Song còn một nguyên nhân thầm kín và có lẽ quan trọng nhất giữ chàng ở lại Santiago, mối tình với Leonor. Martin sợ rằng chuyến đi xa sẽ làm mất đi ita hy vọng thậm chí rất dè dặt về niềm hạnh phúc mà đôi lúc một ánh mắt niềm nở hoặc một lời nói dịu dàng của cô gái hứa hẹn với chàng.
Như chúng ta đã thấy, trong tâm hồn người đẹp được cưng chiều tiếng nói của lòng kiêu hãnh ngày một yếu đi và dân dần nàng tập làm quen với ý nghĩ người yêu mình có địa vị xã hội vô cùng thấp kém so với những kẻ ngày càng kiên trì đã quy thuận, nhưng đứa con đẻ của nó, sự thiếu tin tưởng thì vẫn còn và không hiếm khi Leonor sợ hãi nghĩ "Liệu có phải Martin thật sự yêu nàng?" quá biết tính cách cương quyết và cứng cỏi của chàng trai, nàng không thể tự lý giải nổi tại sao chàng luôn luôn rụt rè và kín tiếng khi có mặt nàng. Chính vì thế mà nàng cũng xử sự lạnh nhạt mặc dù điều đó hoàn toàn xa lạ với tư chất sôi nôi, tự nhiên của nàng. Chính vì thế mà nàng cũng quyết định chưa tiến thêm bước nào nữa vào con đường mạo hiểm trong khi chưa nhận thấy những bằng chứng chắc chắn cho tình yêu của chàng. Dẫu rằng điều đó có thể kỳ lạ, nhưng Leonor không hiểu nổi cái việc Rivas tỏ ra lịch sự tới mức chưa lần nào lợi dụng cơ hội thuận tiện để tỏ tình, nàng chỉ trò chuyện với chàng trai về những đề tài trừu tượng, còn tình yêu của mình thì bày tỏ với Matilda. Cô em họ bỉêu lộ sự đồng tình chân thành nhất đối với Leonor, người trước đây nàng đã gởi gấm những ước mơ và hy vọng, còn giờ đây là nỗi đau khổ của mình. Trong việc này cô gái bất hạnh cố tránh gieo vào lòng chị họ dù một bóng mờ của lòng thiếu tin tưởng đối với Martin, người nàng vẫn hàm ơn sâu nặng.
Những người ruột thịt và thân thích không thể không thán phục lòng can đảm chàng Matilda khi đón nhận cú đòn nghiệt ngã đột nhiên phá tan hạnh phúc của nàng, bởi họ đã quen nhìn nhận nàng như một sinh thể mềm yếu và hiền dịu mà bất cứ điều vặt vãnh nào cũng làm cho mất thăng bằng. Ức đoán nguyên nhân của tính bất khuất khó giải thích ấy ẩn chứa trong vài lời mà một lần Matilda thổ lộ cùng chị họ.
Nếu em vẫn coi trọng Raphael như trước thì em sẽ không có cái gì an ủi. Em tha thứ sự lừa dối của anh ta, nhưng bản thân anh ta thì em vứt bỏ mãi mãi khỏi trái tim mình. Vì thế em than khóc không phải vì Raphael, mà cho tình yêu đã chết.
Trên thực tế, cô gái đã tha thứ cho người đã bắt nàng chịu đau khổ tột độ, và giờ đây nàng buồn bã vì tình yêu đầu tiên bị vĩnh viễn chôn vùi.
Martin có một trái tim cao quý – nàng nói với Leonor nhiều lân – chàng căm giận sự lừa dối và cũng lên án hành vi của Raphael. Nếu có lúc nào đó chàng chỉ nói giản dị là yêu chị thì chị hãy tin lời nói đó hơn cả những lời thề nguyền của những kẻ khác.
Gần đến mùa hè gia đình ngài Ensina bắt đầu sôi nổi chuẩn cho chuyến đi trang trại ở ngoài thành phố, nằm bên bờ sông. Vào mùa bơi lội, những người khá giả của Santiago vẫn thường tới những nơi đó. Theo dự kiến, Matilda sẽ cùng đi với họ.
