Trầm Quang Theo Hướng Nam

Chương 7

Ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại, Lộ Nam Tâm mơ mơ màng màng, chuyện đầu tiên làm là sờ trán….. Cũng may, đã hạ sốt, trên trán đều là mồ hôi lạnh cả một đêm sốt cao.

Miệng khát muốn chết, Lộ Nam Tâm chạy vào phòng bếp, trực tiếp rót một ly nước lớn uống. Lúc này mới nhớ gọi điện thoại cho Cố Trầm Quang.

Nhưng bởi vì sốt cao, so với bình thường cô chậm chạp hơn rất nhiều. Lúc này Ninh Uyển đang ngồi ở trong phòng khách lật sách, yên lặng, vẻ mặt lạnh lùng. Lộ Nam Tâm không muốn làm phiền. Rối rắm hồi lâu, vẫn là thôi.

Đoán chừng hiện tại chú Tiểu Cố cũng đang ngủ, đợi một chút cô sẽ nói cho anh biết cô đã không có sao rồi.

Vừa muốn trở về phòng, ở cầu thang cô nhìn thấy ba ba đang yên lặng đứng, vẻ mặt không rõ.

Lộ Nam Tâm ngừng lại một chút, đi tới, đứng trước mặt Lộ Thịnh Minh, nhẹ giọng hỏi: “Ba?”

Lộ Thịnh Minh đứng ngây người lúc này mới ngẩng đầu, trong đôi mắt hoàn toàn là tâm tình phức tạp Lộ Nam Tâm xem không hiểu. Ông nghe được giọng nói của cô hi ngẩn ra, cũng không mở miệng.

Hai cha con cứ đứng đối diện như vậy, không biết làm sao.

Hồi lâu, Lộ Thịnh Minh lên tiếng, giọng nói khàn khàn giống như giấy bị mài lâu ngày, “Tiểu Nam, thật xin lỗi.”

Lộ Nam Tâm sửng sốt.

Cô ngẩng đầu nhìn lại người cha vĩ đại trong quá khứ, nay chỉ còn lại bóng lưng tiêu điều.

Chuyện đương nhiên như vậy lại làm cho lòng người cứng lại.

————

Mà người vốn là nên trong giấc mộng ngọt ngào, hiện tại đang ở trong phòng chờ phi trường New Haven nước Mỹ. Nửa tiếng sau lên máy bay trở về nước.

Cố Trầm Quang ngồi ở trên ghế đại sảnh phòng chờ, nhẹ nhấp một hớp cà phê nóng trong tay. Thời gian dài tinh thần căng thẳng làm cho cả người anh cũng có vẻ mệt mỏi không chịu nổi.


Liếc di động lần nữa, vẫn không có tin tức. Cũng không biết cô gái nhỏ kia có hạ sốt hay chưa.

Anh khó có được cảm xúc nóng vội.

Mấy ngày trước chính phủ Trung Quốc mạnh mẽ ra lệnh về công việc chống lại tình hình bệnh dịch. Hai vị cán bộ cấp cao tự nhận lỗi từ chức. Anh mới biết thì ra tình hình bệnh dịch ở Bắc Kinh đã nghiêm trọng như vậy. Nếu nói bình tĩnh, bất quá chỉ là công phu ngoài mặt làm cho người ta xem mà thôi.

Trong một đêm, người Bắc Kinh giống như là người toàn bộ thế giới không hoan nghênh nhất.

Tháng 3 năm 2003, chiến hỏa mới vừa nhuộm đỏ bầu trời Mesopatamia, một tràn chiến tranh đã lặng lẽ kéo màn ở đại lục Châu Á, thương vong vô số.

Tỷ như, trên chuyến máy bay đi Bắc Kinh lần này, cũng chỉ có anh và một người đàn ông trẻ tuổi ngồi mà thôi.

Là một người Trung Quốc khác.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong nháy mắt suy nghĩ nào đó hội hợp. Không cần ngôn ngữ, chỉ nhẹ nhàng gật đầu hỏi thăm, liền thu hồi ánh mắt.

Cố Trầm Quang uống một hớp cà phê cuối cùng trong ly, ngón giữa vô ý nhẹ nhàng vuốt ve ly giấy, ánh mắt trầm tĩnh.

Ngược lại người đàn ông trẻ tuổi kia lên tiếng trước —— Lúc này còn có thể có người đi cùng một con đường, không tránh được muốn làm quen.

“Cậu qua bên này đi học?”

Cố Trầm Quang ngẩng đầu, khẽ hé miệng, “Ừ, du học.”

