Trang Hiệp Khách

Chương 1: Trang hiệp khách - Hồi 01

Thay lời tựa: Nhật Bản có rất nhiều truyện SAMURAI rất hay, rất nổi
tiếng được Tây Phương mượn ý viết ra nhiều tiểu thuyết cũng như tạo dựng nên nhiều bộ phim lừng danh bất hủ trên thế giới. Câu chuyện sau đây là một điển hình.

________

Dưới nắng chang chang, một người đàn ông tuổi trên dưới ba mươi, một
mình lê bước, tay mang gói hành trang. Nơi dây lưng chàng đeo là một
thanh đoản kiếm màu đen giắt chéo, và sau lưng là một thanh trường kiếm
đeo ngang. Trông hình dáng chàng, ai cũng nhận ra ngay đây là một võ sĩ
đạo Samurai.

Chàng võ sĩ đạo đang đi bỗng dừng chân lại ngắm nghía vì để ý cách đó
không xa rõ ràng là một sơn trang thật lộng lẫy khang trang. Bên cạnh đó là một vườn hoa, phía sau đó là một vườn rau, và kế vườn rau là một
rừng cây ăn trái. Chẳng khác nào người đi trong sa mạc tìm thấy nước,
chàng khẽ nở một nụ cười thoải mái, rảo bước tiến nhanh lại phía sơn
trang trước mắt trong vòng một dặm...

Chàng võ sĩ đạo phấn khởi tinh thần, đi thật lẹ. Chẳng bao lâu chàng đã
từ từ đến mục tiêu. Khi còn cách sơn trang độ hai trăm thước, một bóng
người trẻ tuổi hình như là một đứa trẻ nhỏ từ trong một bụi rậm phóng
ra, chạy nhanh vào trong nhà. Không đầy nửa phút sau, một người đàn ông
từ trong bước ra, đi sau ông ta là chiếc bóng nhỏ khi nãy, giờ trông
thấy rõ ràng là một đứa trẻ mới lớn chừng 12 - 13 tuổi. Cả hai người mắt đều chăm chăm nhìn chàng võ sĩ đạo đang trên đường tiến tới, luôn để ý
từng hành động của chàng.

Khi tới sơn trang, chỉ còn cách hai người chừng mươi bước, chàng võ sĩ
đạo dừng chân lại, hướng về phía người đàn ông mà chàng tin là Trang
chủ, gập mình xuống chào. Sau đó chàng ta lên tiếng :

- Tôi là khách lỡ đường, đi đường xa quá khát nước nên mạo muội ghé lại
đây xin giúp đỡ. Nếu Trang chủ cảm thấy không phiền thì cho tôi xin một
ngụm nước giải khát, xin đội ơn.

Thấy chàng võ sĩ đạo nói năng lễ phép lịch sự, người chủ sơn trang ôn tồn đáp :

- Không dám, tứ hải giai huynh đệ. Xin huynh đài đừng khách sáo.

Quay sang phía đứa con trai, ông ta sai :

- Hải Đẩu, mau vào lấy nước và trái cây cho chú này giải khát.

Đứa nhỏ khẽ “dạ” một tiếng, đoạn chạy tuốt vào nhà. Lát sau nó trở ra
với một gáo nước lạnh lớn cùng với hai trái lê mang tới định trao cho
chàng võ sĩ đạo. Nhưng người đàn ông chặn lại, giằng lấy, rồi tự tay ông ta đích thân mang tới đưa cho người khách lạ. Chàng võ sĩ đạo lại khẽ
cúi gập mình xuống, nói vài tiếng cám ơn rồi tay đón lấy gáo nước cùng
trái cây. Chàng cầm gáo nước, đổ vào miệng làm một hơi cạn không còn một giọt. Hai trái lê, chàng ta không ăn mà bỏ trong gói hành trang buộc kỹ lại, hình như là muốn để dành mang đi đường cho cuộc hành trình.

