Những trăn trở đêm khuya rõ ràng đem lại tác dụng bởi khi tỉnh dậy lúc sáng sớm, bà Molina cảm thấy bình tâm hẳn so với ngày hôm trước. Khi gọi Edelmira, lần đầu tiên sau cuộc viếng thăm hẩm hiu ở nhà ông Damasso, giọng bà ta có vẻ như bình tĩnh hơn.
Cô gái sợ hãi chạy vội đến mẹ, cơn thịnh nộ của bà Bernarda suốt mấy ngày gần đây không hứa hẹn điều gì tốt lành nên cuộc nói chuyện sắp tới làm nàng run cả người.
Ngồi xuống đây đi – bà Bernarda chỉ chiếc ghế bênm cạnh mình. Rồi sau một lát im lặng nói thêm – Thế là cuối cùng số phận cũng đã mỉm cười với con.
Eldelmira dè dặt nhìn bà dò hỏii.
Con thấy sự ngu ngốc đã đưa chị con đến đâu rồi đấy – bà Bernarda nói tiếp – Thật ra thì ở đây mẹ cũng có lỗi, chẳng hơi đâu mà cho tất cả bọn du đãng ấy vào nhà làm gì. Mẹ thấy con thông minh hơn Adelaida, vì thế trời thưởng cho con.
Bà Bernarda ngưng bài giáo huấn để đốt điếu xì gà, còn Edelmira thì thắt cả tim vì một linh cảm đau buồn.
Ricardo – bà Bernarda lại nói – xin hỏi cưới con đấy.
Edelmira tái mét mặt và thở dài nặng nề.
Cậu ta là chàng trai khá, nhận lương cao và đang chờ thăng cấp, chúng ta nghèo, nên đám này đối với nhà mình là may mắn lớn.
Bà mẹ đáng kính ngừng một lát chờ con gái trả lời. Song nàng không thốt được một lời, cô gái tội nghiệp không ngước mắt khỏi tấm thảm trải sàn và cố hết sức kìm nước mắt
Sao con như ngậm hột thị thế hả? – bà mẹ sốt ruột hỏi.
Cô gái lấy hết can đảm ngước mắt nhìn trời, dường như cầu xin cứu giúp.
Mẹ ơi … - nàng ấp úng – nhưng con nào có yêu Ricardo…
Lại còn gì nữa thế? – bà Bernarda nổi nóng – Mày vứt ngay trò ấy đi! Xem kìa, công chúa nào xuất hiện không biết! Cô nàng không thèm yêu cậu ta kia chứ! Thế mày nghĩ đâu ra cái điều phải cần đến tình yêu hả? chẳng lẽ mày nghe tao nói. Tao thấy mày mơ ngủ thật rồi. Hay là mày đợi hoàng tử nào đó từ xa tới! Hừ, mày nhồi nhét thứ gì vào đầu vậy? Hay là cũng đâm đầu vào một thằng công tử nào rồi?
Sao mẹ lại nói thế hả mẹ? – cô gái vội thốt lên, cố làm sao để bà mẹ đang nhìn chăm chăm vào mắt nàng để dò xét không đoán ra được là nàng yêu Martin.
Nếu không thì tại sao mày còn õng ẹo? Đứa con gái nào cũng có lúc xây tổ ấm cho mình chứ?
Nhưng con chưa muốn lấy chồng, thưa mẹ - Edelmira rụt rè nói.
Ra thế! Mày nghĩ ra điều thật hay! Định cưỡi lên cổ tao suốt đời chắc? Trời ơi, con với cái! Một đứa thì…mà nói đến làm gì..Lạy trời, ông Molina quá cố liệu sẽ nói gì đây? Tạ ơn trời đã gọi ông đến bên Người đúng lúc! Còn bây giờ cái đứa này lại không chịu lấy chồng nữa kia chứ, thật không có đứa nào thương cho người mẹ khốn khổ của mình! Hừ, mày có phải đứa ngu không hả?
