- Chúng ta đi đâu đây?
- Trường Đại Học An pha.
Tự Lực cười rú lên:
- Họ bắt mình đi học sao?
Kỹ sư Quang nói mà không cười:
- Mình tự nguyện mà. Giáo sư bao giờ cũng muốn xem việc học là trên hết.
Kỹ sư Quang là một người bộc trực và nóng nảy. Cách nói vòng vo đó chẳng hợp với chú ấy chút nào. Nhưng qua cách nói,tôi tự dưng cảm thấy có chút gì đó không đoàn kết lắm.
- Con tàu của chúng ta sẽ phải sửa chữa khá lâu. Vì vậy,thầy nghĩ chúng ta có thể tận dụng thời gian ở đây để nghiên cứu,học hỏi.Hội đồng tối cao An Pha cũng đồng ý với điều kiện là chúng ta phải trao đổi với họ những kiến thức khoa học ở trái đất.Điều nầy không quá đáng bởi bổn phận của các sứ giả không gian là phải cung cấp thông tin cho bất cứ nền văn minh nào mà con người bắt gặp trong vũ trụ..
Kỹ sư Quang nói thẳng ý muốn của mình:
- Thưa giáo sư,nếu chúng ta tích cực yêu cầu họ giúp đỡ, con tàu sẽ sớm được sửa xong. Thật lòng mà nói,tôi không cảm thấy thú vị khi ở lại đây. Tôi muốn trở về với gia đình.
Triều My kêu lên:
- Em cũng muốn về nhà. Em nhớ bố mẹ quá và không chịu nổi món ăn hổ lốn của họ.
Giáo sư Đại Nam cúi đầu,ông nói giọng mệt mỏi:
- Chúng ta sẽ bàn việc nầy khi tới nơi ở.
Làng Đại Học AnPha là một khu biệt lập với vòng đai cỏ hoa tuyệt đẹp. Đón chúng tôi là một người dong dỏng cao,đầu hói và có vẻ kẽ cả.Ông đưa tay chào ngang ngực và nói:
- Toi là BuTa,Hiệu Trưởng Đại Học An pha. Được lệnh của Hội Đồng tối cao An Pha, chúng tôi hân hoan được đón chào quý Ngài. Chúng ta có thể họp bàn một chút về kế hoạch làm việc sắp đến.
Ba chúng tôi ngỡ ngàng nhìn nhau. Hẳn chú Dũng và thầy Nam đã làm việc với Hội Đồng tối cao trong khi chúng tôi ngủ vùi tại nhà khách.
Văn phòng Hiệu Trưởng giống như một trung tâm điều khiển không gian với những màn hình,máy móc điện tử. Trên trần nhà toàn bộ bản đồ không gian được thiết kế nổi ba chiều với các thiên hà, các chòm sao sống động.Và tất nhiên,trung tâm của trần nhà là hành tinh AnPha xanh biếc,tuyệt đẹp. Dù sao chính hình ảnh xinh tươi,rất giống quả đất đó đã cho chúng tôi cảm giác ấm áp và gần gủi.
- Đến giờ phút nầy tôi vẫn còn bị choáng khi biết được ngoài chúng tôi còn có những sự sống khác giống hệt mình và cũng tiến bộ như mình.
Lời của Ngài Buta vang lên mở đầu câu chuyện một cách bình thường sau khi giáo sư Đại Nam giới thiệu các thành viên và nguyên do chúng tôi bị lạc đến hành tinh Anpha..Giáo sư Đại Nam mỉm cười:
- Vâng,thưa ngài, chúng tôi cũng có chung tâm trạng với ngài. Từ rất lâu rồi,trái đất đã rất muốn liên lạc với các nền văn minh trong vũ trụ.Nhưng những tín hiệu gởi đi không được đáp trả.. Ấy mà ngẫu nhiên,chúng tôi,những nhà giáo,những sinh viên bình thường lại có được cái hạnh phúc nầy.