Bỗng nhiên có tiếng vó ngựa trổi lên không biết từ đâu tới, nghe bên tai mỗi lúc một gần. Chàng võ sĩ đạo khẽ cau mày, để ý nghe ngóng. Đang
bâng khuâng chợt nghe có tiếng trẻ nheo nhéo đàng sau lưng :

- “Kiếm đây, thân phụ”.

Chàng võ sĩ đạo giật mình đánh thót một cái! Có lẽ theo phản ứng tự
nhiên của một võ sĩ đạo trên bước đường giang hồ, chàng đưa tay ra sau
lưng tuốt thanh trường kiếm ra nhanh như điện xẹt, quay lại nhìn đàng
sau đứng thủ thế. Người đàn ông lúc đó trong tay cũng cầm một thanh

trường kiếm. Thấy chàng võ sĩ đạo tuốt gươm thì cũng theo phản ứng tự
nhiên lanh lẹn rút kiếm ra khỏi vỏ, nhìn chàng võ sĩ đạo lên tiếng :

- Khỏi cần phải đóng kịch nữa. Mời ông bạn cứ việc ra tay!

Lặng nhìn người đàn ông vài giây, chàng võ sĩ đạo bỗng tra kiếm lại vào vỏ. Người chủ sơn trang thấy vậy hỏi :

- Các hạ định chờ đồng bọn tới để hợp lực ra tay một lượt hả?

Chàng võ sĩ đạo im lặng không đáp. Chủ sơn trang thấy vậy nói tiếp :

- Một là các hạ ra tay, còn hai là rời khỏi nơi này ngay tức khắc.

Không trả lời người chủ sơn trang trực tiếp, chàng võ sĩ đạo trầm giọng, nói :

- Xin Trang chủ cất kiếm đi trước đã.

Người chủ sơn trang hỏi :

- Vì sao? Lý do gì?

- Vì tôi không thích ai cầm kiếm chĩa về phía tôi hết.

Người chủ sơn trang “hừ” một tiếng, gằn giọng, nói :

- Nếu các hạ không chịu ra tay thì mau rời khỏi chỗ này ngay. Mặc cho
tôi có chĩa kiếm về phía các hạ hay không cũng có điều gì quan trọng
đâu?

- Có chứ.

- Điều gì?

Chàng võ sĩ đạo lạnh lùng đáp :

- Điều tôi mong muốn là rời khỏi chỗ này hoàn toàn do lòng tự nguyện chứ không phải vì bị hăm dọa hay bị ép buộc.

Thấy mặt chàng võ sĩ đạo như có một lớp băng phủ, người chủ sơn trang
hơi rùng mình chột dạ. Và nghe lời chàng ta vừa thốt, ông ta cũng phải
khen thầm rằng lời nói tuy đơn giản ngắn gọn nhưng chứa đựng đầy khí
phách với vẻ ngang tàng. Nhìn chàng võ sĩ đạo vài giây, chẳng hiểu nghĩ
sao, ông ta tra kiếm ngay vào vỏ. Chàng võ sĩ đạo thấy thế liền mỉm
cười, quay lưng trở gót đi thẳng một mạch. Bóng chàng ta vừa khuất thì
tiếng vó ngựa càng lúc càng nghe rõ mồn một. Chỉ trong tích tắc, hơn hai mươi thớt ngựa hiện ra trước mắt hai cha con người đàn ông. Trên mỗi
thớt ngựa là một kỵ sĩ mang đầy vũ khí trên người, mặt ai cũng đầy sát
khí trông phải kinh sợ.

- Chuyện gì vậy anh?

Từ bên trong, một người thiếu phụ rất có nhan sắc, với nước da thật
trắng, tuổi cũng trên dưới 30 chạy ra đứng bên cạnh người đàn ông. Người đàn ông bảo đứa trẻ đứng sau lưng mình, còn ông ta một tay ôm thiếu
phụ, hình như là vợ ông, còn tay kia nắm chặt lấy thanh trường kiếm, như chuẩn bị sẽ rút ra ứng phó bất cứ lúc nào.

