- Xin chào các sứ giả nhỏ tuổi. Tôi quan tâm đến các cậu hơn là ông giáo sư khả kính này.
Ông vừa nói vừa đưa tay chỉ sang giáo sư Đại Nam trong khi chúng tôi cúi đầu chào.
- Không hiểu chúng ta bàn luận tới đâu rồi nhỉ? À, từ trường lạ có thể ảnh hưởng đến các proton và phá vỡ thế cân bằng của chúng rồi phát sinh một giòng năng lượng mới.Giáo sư có khẳng định như vậy không?
Giáo sư SONG ngồi xuống bên kỹ sư Quang,ông lắc lắc mái tóc màu hạt dẻ,dùng những ngón tay có làn da mịn màng như thanh niên vuốt ngược tóc ra đằng sau. Mắt ông ánh lên vẻ tinh quái:
-Giáo sư muốn hỏi từ trường trong khu vực không gian của AnPha có đủ sức làm thay đổi toàn bộ hệ thống máy móc của con tàu,gây nên sự trục trặc hiếm có như con tàu của ngài?
Kỹ sư Quang cắt lời ông:
- Đúng vậy. Chúng tôi nóng lòng muốn biết nguyên nhân.Bởi chúng tôi không bị lạc trong thái dương hệ, mà biến vào trong vùng không gian xa lạ này.
- Anh không thấy đây là sự tình cờ thú vị ư. Một chuyến đi có lợi cho cả đôi bên. Nằm mơ cũng không thấy nổi.
- Chúng tôi không muốn mơ nữa. Xã hội nầy xa lạ với chúng tôi. Tôi chưa chuẩn bị để đón nhận những tiến bộ mà tương lai ở trái đất phải hàng mấy trăm năm nữa mới bắt kịp.
Đôi mắt của giáo sư Song sầm lại.Ông nói giọng mệt nhọc:
- Tôi thì muốn mơ,nhưng chẳng bao giờ nằm mơ hết.
Giáo sư Đại Nam thở dài:
- Đó là căn bịnh của thời đại máy móc. Một vấn đề thuộc xã hội. Còn chúng tôi đang có những vấn đề kỹ thuật mà chúng tôi phải tự giải quyết để tồn tại,không phải ở đây mà ở trái đất của chúng tôi.
Giáo sư Song thở dài:
- Tôi muốn học hỏi nhiều ở giáo sư,những con người rất giống chúng tôi mà cũng rất khác chúng tôi. Ngày xưa người ta gọi đó là bản sắc văn hóa. Tôi được ủy thác để khai thông điều này. Tất nhiên khi học hỏi lẫn nhau đôi bên đồng có lợi,nhưng phải có thời gian. Chắc giáo sư cũng hiểu và phải …tiếng của các ông gọi đức tính này là gì nhỉ, à, sự nhẫn nại. Đúng không?
Giáo sư Đại Nam thở dài:
- Tôi sẳn sàng truyền đạt những thông tin mà quý vị cần.Tôi cũng sẳn sàng hợp tác như một sứ giả hoặc một chứng thực về sự sống trong vũ trụ. Tôi cũng muốn AnPha cũng sẽ làm điều tương tự như vậy cho chúng tôi.
Giáo sư Song cười ha hả:
- Có một điều khác biệt. Đại diện cho An Pha là một Trung Tâm điều khiển và quản lý. Còn đại diện cho các bạn chỉ là một nhóm người đi lạc. Điều nầy có cân bằng không? Chính vị vậy nên tôi khuyên quý vị hãy …nhẫn..kiên nhẫn chờ đợi …
Kỹ sư Quang ngắt lời:
- Chờ đợi? Tại sao chúng tôi phải chờ đợi, chúng tôi đâu phải là tù nhân?.
Đột nhiên giáo sư Song đứng dậy. Mặt ông tràn ngập sự mệt mỏi. Ông nói chậm và nhỏ:
- Tất cả chúng ta đều là tù nhân của ý tưởng. Phải chấp nhận và chờ đợi. Rất tiếc tôi phải về. Cám ơn vì đã mời đến chơi nhà. Hẹn gặp lại …
Giáo sư Song đi rồi,chúng tôi quây chúng quanh giáo sư Đại Nam:
- Thưa thầy, chuyện gì đã xảy ra?