Chuyến đi sắp tới làm Martin tràn trề những hy vọng hân hoan mà chàng thuật lại căn kẽ trong những bức thư gửi cho Raphael
"Tất nhiên cả công việc cũng đang đợi tớ ở đó – chàng viết cho bạn – ông Damasso thậm chí còn dành một buông đặc biệt làm văn phòng. Nhưng bù vào đó tất cả thời gian rảnh rỗi tớ sẽ được ở gần nàng. Biết đâu tớ còn được may mắn đi tháp tùng nàng trongz buổi dạo chơi quanh vùng, và nếu như thậm chí không phải là ngoạn mục lắm thì đối với tớ sự hiện diện của Leonor vẫn cứ làm cho chúng trở nên tuyệt diệu nhất đời. Một lần, tớ đã có dịp quan sát, bạn thân mến ạ, Leonor chịu ảnh hưởng tốt lành ra sao của thiên nhiên và không khí thoáng đãng ngoài đồng ruộng. Lúc ấy, ở Kampo de Marta, trước mắt tớ nàng biến thành đứa trẻ tinh nghịch. Ai biết được – có thể tớ sẽ có cơ hội bày tỏ nỗi lòng với nàng, rằng tớ yêu nàng, rằng đã nhiều tháng nay tớ vẫn âm thầm tôn thờ nàng hệt như thần thánh? Duy một ý nghĩ về điều đó cũng khiến đầu óc tớ quay cuồng, còn trái tim chỉ chực nhảy ra khỏi lồng ngực. Từ lâu rồi tớ không còn chế ngự được tim mình, chỉ có Leonor tự do ra lệnh cho nó, mọi luận cứ của lý trí, than ôi, đều bất lực trước tiếng nói của dục vọng!"
Trong khi đó số phận lại dành sẵn những thử thách khắc nghiệt cho kẻ xây nên những lâu đài thần tiên ấy.
Chắc bạn đọc chưa quên rằng bà Bernarda định tổ chức đám cuới cho Edelmira và Ricardo Kastanios vào ngày mười lăm tháng mười hai.
Mãi trước ngày quyết định ấy Edelmira mới thu hết sức lực tinh thần quỳ xuống chân mẹ và cầu xin bà vì Chúa đừng gả nàng cho người nàng không yêu.
Mày điên rồi hả? – bà mẹ đáng kính hét lên – Tất cả lũ bạn đều ghen tị với mày kia mà! Chuyện này đã nói bao nhiêu lần rồi còn gì! Thử nghĩ xem, khốn khổ chưa kìa, nó được một đại uý cảnh binh dạm hỏi, thế mà nó còn vênh váo nữa! Hay là chờ đến khi một thiếu tá nào đó goá vợ đến cầu hôn mày?
Nhưng thưa mẹ, con sẽ không có hạnh phúc nếu sống với anh ta – cô gái tội nghiệp năn nỉ.
Xem kìa, đúng là một mụ thầy bói biết trước mọi thứ. Thế nào, mày muốn thông minh hơn mẹ mày à? chẳng có gì là tai hoạ khi hiện thời mày chưa yêu anh ta. Cứ nén đợi tình yêu sẽ đến! Tao có vơ ngoài đường cho mày một ông chồng đâu! Hay mày định cưỡi lên cổ tao suốt đời hả? Nếu vậy có con gái được lợi lộc gì? Tao cũng lấy ông Molina quá cố ngoài ý muốn đấy, nhưng rồi về sau vẫn sống hoà thuận. Mà nói với mày làm gì, ý tao là mệnh lệnh!
Edelmira uổng công tìm sự hỗ trợ của em trai vì hắn kiên quyết từ chối can thiệp.
Chính chị cũng biết đấy, nếu mẹ nảy ra ý gì trong đầu thì đừng hòng đáng bật ra được – Amador tuyên bố - mà chị đừng có giở trò ngu ngốc, đại uý chị còn chê nỗi gì chứ?
Hiểu rằng không thể tìm được sự thông cảm của những người thân, Edelmira nghĩ đến chỗ dựa duy nhất trong những giây phút khó khăn. Từ nay mọi hy vọng của nàng gắn chặt với Rivas.
"Tất cả đã bỏ rơi mình – cô gái tự nhủ khi cầm cây bút – nhưng chàng, chàng sẽ giải thoát!"