Người kỵ sĩ đi đầu, một người tuổi trạc 40 ngoài, râu xồm xoàm, tướng mạo dữ dằn lớn tiếng nói :

- Sơn Điền (Yamada), ông đã nghĩ kỹ chưa?

Sơn Điền, tức người đàn ông chủ nhân của sơn trang, khẽ đẩy người phụ
nữ, tức vợ ông, sơn trang đường chủ ra đàng sau, cầm ngang thanh trường
kiếm quát lớn :

- Điền Trung Tấn (Tanaka Susumu)! Ông đừng bức người thái quá! Sơn Điền
trang chủ này không thích bị ai dồn vào đường cùng hết. Nếu ông muốn
chiếm đoạt trang trại của tôi thì chỉ có một cách duy nhất là bước qua
xác chết của tôi mà thôi.

Điền Trung Tấn, người kỵ sĩ phá lên cười, giọng mỉa mai :

- Nếu tôi thật lòng muốn làm chuyện đó thì ông thử nghĩ xem có khó khăn
gì không? Có tốn hơi sức gì không? Ngay cả giờ phút hiện tại, nếu tôi
muốn giết ông cũng dễ như trở bàn tay.

Vợ Sơn Điền như quá sợ hãi, nói rỉ tiếng đàng sau lưng chồng vừa đủ để một mình ông ta nghe rõ :

- Thôi, anh ơi! Hãy nhường lại sơn trang cho họ đi. Mình đi nơi khác làm ăn cũng được mà. Một mình anh làm sao địch lại từng đó người? Em không
sợ chết đâu, nhưng hãy nghĩ đến Hải Đẩu và tương lai của nó.

Sơn Điền nghe vợ nói mà lòng thấy ngậm ngùi, chỉ khẽ choàng tay ôm vai vợ an ủi :

- Thuận Tử (Junko), em đừng sợ! Nếu anh còn hơi thở, anh thề bảo vệ em
và con đến cùng. Chúng đừng mong đụng đến chéo áo của em hay con, mà
cũng đừng mong chiếm đoạt sơn trang của mình.

Điền Trung Tấn như đọc được ý nghĩ của vợ chồng Sơn Điền nên cười mai mỉa, nói như châm chọc :

- Một kiếm sĩ khi tuốt kiếm ra khỏi vỏ mà còn bận bịu vợ con thì thử hỏi đánh lại ai?

Lời nói địch nhân quả đã nói đúng tâm trạng của Sơn Điền trang chủ. Mặc
dù Sơn Điền cố gắng trầm tĩnh, mang ý chí quyết tử để bảo vệ vợ con cùng sơn trang, nhưng nỗi lo lắng run sợ không sao giấu được. Không phải
Trang chủ lo lắng cho bản thân mình, mà đúng là lo lắng cho vợ con. Nhìn thanh kiếm trên tay Sơn Điền trang chủ hơi rung, Điền Trung Tấn cười,
nói tiếp :

- Nếu ông chịu bán lại sơn trang này cho ta thì đâu có phải lo lắng đến
như vậy? Vợ con ông sẽ được an toàn sống với ông, tôi còn cho người bảo
vệ các người rời khỏi nơi này bình an nữa.

Đột nhiên phát hiện ra điều gì khác thường, Điền Trung Tấn bỗng nhìn Sơn Điền, lớn tiếng hỏi :

- Sơn Điền, thì ra ông mới kêu được trợ thủ tới giúp đó à? Và ông nghĩ như vậy là kế vạn toàn?

Sơn Điền cùng cả vợ con nghe nói cũng ngạc nhiên, giật mình quay lại
đàng sau nhìn. Bóng chàng võ sĩ đạo hồi nãy Sơn Điền đuổi đi đang đứng
phía đàng sau từ lúc nào, cách ông ta và vợ con chỉ độ vài thước. Không
thèm để ý tới Sơn Điền, Điền Trung Tấn hất hàm nhìn chàng võ sĩ đạo hỏi:

- Anh là ai?