Giáo sư Đại Nam rút khăn lau mồ hôi trán.Phải một phút sau,giáo sư mới nói
- Giáo sư Song là một nhà khoa học uyên bác. Phải nói là một nhà vũ trụ học bậc thầy. Được học hỏi ông ta là một điều cực kỳ may mắn.
- Tôi cũng đã chứng kiến những hệ thống điện tử cực kỳ của họ,nhưng tôi không cho đó là may mắn.May mắn thực sự sẽ đến nếu tôi tìm ra cái gì khiến trái tim của người máy ở đây bất tử.
- Bất tử?
Giáo sư Đại Nam hỏi gặng.
- Phải.Họ đã có được sự mô phỏng sinh học hoàn hảo và họ lại tìm được nguồn năng lượng vận hành vĩnh cửu. Nhưng tôi không thích sự bất tử mà tôi chỉ muốn về nhà.Vì vậy,tôi cần một nguồn năng lượng cực mạnh để vận hành con tàu và cũng để đề phòng chúng ta mất nhiều thời gian trước khi nối kết được với trạm không gian sao Hỏa. Có vẽ như giáo sư còn muốn ở lại đây nghiên cứu..?
Giáo sư Đại Nam đăm chiêu:
- Tại sao tôi lại không muốn trở về nhỉ? Trái đất đối với tôi như người mẹ.Nhưng chúng ta đừng quá nôn nóng. Chúng ta là người lớn, chúng ta chấp nhận tất cả các hậu quả tốt hoặc xấu xảy ra cho chúng ta,nhưng bên cạnh đó,chúng ta còn có trách nhiệm với học sinh của mình. Dù chỉ là 3 em,nhưng cha mẹ họ đã tin tưởng và giao trọng trách cho chúng ta. Chúng ta bắt buộc phải đưa họ về nhà an toàn.
- Giáo sư có chắc chắn điều đó khi mà tương lai chưa biết chuyện gì sẽ đến.?
Cuộc tranh cải trở nên gay gắt. Kỹ sư Quang trực tính và nóng nảy. Chúng tôi rút êm vào phòng bếp. Giây chuyền tự động đang lên thực đơn cho mỗi người. Tự Lực đã biết cách thay đổi chương trình nấu nướng tự động.Cậu ta vừa bấm nút lia lịa vừa giải thích:
- Chú Quang đã chỉ cho tớ.Chú ấy quả là thiên tài máy móc.
Món thịt gà rán của tôi đã trở lại với cách nấu nướng truyền thống của trái đất.Điều nầy khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn khi nghĩ đến chuyện phải ở lại dài ngày trên An Pha.
- Chú Quang nói với tớ là chú ấy có linh cảm xấu.
- Tại chú ấy nhớ vợ con thôi. Không khí ở đây cũng dễ chịu đấy chứ.
Triều My háy tôi:
-Cậu dễ chịu vì cậu có bạn gái,chứ tớ ghét không khí trong lớp học quá rồi.
Tôi ngạc nhiên:
- Lớp của bạn cũng gặp lộn xộn.?
-Lộn xộn..Không, mà là do thái độ của các học sinh. Giáo viên ở đây giống như những bộ máy truyền đạt kiến thức chớ không phải..thầy..trò như chúng ta …Tớ bị sốc …
Tự Lực cũng xen vào:
- Công nhận Triều My nói hơi đúng đó. Tớ biết sinh viên Châu Âu đối xử với giáo viên khá tự nhiên và có thể tranh luận tay đôi. Cái cách họ phát biểu đôi lúc làm sinh viên Á Châu bị sốc.Nhưng giới hạn cuối cùng vẫn có. Ở đây, giới hạn ấy không có.
- Có thể chúng ta chưa quen..nên có cảm giác như vậy.Maida.cô ấy nói….