Sau khi tuôn một hơi, bà Bernarda cười gằn, và điều đó làm Edelmira hoảng sợ hơn tất cả những lời nạt nộ của mẹ. bắt gặp cái nhìn dữ dội của bà ta, cô gái đáng thương run rẩy cụp mắt xuống tỏ vẻ phục tùng và biết vâng lời.
Bà Molina đốt điếu xì gà nữa để trấn tĩnh rồi quay sang con gái.
Thế nào, mày định khóc rống lên hay sao? – Bà ta hỏi.
Chuyện này đột ngột quá – Edelmira lắp bắp, tay chùi những giọt lệ trên má.
Chẳng ai bắt mày lấy cậu ta ngay ngày mai cả. Cũng có thể lui ngày cưới một thời gian. Nhưng tao nói với mày với tư cách người mẹ và tao hiểu rõ hơn, mày cần phải xử sự như thế nào.
Nghe những lời ấy trong lòng Edelmira loé lên tia hy vọng mong manh. Nàng hiểu rằng chống đối công khai sẽ bị mẹ giận nên quyết định chỉ còn một cách là cố kéo dài thời gian.
Con cũng chỉ xin điều đó thôi, thưa mẹ - nàng nói – Mẹ hãy cho con suy nghĩ dù chỉ một tháng.
Như thế thì sao được! Mày sẽ cố tình trì hoãn để cậu ta tức giận rồi nghĩ lại mất. Hay là mày tưởng rằng sau một tháng tao sẽ trở nên dễ tính hơn? Thế ở đây ai là chủ hả? Mày hay là tao? Tao nhắc lại, không ai bắt mày lấy chồng ngay ngày mai, nhưng trả lời thì hãy nói ngay tức khắc.
Nhưng thưa mẹ..
Mày làm cái trò gì vậy, giễu cợt tao hả? phải chăng mày nghĩ là tao sẽ để vuột mất cơ hội này? Mày biết tao quá ít! Hãy đi cám ơn nếu cậu ta còn đồng ý đợi mày.
Con sẽ làm như mẹ ra lệnh, thưa mẹ.
Nói như vậy thì khác rồi, một người con vâng lời cần phải như thế.
Nhưng xin mẹ cho con hai tháng để chuẩn bị…
Một tháng cũng đủ cho mày! Không lằng nhằng gì cả nữa.
Edelmira cúi đầu ngoan ngoãn.
Và coi chừng, chớ bày trò ngu ngốc đấy – bà mẹ cảnh cáo thêm – Đừng cho phép cậu ta làm gì hết, nhưng cũng đừng có vênh váo. Mà phải bỏ cái bộ mặt rầu rĩ ấy đi! Hạnh phúc của mày khối người sẽ ganh tị!
Bà Bernarda còn cho con gái một số lời khuyên nữa bằng cái giọng mệnh lệnh đầy quyền uy mà bà ta bắt đầu sử dụng với con sau vụ tai tiếng của Adelaida. Edelmira nín thinh ngồi nghe rồi trở về phòng riêng.
Cuối cùng khi còn lại một mình, cô gái rã rời buông người xuống chiếc ghế đặt ở đầu giường rồi vùi đầu vào gối, chỗ dựa cho mối tình vô vọng của mình, nàng khóc sướt mướt. vừa khóc, nàng vừa từ biệt với những đêm dài thao thức tràn đầy mơ ước quý giá đối với trái tim, nhưng than ôi, chúng thật viễn vông! Nàng dịu dàng nói lời "thứ lỗi" với những niềm hy vọng mơ hồ, với những niềm vui sướng thoáng qua, với những mộng tưởng trong sáng và thơ ngây của mối tình đầu – một môi tình cô quạnh không ai biết tới, nhưng đã là nguồn an ủi duy nhất trong cuộc sống đau buồn của nàng. Cú đòn bất ngờ đã gây cho cô gái nỗi đau xé ruột và đưa nàng vào tâm trạng tuyệt vọng, thậm chí nàng không hề nghĩ đến phản kháng hoặc đâu tranh chống lại số phận nghiệt ngã, nàng chỉ biết khóc như đứa trẻ để tìm khuây khoả trong những giọt lệ đắng cay.