Chàng võ sĩ đạo lạnh lùng đáp gọn :

- Bạn của Sơn Điền.

Nhìn cặp mắt có thần sáng như điện và sắc diện chàng võ sĩ đạo, Điền
Trung Tấn trông thấy đầy sát khí hiện lên khiến trực giác của lão ta báo rõ cho biết là không nên đùa với người này, vì chắc y không phải là tay vừa. Với lại lão cũng không rõ ngoài chàng võ sĩ đạo này ra còn ai phục kích ngầm bên trong hay chung quanh nữa không. Chàng võ sĩ đạo đảo mắt
nhìn quanh, ngắm nhìn chằm chặp vào từng kỵ sĩ một, như có vẻ trêu
ngươi, thách thức, sẵn sàng so tài với bất cứ người nào hoặc cả bọn. Đám kỵ sĩ ai nấy đều tay nắm chặt lấy vũ khí, như đang chờ đợi Điền Trung
Tấn, người thủ lãnh của họ ra lệnh.

Suy nghĩ vài giây, Điền Trung Tấn quay qua Sơn Điền nói lớn :

- Ông Sơn Điền! Thời gian chẳng còn nhiều nữa. Lòng kiên nhẫn của tôi
chỉ có mức giới hạn nào đó thôi. Nay tôi gia hạn cho ông thêm đúng một
tháng nữa để quyết định mà giải quyết chuyện này bằng một cách êm đẹp.
Cứ tin đi, tôi sẽ trở lại đây sau đúng một tháng. Lúc đó nếu ông vẫn còn ngoan cố thì đừng trách tôi cạn tình cạn nghĩa. Tiên lễ, hậu binh. Phần lễ tôi đã dùng quá nhiều rồi!

Dứt lời, y quay sang đám bộ hạ ra lệnh :

- Chúng ta đi thôi.

Tiếng vó ngựa dập dồn vang rền khiến bụi bay lên mịt mù tứ phía. Chỉ lát sau, trang trại của Sơn Điền lại trở nên yên tĩnh như trước. Chàng võ
sĩ đạo lúc bấy giờ mới từ từ quay lưng cất bước. Thuận Tử đưa mắt nhìn
chàng võ sĩ đạo, sau đó lại nhìn chồng như ý muốn nói một điều gì. Sơn
Điền nhìn ánh mắt vợ, hiểu ý liền gật đầu, chạy theo chàng võ sĩ đạo lớn tiếng gọi :

- Tráng sĩ! Xin dừng bước.

Chàng võ sĩ đạo nghe gọi liền dừng chân, quay gót lại. Sơn Điền bước tới, giọng ôn tồn :

- Đại diện cho Sơn Điền gia trang, tôi xin muôn vàn cảm tạ tráng sĩ, và
cũng mong tráng sĩ bỏ qua lỗi lầm cho tôi lúc nãy. Những lời của một kẻ
có mắt không tròng như tôi nói khi nãy xin cho tôi được rút lại tất cả.
Khi nãy tôi nghi ngờ tráng sĩ là đồng bọn của tên Điền Trung Tấn kia tới thanh toán tôi cho nên tôi mới trót đắc tội với tráng sĩ. Sự thật thì
tráng sĩ đã cứu gia đình chúng tôi qua cơn nguy thật hiểm nghèo đó!

Bước tới gần hơn, giọng Sơn Điền thân mật :

- Tôi tên Anh Minh (Hideaki), họ Sơn Điền (Yamada). Vợ tôi là Thuận Tử
(Junko), còn con tôi là Hải Đẩu (Kaito). Chẳng hay cao danh quý tánh
tráng sĩ là gì?

