Cả buổi chiều ngày thứ bảy Courtney ngồi viết thư cho cô bạn Mattie nàng đã đi khỏi Rockley ba tuần nay. "Lạy Chúa! tưởng như cả mấy tháng trôi qua".
Nàng muốn Mattie biết nàng không ân hận vì đã quyết định đi Waco. Bà Mama Alvalez bảo đảm với nàng rằng trên đường đi về Kansas có nhiều người thường ghé Alameda nên dễ tìm được người chuyển thư cho nàng. Courtney viết thư cho Mattie lá thư dài kể lại chuyện chuyến đi, chỉ giấu là nàng đã trở thành người yêu của người dẫn đường cho nàng. Rồi nàng kể sẽ hi vọng sẽ tìm lại được cha nàng ở Waco.
Từ đây đến đó chỉ còn chưa đến bảy ngày đường. Đến ngày ấy nàng sẽ thấy trực giác của nàng là đúng hay nàng chỉ đang chạy theo ảo ảnh nhiều màu sắc cầu vồng? Nàng không dám nghĩ đến chuyện thất bại rồi sẽ ra sao ở Waco. Không tiền bạc, không thân thích còn Chandos rồi sẽ ra sao?
Ngày sắp hết Courtney không muốn đợi Chandos thêm nữa. Nàng muốn đi xuống nhà ăn chiều, nhưng bà Mama dứt khoát không cho. Bà nhắc lại lời căn dặn của Chandos. Hôm nay chân nàng đã có thể chịu được phần nào sức nặng cơ thể. Courtney có thể bỏ cây gậy mà khập khễnh đi. Mama Alvalez nói đúng. Bà là hiện thân của sự tử tế, hoàn toàn trái ngược với cô con gái.
Courtney nói chuyện với bà và bà cho biết Calida làm đêm ở quán rượu phục vụ cho khách uống "Nó chỉ làm thế thôi, không có gì khác đâu cháu".
Courtney thấy rõ bà mẹ không chấp nhận việc làm của con gái mình. Bà bảo lẽ ra Calida chẳng cần phải làm "nó đi làm chỉ vì thích thế thôi".
"Nó bướng lắm. Ninã của tôi bướng lắm nhưng giờ nó lớn rồi biết làm sao cháu".
Courtney mừng thấy một ngày nữa sắp hết mà không gặp Calida nàng từ giã bà trong niềm vui đó. Hôm nay, nàng muốn đi ngủ sớm Mama phải đi dự lễ sinh nhật, Calida đi làm, nhà trống vắng quá. nhưng ngoài phố thật ồn ào vì hôm nay là thứ bảy. Ở cái thị trấn khai hoang miền viễn tây đâu cũng thế. Bọn đàn ông như trảy hội suốt đêm. Chẳng có mấy người có vợ để mà bị lôi đi nhà thờ. Họ uống say và ngủ mãi đến trưa chủ nhật.
Courtney mỉm cười nhớ lại những ngày chủ nhật ở Rockley. Nàng thấy có nhiều người ngủ gật trong buổi lễ, mắt đỏ ngầu, người rã rượi, có kẻ ôm đầu khi bài giảng kéo dài và cầu kinh ồn ào quá. Có lẽ nhà thờ Alameda này cũng vậy thôi.
Nàng mơ màng thiu thiu ngủ và chẳng bao lâu đi vào giấc ngủ. Nhưng giấc mơ làm nàng khó chịu. Có ai chạm vào nàng. Có khối thịt đè lên người nàng.
Nàng kêu thét lên không thở được khi Chandos ở cạnh nàng, anh thường bảo nàng đừng kêu, hôn nàng để cho nàng yên lặng. Rồi Courtney thấy có người hôn nàng thật, nàng dần dần tỉnh dậy thấy người kia vẫn đang hôn nàng. Nàng ngạc nhiên sao anh không đánh thức nàng, nhưng nàng có cái thích thú khi thấy anh có vẻ ham muốn nàng. Nàng quàng vai quanh cổ anh và thấy ria anh chạm vào má nàng Courtney bỗng lạnh toát.
- "Anh không phải là Chandos" nàng hét lên, vùng dậy khỏi người ấy.
Một bàn tay bịt miệng nàng lại. Háng hắn dập xuống người nàng và bộ phận đàn ông của hắn đè sát bụng nàng. Hắn trần truồng. Nhận thức này làm nàng kêu cứu, nhưng bàn tay ai lại bóp nghẽn ngay. Nàng cắn bàn tay hắn, hắn giật bàn tay ra và bịt ngay miệng nàng lại "Có gì đâu con này" hắn rít lên bực bội.