Kỹ sư Quang tiếp lời:
-Tôi hy vọng đây là niềm vui thật sự. Nhưng nếu chúng tôi không về được trái đất,thì khám phá nầy mãi mãi chẳng ai biết tới. Vì vậy,chúng tôi rất muốn mọi người giúp chúng tôi sửa chữa con tàu.
Ngài Buta mỉm cười:
- Tất nhiên rồi. Nhưng đó là việc của ngày mai. Hôm nay,chúng tôi muốn đưa các vị đi tham quan trường của chúng tôi. Giáo sư Đại Nam và các bạn sẽ giúp chúng tôi xóa tan những ý nghĩ bảo thủ rằng chỉ có một An pha duy nhất trong vũ trụ. Và quan trọng hơn,chúng tôi rất muốn tìm hiểu thế giới của các bạn.
Tự Lực nói nhỏ bên tai tôi:
- Các nữ sinh viên ở đây có xinh đẹp không nhỉ?Biết đâu mình sẽ được một cô nào đó yêu mình.
Triều My véo Tự Lực một cái nên thân làm mặt cu cậu nhăn nhó mà không dám kêu.
- Hy vọng họ không dữ như bà chằng …
Tự Lực ngưng nửa chừng khi bắt gặp cặp mắt đe dọa của Triệu My. Tôi phì cười:
- Tránh vỏ dưa sẽ gặp vỏ dừa đấy.
Giảng đường Đại Học ngành sinh vật biển của Đại Học An pha là một nhà bảo tàng hải dương thật sự. Nhưng số sinh viên của ngành nầy không nhiều. Họ ăn mặc thoải mái như các trường Đại Học ở Mỹ. Giáo sư bộ môn là một phụ nữ tóc cắt ngắn và khuôn mặt buồn. Bà chỉ gật đầu chào nhẹ chúng tôi rồi lướt đi giữa những câu hỏi thắc mắc của các sinh viên. Ngành vi sinh,ngành nhân văn cũng vậy..Các buổi học dường như khá nhẹ nhàng nhưng hơi buồn nản,khác với không khí sôi nổi và đông đúc ở các giảng đường trên trái đất.
Triều My càu nhàu:
- Chẳng ai chú ý đến mình. Có lẽ vì mình không có con mắt thứ ba trên trán như Na Tra.
Tôi phì cười,quả con gái có khác,luôn luôn muốn là tâm điểm của sự chú ý.
Băng qua một cánh rừng hoa màu vàng như hoa mai,chúng tôi đến phân khoa kỹ thuật. Khác hẳn với các giảng đường chúng tôi vừa tham quan,ở đây hàng ngàn loại máy móc thiệt bị hiện đại,lạ lùng.Và lạ nhất là sự huyên náo của các sinh viên. Tự Lực reo lên:
- Đấy,còn than thở nữa thôi.. Ôi trời, bách khoa kỹ thuật mà sao nhiều cô theo học thế. Cô nào cũng đẹp …nhưng …nhưng còn thua Triều My của chúng ta.
Triều My háy dài,nhưng mắt cô sáng rực nụ cười khi nhìn thấy các nam sinh viên đang nhìn về phía cô bàn tán. Có lẽ họ đã được thông báo về sự hiện diện của những người trái đất.
Ngành vật lý thiên văn và không gian cũng đầy đặc sinh viên. Họ ngồi thành những vòng tròn đồng tâm mà tâm điểm là bục giảng của giáo viên. Bài học của họ nói về các punxa,các sao nơ tron và các định luật học vũ trụ. Giáo sư Đại Nam định nán lại một chút để chào những giáo viên thông thái của trường,nhưng ông Hiệu Trưởng đã khoác tay giáo sư đưa ra cửa. Tôi ngoái nhìn lại đưa tay vẩy chào những sinh viên. Biết đâu mai nầy họ sẽ là sứ giả của An pha đến trái đất.
- Các vị sẽ nghĩ ngơi tại nhà khách trong làng Đại Học.