Người võ sĩ đạo khẽ gập mình thi lễ, từ tốn đáp :

- Xin Trang chủ cứ gọi tôi là Sơn Bản Nhất Lang (Yamamoto Ichiro).

- Hay lắm! Hân hạnh được biết Sơn Bản tráng sĩ. Xin mời vào nhà dùng
chén rượu sake với tôi, và dùng bữa tối chung với gia đình tôi.

Thấy Sơn Bản Nhất Lang có vẻ lưỡng lự, Sơn Điền Anh Minh cười, hỏi :

- Hy vọng Sơn Bản tráng sĩ không còn giận tôi chứ?

Thấy vậy, Sơn Bản Nhất Lang liền chắp tay, nói :

- Cung kính bất như tuân mệnh. Xin tuân lời Sơn Điền trang chủ.

* * * * *

Bữa ăn chiều thật vui vẻ. Thuận Tử chỉ huy đám gia nhân nấu nhiều món
thật ngon theo lời chồng dặn để đãi khách. Cả chủ lẫn khách vừa ăn uống, vừa nhâm nhi rượu sake, chuyện trò thật vui vẻ. Sơn Điền Anh Minh thật
tình kể hết mọi chuyện cho Sơn Bản Nhất Lang nghe. Gia đình ông ta đến
chốn này lập nghiệp đã trên mười năm kể từ lúc đứa con trai Hải Đẩu chào đời chưa được bao lâu. Nhờ vào sự cần cù làm việc, hai người đã tạo
dựng lên được một sự nghiệp đồ sộ, làm chủ một sơn trang khá lớn, trồng
hoa, trồng rau, cũng như trồng cây ăn trái để buôn bán sinh sống. Họ trở nên thật khá giả, sau một thời gian đã mướn được một số người về giúp
việc để có thì giờ dành cho con cũng như vui hưởng cuộc đời chút đỉnh.

Mọi chuyện đang êm xuôi, gia đình sống đang hạnh phúc thì một hôm bỗng
đâu xuất hiện một người tên Điền Trung Tấn dẫn bè đảng tới vài trăm
người tới không hiểu định làm ăn gì tại thị trấn kế bên, bỏ tiền ra mua
gần cả nửa thị trấn, đồng thời ngỏ ý muốn mua lại trang trại của Sơn
Điền Anh Minh cho tiện việc kinh doanh. Sơn Điền Anh Minh đương nhiên từ chối. Điền Trung Tấn đời nào chịu bỏ qua nên sau đó cho người đến phá
Sơn Điền gia trang, không ngừng gây khủng bố tinh thần cho mọi người
ngày này qua ngày nọ. Và mới gần đây, Điền Trung Tấn cho người mang thư
đến, buộc Sơn Điền Anh Minh phải chịu nhượng bán lại trang trại cho y
trong vòng một tháng, nếu không y sẽ cho người tới đốt phá gia trang,
giết không chừa một con gà hay con chó cũng như không chừa lại một ngọn
cỏ. Tình cờ Sơn Bản Nhất Lang đi ngang qua đúng vào thời kỳ Điền Trung
Tấn gia hạn Sơn Điền Anh Minh phải trả lời. Sự có mặt của Sơn Bản Nhất
Lang vô tình lại cứu ngay được cho Sơn Điền gia trang.

Sơn Bản Nhất Lang cũng cho biết chàng ta hiện là một lãng nhân [1],
giang hồ nay đây mai đó không nhất định mặc dù muốn tìm một chỗ ẩn cư để rửa tay gác kiếm. Trước kia, chàng là một võ sĩ đạo Samurai, phục vụ
dưới trướng của tướng Đảo Tân Nghĩa Hoằng (Shimayu Yoshihiro), đã trải
qua không biết bao nhiêu là trận mạc, lập được ít nhiều chiến công. Bị
người ghen tức cáo gian là toan phản bội chủ để đi đầu chủ khác khiến
chủ nghi ngờ, chàng ta buồn rầu tự ý bỏ đi chứ chẳng thèm biện bạch làm
gì, mặc dù chủ cũng chưa lên tiếng đuổi hay có ý diệt trừ. Tứ cố vô
thân, Sơn Bản Nhất Lang nay đây mai đó, sống lang thang bằng số tiền để
dành được, thỉnh thoảng trên cuộc hành trình ghé lại mấy ngôi chùa xin
tá túc qua đêm. Rồi cũng trên đuờng giang hồ hôm nay tình cờ đi qua chốn này, và vì khát nước nên ghé lại Sơn Điền gia trang xin giải khát nên
có cơ hội chứng kiến mọi việc xảy ra nơi đây.