Triều My không nhìn tôi và cũng không thèm nghe tôi nói hết câu, cô quay ngoắt người,nắm tay Tự Lực nói:
- Cậu có thể chỉ cho tớ loại hoa mà cậu nói có những chiếc lá hình cánh bướm …
. Thời gian trôi qua chậm rãi. Lá trong vườn bắt đầu chuyển sang màu vàng sậm. Mùa thu đã về. Ngọt ngào và mát mẽ.
Sáng hôm nay,trời lất phất mưa. Mặt trời thứ nhất chỉ chiếu sáng được một chốc rồi biến mất trong màn mây dày. Mặt trời thứ hai chẳng thấy đâu. Tôi bước đến trường trong tâm trạng buồn buồn. Hôm nay,tôi sẽ cùng giáo sư Thần Mã nói chuyện về những thoái hóa ác tính trong động vật. Giáo sư Thần Mã mỉm cười khi nhìn thấy tôi cúi thấp đầu chào cô. Ánh mắt xám xanh của cô long lanh lạ lùng. Cô bé Maida hồ hởi nắm tay tôi.
- Những cô gái ở trái đất đều giống Triệu My phải không?
Tôi lắc đầu:
- Không,mỗi người mỗi vẻ,như ở An pha thôi.
Giáo sư Thần Mã bắt đầu bài giảng của mình. cô đang nói đến sự phân rã của các proton và những bí ẩn của khối lượng không nhìn thấy. Những lý thuyết nầy ở trái đất vẫn còn mù mờ,nhưng ở đây lại là các khái niệm căn bản. Tôi thở dài. Họ đã tiến một bước quá dài. Và khi nào thì điều đó kết thúc. Những người trẻ chúng tôi tiêu phí thời gian của mình vào các cuộc lang thang trong không gian tối đen và lạnh lẽo. Ở đây họ còn tiêu phí gấp trăm ngàn lần chúng tôi vì họ tiến bộ gấp trăm ngàn lần chúng tôi.
-Các proton dũng mãnh như vậy cũng tan rã Không có điều gì vĩnh cửu trong vũ trụ. Chúng ta phải tập làm quen với khái niệm nầy trước khi bước vào những phòng nghiên cứu.
- Nhưng cô đã nói là nó tan rã ở thời gian vô cực kia mà. Có cần thiết để làm thay đổi những ý nghĩ cá nhân không?
Lần nào lớp trưởng Diman cũng phát pháo. Anh ta nhắm vào tôi để hỏi với nụ cười khinh thị. Hẳn anh ta biết rõ tôi chẳng hiểu gì về cái lý thuyết phức tạp đó. Cả lớp rùng rùng cười theo. Mai Da cũng tủm tỉm. Tự ái nổi lên, tôi nói to:
- Thưa các bạn,tất nhiên trái đất của tôi không tiến bộ bằng các bạn. Các bạn đã vượt chúng tôi hàng nghìn năm. Các bạn đã khám phá được những điều mà với con người trái đất,đó chỉ mới là tưởng tượng, là giả thuyết. Nhưng qua bài giảng của giáo sư, tôi đồng ý với giáo sư là việc chấp nhận ảo ảnh của vũ trụ là rất cần thiết. Bởi chính nó đã giúp cho chúng ta khám phá ra cái bí mật của khối lượng không nhìn thấy. Nó cũng tương tự như sự tương tác giữa vật chất và tinh thần. Cái nhìn một sự vật sẽ thay đổi tùy trạng thái tinh thần của mỗi người. Mùa thu lá vàng sẽ tuyệt vời đối với những người đang yêu,nhưng đối với ai đang buồn phiền thì đó là một không gian ảm đạm.
Diman nhe răng cười, anh chen vào,giọng khiêu khích.
- Hình như anh quên rằng khoa học sẽ phân tích rành rọt từng thứ một. Khoa học phải thế,phải kiên định và đi tới cùng mục đích.
Giọng của giáo sư Thần Mã vang lên buồn bã:
- Sự tiến bộ đôi lúc là món quà độc hại đối với những tiến hóa sinh thái trên hành tinh chúng ta.
Cả giảng đường ồn ào như cái chợ. Giáo sư Thần Mã và tôi bị hất ra sát tường
- Giả thiết, là ảo ảnh thôi.
