Trang chủ nhận lời cho.

Sơn Điền Anh Minh ngạc nhiên hỏi :

- Là điều gì? Xin nhị vị cứ nói.

Tây Thôn Hòa Hy nói :

- Như chúng tôi đã trình bày, hiện tại là hai lãng nhân vô chủ, sống vất vưởng nay đây mai đó. Những tưởng tìm được Minh chủ nơi Trang chủ để
theo, nhưng có lẽ ngặt vì tư chất kém cỏi, bản lãnh quá tầm thường, lại
thiếu đức độ nên mới không được dung nạp. Điều này chúng tôi chỉ có thể
tự trách mà thôi chứ không thể nào trách Trang chủ được. Vậy xin Trang
chủ cho chúng tôi mượn Sơn Điền gia trang này làm chỗ tự mổ bụng chết đi để khỏi phải sống lăn lóc với gió sương cũng như khỏi chịu nhục, để cho đời, cho người khinh rẻ nữa. Sống không được theo Trang chủ, nhưng nếu
chết ở bên cạnh Trang chủ thì cũng là điều vinh hạnh.

Nhận thấy Tây Thôn Hòa Hy và Cốc Khẩu Quang Hy quá thật tình và tha
thiết, Sơn Điền Anh Minh động lòng. Ông ta nở một nụ cười, chắp tay thi
lễ với hai người :

- Thật nhị vị quá thương Sơn Điền Anh Minh này rồi. Nếu tôi còn cố chấp
thì chẳng hóa ra phụ lòng quân tử của nhị vị hào kiệt hay sao! Nhưng hãy để cho Sơn Điền Anh Minh kể rõ ràng mọi chuyện để chư vị hiểu rõ tại
sao Sơn Điền Anh Minh này lại lưỡng lự.

Cả Tây Thôn Hòa Hy cùng Cốc Khẩu Quang Hy cùng cười, nói :

- Chuyện Sơn Điền gia trang anh em chúng tôi đã sớm biết từ lâu rồi,
thưa Trang chủ. Nếu chúng tôi chỉ tìm vinh hoa phú quý, tham danh lợi
hay sợ chết thì tới đây lúc này làm gì?

Sơn Điền Anh Minh thở dài, nói :

- Không có hoạn nạn thì khó mà biết rõ lòng người. Bình thường ai cũng
có thể nói lời nhân nghĩa trung trực nhưng gặp lúc biến, có mấy ai giữ
được lập trường? Ơn của nhị vị tráng sĩ nếu Sơn Điền Anh Minh không trả
được trong kiếp này thì xin nguyện làm trâu ngựa để đền đáp lại trong
kiếp luân hồi.

Lời nói vừa rồi chứng tỏ Sơn Điền Anh Minh đã chính thức nhìn nhận Tây
Thôn Hòa Hy và Cốc Khẩu Quang Hy là người của Sơn Điền gia trang. Hai
người mừng rỡ vô cùng, thụp xuống lạy ra mắt vị chủ nhân mới của họ:

- Chúng tôi tuy kém cỏi, tài thường trí mọn, nhưng nguyện cùng Trang chủ đồng sinh đồng tử [3], nếu hai lòng thì xin trời tru đất diệt, bia
miệng nguyền rủa ngàn đời.

Sơn Điền Anh Minh đỡ hai người dạy, sai gia nhân đem rượu Saké ra mời
mọi người. Đức Xuyên Thắng cũng vui vẻ chúc mừng hai người bạn mới cùng
chiến tuyến với mình. Mọi người cùng nhau bàn kế hoạch đối phó với tình
trạng gấp rút, hết sức hiểm nghèo của Sơn Điền gia trang.

Đức Xuyên Thắng vừa uống rượu, vừa nói :

- Giờ Trang chủ đã có Tây Thôn Hòa Hy và Cốc Khẩu Quan Hy bảo vệ, Đức
Xuyên Thắng tôi có thể đi tìm Kiều Bản Dũng để quyết đấu trả thù cho Lâm Cát Lang được rồi.

Sơn Điền Anh Minh lắc đầu :

- Không nên! Giờ chúng ta phải cố thủ chứ đừng ham đánh. Hơn nữa, đã
biết đi là tìm cái chết thì đi làm gì cho uổng mạng? Tôi không thể đồng ý chuyện này với Đức Xuyên huynh được.

Tây Thôn Hòa Hy bàn :

- Trang chủ nói phải lắm. Cứ theo tôi nghĩ thì cho dù Đức Xuyên huynh,
Cốc Khẩu huynh và tôi hợp lực cũng không phải là đối thủ của Kiều Bản
Dũng đâu. Tri bỉ tri kỷ, bách chiến bách thắng [4], khi chúng ta đã biết không thể địch nổi cường địch mà còn quyết đấu thì chẳng phải vô ích
lắm sao? Chỉ có Sơn Bản đại ca là có hy vọng cự nổi với Kiều Bản Dũng
nhưng hiện tại đang trong tình trạng hôn mê, không biết khi nào tỉnh lại chứ chưa nói đến chuyện phục sức.

Cốc Khẩu Quang Hy cũng gật đầu tán thành :

- Tây Thôn huynh nói phải lắm. Chúng ta nên chờ Sơn Bản đại ca phục sức hẵng nói đến chuyện phản công.

Sơn Điền Anh Minh không ngớt khen đề nghị của hai người, nhưng Đức Xuyên Thắng lắc đầu, phản đối :

- Cứ thật tình mà nói đi, biết chừng nào Sơn Bản đại ca mới tỉnh lại,
mới phục sức được. Chuyện trước mắt có thể xảy ra bất cứ lúc nào, nước
xa làm sao chữa được lửa gần? Nếu chúng ta cứ tiếp tục ngồi mà đợi địch
thì cũng chẳng khác gì ngồi mà đợi chết thôi.