Sơn Điền Anh Minh lên tiếng :

- Hay là Sơn Bản tráng sĩ ở lại đây với chúng ta mà lập nghiệp. Nơi đây
không xa thị trấn bao nhiêu, nhưng yên tĩnh, không phức tạp. Có khó khăn cùng chăng là lão Điền Trung Tấn kia. Nhưng tôi bảo đảm tráng sĩ không
sao cả. Tôi có đủ người, đủ lực lượng để bảo vệ sơn trang, đồng thời
cũng quen bạn bè trên thị trấn khá nhiều, họ sẽ giúp tôi chống lại lão
Điền Trung Tấn đến cùng. Hơn nữa, tôi cũng quen thân với quan phủ trên
thị trấn, sẽ nhờ ông ta dùng đến quân đội mà can thiệp nếu cần. Tráng sĩ ở lại đây lập nghiệp chứ không phải đụng gì đến đao kiếm đâu. Tôi không hề có ý giữ tráng sĩ ở đây để giúp sức chống với lão Điền Trung Tấn, mà trái lại, còn xin bảo đảm lấy sự an nguy của tráng sĩ tại nơi này nữa.

Nhâm nhi một ngụm sake, Sơn Điền Anh Minh tiếp :

- Hôm nay tôi bất cẩn, không ngờ Điền Trung Tấn kéo bè đảng tới đông và
sớm như vậy nên thiếu chuẩn bị. Tôi tưởng mai hắn mới đến nên thiếu
phòng vệ, may nhờ sự có mặt của Sơn Bản tráng sĩ khiến hắn khá kinh hãi, nghi chúng ta chuẩn bị chu đáo, phục kích ngầm chúng.

Sơn Bản Nhất Lang cười nhạt :

- Nếu tôi quyết định ở lại đây thì tôi chẳng ngại bất cứ điều gì cả.

- Tráng sĩ đồng ý chứ?

Suy nghĩ một lúc, Sơn Bản Nhất Lang thở dài đáp :

- Tôi còn chỗ nào để đi nữa? Nay được Sơn Điền trang chủ thương tình ban cho chỗ dung thân thì còn gì bằng nữa.

Sơn Điền Anh Minh gật đầu, nói :

- Như vậy tốt lắm. Vậy ngay từ phút này trở đi, tráng sĩ là người của
Sơn Điền gia trang. Ngày mai các gia nhân của tôi sẽ trở về sau khi giao hàng xong, đồng thời bằng hữu giúp tôi đối đầu với Điền Trung Tấn cũng
sẽ tới đây, để tôi giới thiệu tất cả với tráng sĩ. Và xin tráng sĩ nhớ
kỹ, đừng có lo gì cả. Họ dư sức bảo vệ tráng sĩ cũng như bảo vệ được sơn trang này. Mong tráng sĩ ở đây lo an cư lập nghiệp thôi, đừng dính vào
chuyện ân oán giang hồ làm gì cả. Nếu có chuyện gì cứ cho tôi hay. Nếu
có bị người của Điền Trung Tấn làm phiền, thấy nhịn được gì thì cứ nhịn
là tốt nhất.

--------

[1] Lãng nhân: một võ sĩ đạo Samurai vô chủ, tứ cố vô thân được gọi là “lãng nhân”.