Người đàn ông kia cười một tiếng, rất là đẹp mắt. “Tại sao lúc này lại trở về Bắc Kinh?” Ngụ ý, không cần nói cũng biết.

Cố Trầm Quang không trả lời mà hỏi ngược lại: “Anh là bác sĩ?” Trên người hắn có mùi nước khử trùng rất nặng.

Người đàn ông kia sững sốt, ngay sau đó gật đầu. “Không sai…… Vậy rồi làm sao?”

Cố Trầm Quang thu hồi ánh mắt, giọng bình tĩnh nói: “Mặc dù tôi không phải bác sĩ, nhưng dầu gì cũng là người Trung Quốc.”

Quê hương của anh đang bị bệnh dịch, thân nhân của anh đang đối mặt với nguy hiểm. Mặc dù anh không có y thuật có thể cứu được người, nhưng mà cũng nguyện ý trở về cùng nhau đối mặt, bảo vệ người anh muốn bảo vệ.

Người Trung Quốc.


Vị bác sĩ kia thật sâu liếc nhìn Cố Trầm Quang Thiếu niên có gò má trầm tĩnh, lại còn trẻ tuổi như vậy, lại ngoài ý muốn làm cho người ta an tâm cùng chắc chắn. Hắn không hỏi thêm nữa, thu hồi ánh mắt, nhìn “thành quả nghiên cứu” mới nhất trong tay mình.

Hồi lâu, cười khẽ một tiếng.

Không tệ.

————

Sau khi Cố Trầm Quang xuống máy bay, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cả người nháy mắt có một loại cảm giác nhịp tim đập mạnh và loạn nhịp. Mặc dù mỗi phút mỗi giây đều chú ý đến tình huống ở Bắc Kinh, nhưng mà anh vĩnh viễn không có tận mắt nhìn thấy tới rung động. anh chưa từng nghĩ đến sẽ nghiêm trọng như thế.

Cả phi trường gần như chỉ còn lại mấy nhân viên làm việc, trên mặt bịt kín khẩu trang, vẻ mặt nghiêm túc. So sánh xuống, anh không mang khẩu trang ở chỗ này ngược lại thành người ngoại tộc.

Phần dự cảm xấu trong lòng kia bộc phát càng nghiêm trọng, đầu mày Cố Trầm Quang không tự chủ nhíu chặt.

Vị bác sĩ trẻ tuổi cùng đi trên máy bay đi tới, vỗ vỗ bả vai của anh.

Cố Trầm Quang quay đầu lại, người nọ đã sớm mang khẩu trang. Lúc này hắn ta đưa cho anh một cái khẩu trang, vẻ mặt cũng là bất đắc dĩ.

Cố Trầm Quang cười cười, nói cảm ơn. Sau đó đưa tay nhận lấy, mở ra mang vào trên mặt.

Hai người sóng vai đi ra ngoài. Cố Trầm Quang nhớ tới cô gái nhỏ trong nhà còn chưa rõ tình hình, mở miệng hỏi vị bác sĩ chuyên nghiệp bên cạnh: “Anh vẫn luôn sống tại Mỹ?”

Vị bác sĩ trẻ lắc đầu, “Không phải, tôi ở Bắc Kinh làm việc. Lần này đi Mỹ là để nghiên cứu một loại virus chống lại bệnh.”

“À.” Cố Trầm Quang nhẹ nhàng gật đầu, tiếp tục hỏi: “Có tiến triển gì không?”

Vị bác sĩ trẻ nghe vậy khẽ lắc đầu, chân mày nhíu lại thật chặt, ánh mắt phức tạp. Trái tim Cố Trầm Quang không khỏi trầm xuống.

“Không có đột phá gì quá lớn. Nói đến nói đi cũng chỉ là những biện pháp cũ, phải kích thích. Nhưng mà loại kích thích đó, tiêm xong có thể bảo vệ tính mạng, nhưng đoán chừng cuộc đời này cũng xong rồi.” Nói xong hắn liếc nhìn Cố Trầm Quang một cái, ánh mắt nặng nề, mang theo tự giễu. “Bệnh ung thư bất tử, cậu có nghe qua chưa?”

Cố Trầm Quang trầm mặc gật đầu.

Trước chưa từng nghe qua, gần đây không thể nào không biết.

Đề tài quá mức nặng nề, trong khoảng thời gian ngắn, hai người cũng không nói nữa, chỉ trầm mặc kéo hành lý ra ngoài.

Sau khi ra khỏi sân bay, Cố Trầm Quang vươn tay, chân thành tha thiết nói một câu: “Bình an.” Hai chữ đơn giản, cũng là lời chúc phúc tốt nhất.