Giáo sư kêu lên:
- Chúng tôi đã cảnh báo các bạn. Đấy là bài học nghiêm túc.Xin các bạn giữ trật tự để có thể tiếp tục bài học.
Hàng trăm con người gào lên:
- Không.Không học gì nữa. Bà im đi...Hãy im mồm …Khóa mỏm bà ta lại ……
Giáo sư Thần Mã cố tắt mạng,nhưng một sinh viên to lớn lừng lửng đến trước bà. Đó là DiMan. Mặt anh ta lầm lì.Giáo sư Thần Mã co rúm người lại. Tôi ngạc nhiên đỡ tay bà và trong khi tôi chưa kịp hiểu điều gì thì Diman đã vươn tay ra. Một tiếng cụp rất nhỏ vang lên Âm vang của tiếng động nhỏ đó như một giòng điện lan sang tay tôi. Giáo sư Thần Mã rùng mình một giây rồi bất động. Hai tay rũ xuống, mắt mở to. Tôi buông bàn tay lạnh giá của giáo sư,miệng há hốc ngạc nhiên nhìn giáo sư rồi nhìn lớp học. Diman đã quay lại chỗ ngồi của mình.Cả lớp vẫn sôi động cười nói tranh cải,không để ý gì đến giáo sư Thần Mã. Tôi chạy ra khỏi giảng đường trong nổi sợ hãi cùng cực mặc cho tiếng kêu của MaiDa gọi với theo.
Vào đến nhà,tôi lao vào phòng như một cơn lốc, tông vào giáo sư Đại Nam. Ông ôm người tôi giữ lại,dùng một ngón tay xoa nhẹ lên trán tôi cho đến khi tôi bình tỉnh. Không đợi ông hỏi,tôi đã hối hả kêu lên:
- Thầy ơi, cô ấy là người máy.Họ là người máy
- Ai? Họ là ai?
- Họ.Các giáo viên. Họ là người máy.
- Nhưng tại sao em lại hốt hoảng.?..
Tôi lắp bắp:
- Thầy..Thầy biết …
Giáo sư Đại Nam gật đầu:
- Thầy biết khi làm việc với họ. Đó là những người máy sinh học hoàn hảo nhất vũ trụ họ được lập trình để giảng dạy, truyền thụ kiến thức thay cho các nhà bác học,các nhà mô phạm mãi lo nghiên cứu không còn thời gian đứng lớp.
Tôi thở ra.Thật khó có thể tin vào điều đó với thiện cảm,nhưng đây là An Pha. Tôi phải làm quen với những chuyện nầy. Cứ nghĩ đến sáng mai,tôi lại đến giảng đường đứng bên một người máy biết nói cười, tim tôi như có ai bóp nghẹt.
Tôi quyết định không nói chuyện nầy với Tự Lực,Triều My và kỹ sư Quang. Có lẽ tôi đã vi phạm nội quy phổ biến trung thực những tin tức thu nhặt được. Nhưng tôi thực sự không muốn những người bạn của mình có cảm giác như tôi đang có.
Chiều tối, gió thổi nhẹ.Mây tan nhanh.Mặt trời thứ hai hiện ra,trong khoảng khắc cuối cùng của một ngày, hắt xuống cây cỏ thứ ánh sáng nhàn nhạt của buổi chiều thu. Bầu trời trong xanh sậm màu dần. Những ngôi sao sáng như ngọc bích đơm dày đến tận chân trời. Nằm dài trên bãi cỏ, lần đầu tiên kể từ ngày lạc đến An Pha,tôi nhìn ngắm bầu trời đêm với ánh mắt của kẽ kiếm tìm. Tôi đếm từng nhóm sao,vận dụng hết kiến thức về thiên văn để mong bắt gặp đâu đó hình dáng của một chòm sao quen thuộc. Một đôi khi,tôi có cảm giác nhìn thấy chúng,mờ nhạt như sương khói,nhưng rồi cái bầu trời xa lạ kia lại quẳng tôi vào góc hẹp của tuyệt vọng. Tôi nhớ lần nói chuyện sau giờ học với Maida cách đây ba tháng:
- Chúng tớ được toàn quyền hướng mục đích học tập của mình theo sở thích. Tranh luận, thách thức là điều kiện cần có để một sinh viên muốn thành công. Các giáo viên đôi khi không theo kịp trình độ của tư duy,họ phải bị đào thải. Nếu không,họ sẽ làm cho một thế hệ dừng lại.