- Ngày mai,chúng tôi muốn gặp gỡ các thầy cô của trường..
Ông Hiệu Trưởng mỉm cười:
- Chương trình ngày mai đã được ghi trong máy tính cá nhân của quý vị.
Nhà nghĩ cho giáo viên nằm cách trường một sân cỏ rộng. Ngôi nhà thoáng mát,hiện đại nhưng trang trí đơn giản.
Giáo sư Đại Nam lẩm bẩm:
- Lạ nhỉ. Nơi đây phải là nơi để thư giản và loại bỏ bớt những căng thẳng sau giờ lên lớp hoặc nghiên cứu. Vậy mà, cứ như một phòng thí nghiệm thu nhỏ.
Kỹ sư Quang kêu nhỏ:
- Không phải. Đây là mạng nối với các trung tâm. Có lẽ từ đây,mọi tin tức sẽ được thông báo hoặc cập nhật.
Rồi ông nói tiếp,nhỏ hơn,giọng buồn bực:
- Và cả để ra lệnh nữa.
- Ra lệnh cho các giáo sư Đại Học?. Không đâu..Họ ra lệnh cho các sinh viên thì có..
Vừa nói,Tự Lực vừa sờ sẩm vào những nút nhấn huỳnh quang nhỏ nhắn trên hệ thống mạng,nhưng không có một kết nối nào.
- Họ đã ngắt mạch.
- Có thể các sinh viên sẽ liên lạc học hỏi qua đường dẫn trực tiếp đến các giáo viên.Vì vậy họ ngắt liên lạc vì chúng ta đâu có học trò.
Kỹ sư Quang đồng ý với nhận xét của giáo sư Đại Nam và cũng vì không có sự giải thích nào khác. Chúng tôi không còn tò mò về những máy móc phức tạp nầy nữa.Nhưng những máy tính cá nhân có đề tên mỗi người chúng tôi thì là một việc khác. Tôi ngồi vào chỗ của mình đeo máy nghe và bấm nút.
- Chào mừng Ông Hoàng Nam đến với trường Đại Học An Pha..
Một giọng nữ the thé đọc một lô một lốc tiểu sử của tôi và những kết quả nghiên cứu thực tập mà tôi đã đạt được trong lớp.
- Thông qua đề tài thực tập của ông trên con tàu Tiến Bộ, chúng tôi đề nghị ông tham gia phụ giảng tại phòng thí nghiệm SA.5 về những động vật thoái hóa trong thái dương hệ..
Bỏ máy nghe xuống,tôi kêu lên:
- Làm thế nào mà họ biết tớ làm luận văn với đề tài đó.
Hợp Lực và Triều My cũng kêu lên đồng lúc:
- Họ cũng biết tớ đang nghiên cứu những gì.
Giọng kỹ sư Quang lạnh lùng cất lên:
- Có thể giáo sư Đại Nam đã trao đổi với Hội Đồng Tối cao …
Giáo sư Đại Nam lắc đầu:
- Không, tôi chỉ nói về mục đích chuyến bay. Nhưng bây giờ tôi mới nhớ là họ không buồn hỏi thêm điều gì.
Tôi nhớ lại giấc ngủ dài và mùi hương lạ lùng.
-Thầy ơi, hay là họ đã thăm dò tư tưởng của chúng ta trong lúc chúng ta ngủ.
Giáo sư Đại Nam trầm ngâm:
- Có thể,ở trái đất trong một số trường hợp,phương pháp nầy cũng được thực hiện mà.
- Nhưng họ không có quyền. Cách làm đó không minh bạch và tôi nghĩ họ có ý đồ khi giữ chúng ta lại đây.
Triều My thì thào:
- Ý đồ xấu hay tốt?
- Chưa biết được Làm sao mình biết được.
Tự Lực lo lắng nói.
- Vì vậy,tôi đề nghị mình nên tìm cách rời bỏ nơi này càng sớm càng tốt. Họ không tin chúng ta,ngược lại chúng ta cũng chưa nên tin họ.