Vị bác sĩ trẻ mỉm cười, trong đôi mắt có tia sáng nhỏ vụn, chỉ lộ ra nửa mặt vẫn đẹp trai bức người như cũ. “Cậu cũng vậy.”

Ngẫu nhiên sực nhớ ra gì đó, lại dặn dò: “Nếu như phát hiện ra chuyện gì, chưa thật sự xác định thì ngàn vạn lần đừng đi bệnh viện, nếu không không có bệnh cũng không đi ra được, sẽ bị đem đi cùng cách ly.” Nói xong hắn cười khổ. “Chỗ kia mới là nơi nguy hiểm nhất. Hiện tại chính là trụ sở của virus……. Cố tiên sinh, tôi thật sự không hy vọng thấy cậu ở nơi đó.”

Một người không có lúc nào là không có ở bệnh viện, lại đang hết sức lo lắng dặn dò người còn khỏe mạnh ngàn vạn lần đừng đến bệnh viện. Bởi vì nơi nào đó đi vào rồi sẽ vứt bỏ tánh mạng. Nhưng cái người đang dặn dò người khác, sau khi nói xong, liền nghĩa vô phản cố* bước lên đi về con đường đến bệnh viện.

*Làm việc nghĩa không chùng bước.

Cố Trầm Quang nghiêm túc mà cảm kích. “Cám ơn.”

************

Trên đường trở về, chú ý Cố Trầm Quang lấy điện thoại di động ra, mở máy, không ngoài dự liệu nhìn thấy cuộc gọi nhỡ anh chưa kịp nghe.

Cô thật đúng là rất ngoan, gọi một lần anh không bắt máy liền không gọi nữa.

Cố Trầm Quang lắc đầu cười khổ trong lòng, trực tiếp nhấn gọi lại. Tiếng chuông reo “reng reng” nhất thời truyền tới, bình tĩnh mà đơn điệu, lại treo ngược trái tim anh lên càng cao.

May mắn, rất nhanh điện thoại được bắt, tiếng chuông “reng reng” biến mất, thay vào đó là tiếng người bắt máy. Cố Trầm Quang rõ ràng nghe thấy tiếng nhịp tim mình đang đập, loạn thành một mảnh, dính chung một chỗ giống như là mồ hôi trong bàn tay đang nắm chặt.

Móng tay không dài đâm vào lòng bàn tay, ngoài ý muốn lại cảm thấy đau.

Cho đến khi một giọng nói quen thuộc truyền đến. “Alô, có phải chú Tiểu Cố không?”

Bàn tay trái nắm chặt của Cố Trầm Quang trong nháy mắt buông lỏng, giống như là mất đi tất cả khí lực.

Anh nhẹ nhàng chậm chậm, hoàn mỹ che giấu tâm tình rối loạn vừa rồi. “Ừ, là chú……. Nam Nam thế nào rồi?”

Giọng nói vui vẻ của Lộ Nam Tâm rất nhanh truyền tới: “Không có sao nữa. Nam Nam hạ sốt rồi…… Có phải đã làm cho chú lo lắng hay không……”

Giọng nói càng ngày càng nhỏ, không khỏi chột dạ. Cố Trầm Quang cách điện thoại cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng cô híp mắt áy náy.

Nhẹ thở ra, thần kinh căng thẳng vừa rồi không còn nữa. Sau khi biết cô không sao, cả người anh liền thanh tĩnh lại. *Dieeen~~Đaaan$_$Leee+:+Quuuy[?]Đooon* Bị cảm giác mệt mỏi đến chậm trong nháy mắt ăn mòn, giọng nói đều toát ra vẻ lười nhát.

Cố Trầm Quang khẽ nói: “Vậy thì tốt.”

Mệt mỏi quá độ làm cho anh vô cùng muốn về nhà ngủ một giấc thật ngon. Nhưng mà không thể được, cô gái nhỏ lần này khẳng định bị dọa sợ. Anh phải đi xem một chút.


“Bây giờ Nam Nam đang ở đâu?”

“A” Lộ Nam Tâm “a” một tiếng, không biết anh hỏi cái này làm gì, nhưng mà vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Ở nhà.”

“Ừ, hiện tại chú đang ở Bắc Kinh, nửa tiếng sau chú đến đón Nam Nam.” Cố Trầm Quang lời ít ý nhiều mà giao phó.

Lộ Nam Tâm không thể tin, trong nháy mắt cô nghĩ lỗ tai mình có vấn đề. “……..A?” Tại sao hiện tại chú Tiểu Cố lại ở Bắc Kinh?

“Ừ.” Thân thể anh quá mệt mỏi, không muốn nói nhiều.