- Nhưng tôi nghĩ ít ra họ cũng đã san sẽ hết khả năng của họ những kiến thức có được.
- Đó là công việc của họ mà. Trong hai năm đại học,nếu bản thân tớ không tìm được lời giải đáp cho cái mình thắc mắc thì tớ chẳng có giá trị gì cả. Trường sẽ không cấp bằng. Do đó khi một giáo viên không mở được một hướng đi cho học sinh,có nghĩa là giáo viên đó đã mất khả năng giảng dạy.
- Tôi không tin. Ở trái đất, chúng tôi vẫn tôn trọng người thầy từ thuở mới học đánh vần dù chúng tôi đã trở thành một nhà bác học,hoặc một Tổng Thống.
- Tổng Thống là gì …
Câu chuyện trôi tuột đi về một hướng khác. Giờ đây,khi nhớ lại,tôi bắt đầu hiểu tại sao các sinh viên An Pha lại cư xử với thầy giáo của mình như vậy. Giáo viên chỉ là một cổ máy. Nhưng …tôi vẫn ấm ức.Ta có thể xử sự như vậy với kẽ, không,với bộ máy đã cho ta kiến thức,làm trí óc ta giàu có chăng? Ta loại bỏ một cái máy vi tính, một cái xe tự hành,một từ điển bỏ túi vì nó không còn hợp thời nữa,lòng không thắc mắc. Ở đây, đó cũng là một bộ máy điện tử..Họ có quyền loại bỏ?..Không …!..Có …!.. Tôi ôm đầu hét lớn.
-.Ôi cái thế giới quỷ quái nầy.
- Một câu than lạ lùng đấy. Cái gì làm cho cậu tuyệt vọng?
Kỹ sư Quang xuất hiện bên cạnh tôi. Chú phân bua:
- Chú thấy cậu ngồi ở đây hằng giờ rồi.
- Cháu nhớ nhà quá. Nhớ trường,nhớ lớp,nhớ thầy cô,bạn bè..Có phải quê hương là ngôi sao đẹp nhất vũ trụ phải không chú Quang? Bao giờ chúng ta quay về? Chú không được để con tàu của mình mục nát đấy.
Chú Quang cười bí mật:
- Đứng dậy, đi theo chú.Chú sẽ dành cho cháu một bất ngờ.
Hai chúng tôi băng qua những vườn cây rộng lớn,những giảng đường tối om,những dãy phòng thí nghiệm thấp thoáng ánh đèn.
Chú Quang sờ tay vào chốt cửa nhận dạng. Cánh cửa mở ra. Một phòng xưởng rộng gần bằng một sân banh với mái vòm cao tít bằng kiếng. Và đập vào mắt tôi là con tàu thân thuộc màu da cam.sáng rực dưới ánh đèn. Tôi kêu to:
- Con tàu của chúng ta.
Tôi chạy đến. Nhìn gần,con tàu có vẽ bị hư hại nặng. Những lớp sơn cháy xém,những đường trượt do va chạm với bụi không gian có dạng sóng. Con tàu phong trần gợi nhớ đến những ngày giong ruổi trong không gian đen lạnh. Nước mắt tôi ứa ra. Bây giờ thì tôi hiểu tại sao chú Quang lại sốt ruột đến thế,và tại sao mái tóc của giáo sư Đại Nam bạc màu nhanh đến thế.
- Chú đã nài nỉ họ để đem được về đây. Chú đang tìm cách đánh cắp một trái tim. Họ cất dấu loại năng lượng bí mật trong trái tim người máy sinh học. Trái tim đó là một bộ máy sản xuất năng lượng tuyệt hảo không bao giờ cạn.Một trái tim vĩnh cửu.