Mọi người đều nhận thấy lời bàn của Đức Xuyên Thắng cũng không phải là
vô lý. Ai nấy đều im lặng. Giây lâu, Sơn Điền Anh Minh mới lên tiếng
khuyên :

- Đức Xuyên huynh bàn luận thật chính xác. Nhưng nếu muốn ‘tiên hạ thủ
vi cường’ thì chúng ta lại thiếu hẳn lực lượng để thi hành. Chúng ta
chẳng còn được bao nhiêu người trong sơn trang, không thể khinh xuất mà
hy sinh thêm ai được cả. Cứ cố thủ mà chờ Sơn Bản Nhất Lang phục sức rồi tính đường thôi. Tôi sẽ ra lệnh bố trí sơn trang cho thật kiên cố để đủ sức chống lại cường địch. Tóm lại chúng ta tạm thời chỉ nên dùng kế
hoãn binh thôi.

Tây Thôn Hòa Hy và Cốc Khẩu Quang Hy tán đồng đề nghị. Đức Xuyên Thắng
dù thấy có lý nhưng vẫn hậm hực vì Sơn Điền Anh Minh không chịu theo đề
nghị của mình. Y lắc đầu, nói :

- Tôi đồng ý Sơn Bản Nhất Lang sẽ giúp được chúng ta rất nhiều nếu khỏe

mạnh. Nhưng nghĩ cho cùng, một Sơn Bản Nhất Lang có khả năng thay đổi
được cục diện hay không? Tôi chắc chắn là không rồi. Chúng ta không nên
trông chờ, ỷ lại quá nhiều vào một người.

Sơn Điền Anh Minh cười, nói :

- Đức Xuyên huynh lầm rồi. Nhiều lúc chỉ cần một người thôi là cũng có
thể xoay ngược cục diện được ngay. Như Sơn Bản huynh đệ chả giết Thanh
Thủy Đô và Cao Kiều Quang cứu nguy cho chúng ta là gì. Trường hợp hai
người đó không chết thì chắc gì bây giờ chúng ta được ngồi đây đối ẩm
bàn luận nữa?

Lý lẽ của Sơn Điền Anh Minh quá rành mạch khiến Đức Xuyên Thắng cứng
họng chẳng nói năng thêm được gì. Thấy cũng không nên làm y mất mặt thêm với Tây Thôn Hòa Hy và Cốc Khẩu Quang Hy, Sơn Điền Anh Minh tươi cười,
vui vẻ nói :

- Thôi, chuyện đâu sẽ còn đó. Bây giờ chúng ta hãy cùng nhau uống cạn
mấy chai Saké này rồi cùng nhau đi nghỉ là hơn. Mọi người chắc hẳn ai
cũng mệt rồi.

Tự tay Sơn Điền Anh Minh rót đầy ly cho từng người rồi tất cả cùng nhau
nâng ly cạn chén. Uống thêm vài tuần nữa, mọi người mới chịu nghe lời
Sơn Điền Anh Minh đi nghỉ để dưỡng sức.

Đức Xuyên Thắng về phòng nhưng nằm trằn trọc mại, không tài nào ngủ
được. Có thể nói trong lòng người võ sĩ đạo này rối rấm hơn bao giờ hết. Nhớ đến mới ngày nào đó không xa, Sơn Điền gia trang chẳng khác như
chốn địa đàng, mọi người sống vui vẻ hạnh phúc. Đức Xuyên Thắng cùng Mộc Thôn Thanh và Lâm Cát Lang là ba cột trụ của gia trang, được Trang chủ
Sơn Điền Anh Minh gọi là ‘Tam Kiệt’. Giờ đây, chỉ còn lại một mình Đức
Xuyên Thắng phò Trang chủ trong khi hai người kia không còn nữa. Mộc
Thôn Thanh đã phản bội chủ, rốt cuộc chỉ chuốc lấy cái chết bi thảm. Còn Lâm Cát Lang vì chủ ra tay mà phải chết thảm dưới tay cường địch quá
lợi hại.

Nghĩ tới nghĩ lui mà không biết phải giải quyết thế nào, Đức Xuyên Thắng ngồi bật dậy, thay đồ, dắt kiếm bên người, một mình đi rón rén ra khỏi
phòng. Chợt nghe có tiếng vó ngựa đâu đây, Đức Xuyên Thắng chạy vội ra
ngoài thám thính. Dưới ánh trăng lờ mờ, bóng một kỵ sĩ đang phi ngựa
tiến dần về phía Sơn Điền gia trang.

Vừa tới cổng sơn trang, kỵ sĩ lập tức nhảy xuống ngựa chạy thẳng một
mạch vào. Nhận ra là Thượng Địa Hùng Đại, thám tử của Sơn Điền gia
trang, Đức Xuyên Thắng mới yên tâm. Vừa trông thấy Đức Xuyên Thắng,
Thượng Địa Hùng Đại chạy hớt ha hớt hãi tới, nói không ra hơi :

- Đức Xuyên tráng sĩ, mau báo cho Trang chủ cùng tất cả rằng Kiều Bản
Dũng phe Điền Trung Tấn đang kéo quân tới rầm rộ, chúng hô to rằng thề
quét sạch Sơn Điền gia trang.

-------------

[1] Cầu kiến: xin gặp.

[2] Mãi hữu cầu vinh: bán bạn cầu vinh

[3] Đồng sinh đồng tử: cùng nhau sống chết

[4] Tri bỉ tri kỷ bách chiến bách thắng: biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.