Muốn cúp điện thoại, Cố Trầm Quang không nhịn được lại giao phó một câu: “Ngoan ngoãn ở nhà chờ chú.”

“...... Dạ.” Còn chưa kịp phản ứng.

Điện thoại cúp hồi lâu, Lộ Nam Tâm mới rốt cục tìm về thần trí của mình, nhìn điện thoại màu đỏ thẩm trong tay………. Chú Tiểu Cố trở lại?

Phản ứng đầu tiên chính là từ trái tim phát ra niềm vui sướng không cách nào khống chế. Ngay cả khóe miệng cũng không tự chủ được nhẹ nhàng nhếch lên, hai mắt sáng lên. Phản ứng thứ hai ngay sau đó là: Ở thời điểm này……. Thời điểm này sao chú Tiểu Cố lại muốn trở lại?

Những du học sinh từ bên ngoài đến đây cũng giống như chạy nạn mà rời đi, anh như thế nào lại muốn trở về đây?

Lộ Nam Tâm vô ý thức tựa vào khay trà, nhìn tia sáng mặt trời từ cửa sổ chiếu vào mà ngẩn người.

Cho dù cả vùng đất một mảnh đen tối ăn mòn, người người lầm than, nhưng ánh mặt trời mỗi ngày vẫn rất đẹp…… Cho nên, chú Tiểu Cố liền muốn trở về?

Trở lại cũng tốt...... Những ngày qua Lộ Thịnh Minh vẫn theo lẽ thường đến công ty xử lý một số chuyện cần thiết. Trong nhà chỉ còn lại cô cùng Ninh Uyển. Trong không khí khắp nơi đều tràn ngập sự lúng túng cùng lạnh lẽo không cách nào trừ khử.

Lộ Nam Tâm đối với Ninh Uyển vẫn là có một chút áy náy.

Cho dù chính bản thân cô cũng là bị ép buộc đến Bắc Kinh —— Nhưng mà Ninh Uyển nhiều năm không có con, Lộ lão gia không muốn nhà họ Lộ bị chặt đứt hương hỏa. Lúc này mới nhớ tới đứa con riêng là cô, nào sợ nhà họ Lộbị mất mặt cũng phải đem cô đến Bắc Kinh.

Mặc kệ cô có muốn hay không. Sự tồn tại của cô vẫn là nguyên nhân phá hư cuộc sống hôn nhân hài hòa mỹ mãn nhiều năm của Ninh Uyển. Huống chi, Ninh Uyển đối với cô mặc dù không thể nói là thân thiện, nhưng mà cô tới đây lâu như vậy, bà ta cũng chưa từng nghi ngờ ác ý gì đối với cô. Mọi người tương kính như tân, ôn hòa sống qua ngày.

Lộ Nam Tâm rất rõ ràng, cuộc sống hài hòa bình tĩnh như vậy bắt nguồn từ việc Ninh Uyển thân là một tiểu thư khuê tú, từ nhỏ được dạy dỗ tốt. Là do bản thân bà vốn có tu dưỡng tốt, tính tình ôn hòa. Mà cô, dựa vào phần tính tình hòa hảo này của bà mà ở lại trong nhà này, làm cho bà thống khổ. Cũng làm cho bản thân thống khổ.

Lộ Nam Tâm không có thói quen đối mặt với sự lạnh lùng của người khác. Biện pháp duy nhất là tự ngụy trang bản thân càng lạnh lùng để chống lại, không đến nổi để mình bị đóng băng. Kết quả cuối cùng, trong nhà, hai người không ai có nửa phần vui vẻ. Lộ Nam Tâm không biết như thế nào làm vui lòng người lớn, chỉ có thể trơ mắt nhìn quan hệ càng ngày càng lạnh.


...... Cũng may, Cố Trầm Quang trở về rồi.

Lộ Nam Tâm nhắm mắt lại, trong lòng không cách nào kềm chế tâm tình càng ngày càng phức tạp. Nửa tiếng này giống như là còn dài hơn nửa thế kỷ. Cô vừa định lấy bài tập Số Học ra làm để tĩnh tâm.

Trên đường, Cố Trầm Quang chỉ ngồi trên xe trong nhà phái tới, tình cờ liếc mắt nhìn một đôi tình nhân ngoài cửa sổ xe, mang trên mặt khẩu trang tình nhân —— Trên nền khẩu trang màu đên là dòng chữ to bắt mắt: “NOSARA!”

Ngược lại thật giống như có chút tư vị của toàn dân kháng chiến.

Vì một mục đích chung, tất cả mọi người đều có vẻ nghĩa vô phản cố.