Edelmira chìm ngập trong những suy nghĩ căng thẳng do nỗi tuyệt vọng gây ra. Nàng tưởng tượng như Ricardo Kastanios đang dẫn mình đến trước bàn thờ, còn mẹ thì nhìn chòng chọc với vẻ sai khiến và cô gái đáng thương lặng lẽ vĩnh biệt với sự bình yên trong tâm hồn cũng như mối tình trong sáng đối với Martin. Hình ảnh tưởng tượng này, chẳng khác nào cơn ác mộng, đã theo đuổi nàng suốt hai tháng trời, nhưng bây giờ mối hiểm hoạ bắt đầu mang vẻ hiện thực mà không có ai giúp nàng thoát khỏi số phận tai ác đang đón đợi.
Trong tâm trạng ấy Edelmira viết cho Martin một bức thư chân tình và báo cho chàng biết mẹ và em trai đều giả điếc trước mọi lời năn nỉ của nàng. Giải bày nỗi đau khổ, cô gái không quên việc Martin không chỉ một lần tỏ ý sẵn sàng giúp đỡ nàng. Edelmira nghĩ ra cái kế hoạch mà theo ngụ ý của nàng thì chỉ một mình chàng là có thể giải thoát cho nàng. Nàng định chạy trốn khỏi nhà và tạm lánh ở chỗ bà cô sống ở Renka. Chính bà cô này đã chứa chấp Adelaida trong thời gian nàng phải giấu giếm bà Bernarda hậu quả của mối tình tội lỗi.
"Bà cô đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, thậm chí giúp cả tiền nữa – Edelmira viết – vì ở Renka bà có vườn cây. Bởi thế bà có ảnh hưởng lớn với mẹ tôi và mẹ tôi không làm trái ý bà bất cứ điều gì. Lẽ ra tôi phải mời bà đến Santiago, nhưng ở đây bà đã mất người chồng yêu quý nên bà thấy nặng nề khi trở về thăm, hơn nữa mẹ tôi sễ cố lôi kéo bà theo ý mình mất. Khi bà cô đã thấy tôi nhất quyết ra sao va hiểu rằng dứt khoát tôi không chịu lấy Ricardo Kastanios, họ sẽ bảo vệ tôi. Bà cô trẻ hơn mẹ tôi nhiều và đã sống cùng với chúng tôi hệt như một người chị gái, bà rất đỗi yêu thương chúng tôi nên tôi tin bà sẽ đối xử với tôi thắm thiết".
Tiếp đó Edelmira viết rằng quyết định của nàng là chắc chắn và yêu cầu Martin thuê cho nàng một cỗ xe rồi chờ nàng vào bảy giờ sáng hôm sau ở gần nhà thờ Thánh Anna, nơi nàng sẽ đến cùng cô đầy tớ ra vẻ như để xưng tội.
Martin nhận được bức thư trên một ngày sau khi báo cho Raphael biết mình chuẩn bị ra trang trại ngoài thành phố cùng với gia đình ông Damasso. Chàng lập tức trả lời Edelmira, khuyên nàng nên cân nhắc một nữa quyết định của mình, sau đó viết thêm:
"Nếu cô không đổi ý thì sáng mai cỗ xe sẽ chờ cô tại nơi đã thoả thuận. Tôi không thể tin cậy để giao phó cô cho một người không quen biết, vì thế xin cô cho phép tôi cùng đi tới chỗ bà cô. Tôi rất sung sướng được giúp cô một việc nhỏ mọn như vậy. Vào giờ đã định, khi ra khỏi nhà thờ cô sẽ trông thấy tôi trên quảng trường. Hãy nhớ là cô cần hành động thật cẩn thận. Lần nữa xin cô cho phép tôi đi cùng".
Cuối cùng khi còn lại một mình, Edelmira áp bức thư lên môi rồi định bụng không để ai trong nhà biết ý định của mình, chờ cho Adelaida và mọi người đi ngủ hết, nàng giấu vào ngực mấy tờ giấy được buộc bằng một dải băng. Đó là những bức thư của Rivas, kho báu duy nhất của nàng.
Suốt đêm cô gái không chợp mắt, nằm nghĩ ngợi xem điều gì chờ đợi mình phía trước và nóng lòng mong trời sáng để có thể trở dậy đi đến nhà thờ.