Trong khi đó, cho rằng tương lai của cô em ổn thoả rồi, bà Bernarda lại hướng toàn bộ dòng suy nghĩ của mình vào việc làm thế nào để trả thù cho cuộc đời đang dang dở của cô chị! Điều đó đã trở thánh ý tưởng thường xuyên ám ảnh bà ta kể từ cái ngày bất hạnh khi phát giác ra bí mật của Adelaida trong tình yêu. Càng căm giận Raphael, bà ta càng thương đứa con gái phóng túng của mình và giờ đây đối với bà ta nàng không còn là tội phạm nữa mà là nạn nhân. Đứa cháu vừa được đem về nhà không làm dịu cơn thịnh nộ sôi sục trong ngực bà Molina mà trái lại, dường như còn đốt nóng thêm khát vọng trả thù. Bà tự thuyết phục rằng nghĩa vụ thiêng liêng của mình là trừng phạt kẻ phản phúc. Ấp ủ những dự tính báo thù, bà ta tiến hành làm quen với mấy người hầu nhà ông Fidel Elias để họ thông báo mọi việc chuẩn bị đám cưới của Matilda và Raphael. Mê mệt vì tình yêu, San Louis quên nghĩ tới cả những lời đe doạ của bà Bernarda, còn bà ta không ngừng rình rập từng bước đi của chàng và tuyệt đối âm thầm chủân bị giáng đòn.
Thế còn những nhân vật chính của chúng ta thì sao? Thoạt nhìn, quan hệ giữa Leonor và Martin hầu như không có gì thay đổi. Lòng kiêu hãnh chưa bị đánh bại hoàn toàn của cô gái và tính lịch thiệp thái quá của chàng trai tạo nên mảnh đất không vững vàng mà tất cả những ai yêu chân thành đều luôn cảm thấy dưới chân mình. Thực ra thì không ít lần họ trao đổi cho nhau những ánh mắt chứa đầy ý nghĩa thầm kín của những kẻ si tình, từ miệng họ đôi lúc bay ra những lời rụt rè và khó hiểu nói lên rằng mọi ý nghĩ của họ chỉ xoay quanh một điều, họ thốt ra những lời bóng gió, úp mở mà những người trẻ tuổi vẫn dùng khi hướng vào nhau và khi gắng sức lọt vào miền đất luôn nở rộ hoa hy vọng. Tóm lại, giờ đây họ sống trogn bầu không khí đặc biệt đầy khắc khoải, cách biệt khỏi mọi kẻ trần tục khác, thậm chí giữa chốn ồn ào nhất họ vẫn tưởng chỉ có hai người. Và mặc dù vậy, họ vẫn không hạnh phúc.
Trong trí tưởng tượng của Leonor đã nảy sinh những bức tranh quyến rũ của một mối tình đầy hoan lạc và sự rụt rè của Martin đôi lúc làm nàng bực bội. nàng kiêu hãnh để đi bước đầu tiên, còn chàng quá nể trọng để có đủ dũng khí bước đến tượng đài cao vời của thần tượng, thành ra cả đôi bên chỉ biết thở than. Trong những phút giây khổ sở, khi con tim mệt nhoài hiểu ra rằng niềm hy vọng bị tiêu tan như ảo ảnh, trong lòng người đẹp lại trỗi dậy niềm kiêu hãnh vốn có và nàng tự nguyện thề sẽ quên đi Martin. Còn chàng trai, nhận thức được sự bất lực khi từ chối mơ ước của mình, cầu xin trời rứt bỏ khỏi tâm hồn hình bóng của Leonor để được giải thoát khỏi mối tình bất hạnh. Song chỉ cần ánh mắt gặp nhau là đủ cho mỗi người quên những lời thề nguyện và cầu xin của họ. Như thiêu thân lao vào lửa tự thiêu huỷ, họ khao khát đến với nhau. Và bởi vì giống như thiêu thân không thể thiếu hơi ấm cuộc sống và ánh sáng, họ cũng không thể sống thiếu nhau được.