Giáo sư đứng dậy.Mái tóc ông ánh bạc,vầng trán nhăn lại.
-Chúng ta đang ở trong một trung tâm nghiên cứu lớn nhất An Pha và hiện đại gấp nhiều lần trái đất.Đây là nơi hội tụ những tinh hoa của An Pha. Và quan trọng là chúng ta đang ở trong một hành tinh có quá trình tiến hóa giống như trái đất nhưng tiến bộ hơn trái đất rất nhiều. Chúng ta từ lâu đã không nghi ngờ rằng ngoài trái đất ra còn có những nền văn minh khác trong vũ trụ,nhưng con người trái đất vẫn tìm kiếm trong tuyệt vọng. Ấy vậy mà chúng ta, những nhà giáo,kỹ thuật và sinh viên tầm thường lại có được cái may mắn bất ngờ nầy. Làm sao mà chúng ta bỏ lỡ cơ hội tìm hiểu, học hỏi và dung nạp những thành tựu khoa học của họ? Làm sao chúng ta trở về với cái đầu trổng tuyếch mà không bị lương tâm trừng phạt.?
Chúng tôi nhìn nhau, kỹ sư Quang cúi đầu buồn bã. Tôi biết chú ấy có ba đứa con đẹp như thiên thần và một người vợ đằm thắm. Hạnh phúc và tương lai của chú ấy là ở trái đất. Chú ấy khó thể nghĩ giống như giáo sư. Và cả chúng tôi,tuy lòng vô cùng háo hức vì những điều mới mẽ,nhưng chúng tôi cũng vương vấn chút hoài nghi và nổi sợ sâu kín.
Chú Quang nhẹ nhàng nói:
- Tôi hiểu điều giáo sư muốn nói, nhưng nếu chúng ta không thể trở về thì mọi nổ lực cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tại sao không để tôi mang con tàu về sửa chữa. Tôi tin là mình làm được.
- Tôi biết anh làm việc đó rất giỏi,tôi chẳng nghi ngờ gì,..nhưng thực sự,hiện giờ tôi chưa muốn con tàu được sửa quá sớm …
Tự Lực la lên:
- Thầy ơi. Hãy làm theo lời chú Quang. Em cũng chẳng muốn ở đây đâu. Em có cảm giác không yên ổn..
Giáo sư Đại Nam đăm chiêu suy nghĩ. Hình như ông muốn nói một điều gì đó nhưng ông cố kiềm lại. Cuối cùng ông nói:
- Trong khi chờ đợi, chúng ta không nên uổng phí thời gian. Hãy học những điều có ích và làm những gì có ích.
- Thưa giáo sư,dù ngài nói gì đi chăng nữa, tôi vẫn khó có thể nghĩ rằng mình sẽ gặp được những điều tốt đẹp ở đây.Nhưng là một thành viên trong chuyến bay, tôi sẽ cố gắng làm đúng những gì giáo sư ra lệnh.
Giáo sư Đại Nam buồn bã nhìn kỹ sư Quang:
- Tôi biết kỹ sư sốt ruột,tôi cũng vậy. Nhưng khi chúng ta rời khỏi trái đất và lạc trong vũ trụ, không có được sự hướng dẫn của trung tâm và phải tự quyết định,thì với tư cách là trưởng đoàn,tôi xin chịu trách nhiệm và hứa với mọi người là sẽ đưa các bạn trở về an toàn bằng hết khả năng của mình. Xin hãy tin tôi như đã tin. Và hãy giúp đỡ tôi hết lòng.
Không hiểu sao,lòng tôi trở nên nhẹ nhỏm.bao âu lo tan biến. Lời hứa của một người thầy khiến chúng tôi như trút được bao gánh nặng. Triều My mỉm cười trong khi nước mắt còn ướt đẫm hai má.
- Xin thầy đừng lo cho chúng em. Chúng em biết mình sẽ phải làm gì mà.