- "Đúng tôi không phải là Chandos – nhưng cô chẳng muốn thế là gì? Hắn còn "thô bạo" hơn tôi chứ, hắn lại không có ở đây mà. Tôi làm cũng được".
Nàng hất đầu thật mạnh ra một bên làm vuột tay hắn.
- "Cô không thích dân Mễ hả" Giọng hắn sắc lạnh, cơn giận của hắn lám nàng lo sợ và vội nằm yên một chút.
- "Calida bảo tôi cô cần đàn ông. Cô tta bảo cô cũng không khó tính lắm.. vì thế tôi đến đây giúp cô. Không phải bắt buộc cô. Hay cô muốn nhìn tôi trước chứ gì? Có phải vì thế mà rắc rối à?"
Người nàng muốn chết lặng đi, máy móc gật đầu.
"Cô đừng kêu thì tôi buông cô ra nhé?" Nàng gật đầu. Hắn buông tay. Nàng không kêu và hắn có vẻ thoải mái.
Courtney cân nhắc thấy rằng mình không có hi vọng kêu cứu lúc này. Nhà không có ai. Ngoài phố rất ồn ào, chẳng ai nghe tiếng nàng. Nàng luồn tay xuống gối rất nhẹ nhàng, cẩn thận nắm lấy khẩu súng. Đây là thói quen đã luyện được trong chuyến đi vừa qua. Nàng mừng rỡ. Nhưng nàng không có ý định dùng súng. Nàng thấy không cần phải bắn vào hắn.
Vừa lúc đó hắn bật que diêm, quơ cao như tìm đèn. Courtney nhẹ nhàng kéo tấm trải giường lên cao và nhắm khẩu súng về phía người lạ. Hắn nhìn thấy khẩu súng và đứng ngay như chết. Hình như hắn ngưng thở.
- Cấm ông bỏ que diêm đó xuống, thưa ông. Que diêm đó di chuyển một chút là tôi bắn đó.
Courtney thấy mình nóng bừng trở lại. Nàng chưa bắn bao giờ. Nhưng nàng lần đầu thấy rõ quyền lực của khẩu súng giơ lên. Tay nàng tê dại. Nàng thấy mình không hoảng sợ nữa và biết người kia đang hoảng.
- "Đốt đèn lên, nhưng đừng có động tác gì đột ngột, thế, thế, chầm chậm thôi, rồi bây giờ ông có thể tắt que diêm. Nào bây giờ, ông là dồ quỷ ở đâu ra thế?"
- Mario.
Mario à? Nàng nhíu mày suy nghĩ – "Hắn ở đâu nhỉ?" nàng nhớ rả. Chandos đã nói trong cơn mê. Anh nói gì nhỉ. Calida đi đến giường của Mario.
- Vậy anh là bạn của Calida?
- Tụi tôi là anh em họ.
- Lại là anh em nữa kia? Đẹp đẽ nhỉ!
Giọng đùa cợt đó làm hắn thêm bứt rứt.
- Thưa cô tôi mặc đồ được không? Tôi đã phạm sai lầm.
Nàng thấy mặt mình muốn nóng bừng "Nhanh lên đi".
Bây giờ nàng có thể nhìn hắn. Người to lớn, không cao lắm, hình như cả sức nặng thân hình hắn tập trung vào bộ ngực. Hèn gì nàng chẳng muốn chết ngộp. Rất may, Lạy Chúa! hắn không định bóp cổ nàng bằng đôi tay kia. Nàng nghĩ hắn có thể đạt đến mục đích nếu hắn nhất định dùng sức. Xem ra hắn không phải là người xấu.
"Tôi xin đi".. hiển nhiên nếu cô cho phép.
Chắc là một cách cho nàng hạ nòng súng xuống. Nàng không đổi thế.
- Thong thả đã, tôi muốn biết thật sự Calida đã nói gì với anh?
- Nói láo.
- Tao không lạ gì điều đó, nhưng thật sự là gì?
- Nó bảo cô là gái làm tiền, cô đến Alameda là để làm cho nhà Bertha.
Má Courtney nóng bừng.
- Bertha là tên nhà thổ?
- Đúng, nhà thổ hạng sang.
- Thế tại sao tôi lại ở đây – Nếu tôi định sống ở đó?
- Calida nói chân cô bị đau – Cô ở đây cho đến khi chữa khỏi chân.
- Nó còn nói gì nữa – Kể hết đi!
- Còn nhiều, nhưng chắc cô không thích nghe. Tôi sợ...
- Dù sao cũng cứ nói cho tôi nghe.
- Nó nói cô đang thiếu đàn ông, rằng cô...không đợi được cho đến khi sang nhà Bertha.
Nó nói cô tìm giúp một người đàn ông. Cô đang khát tình.
- Sao lại phải bịa đặt thế.... nó nói "khát tình" thực à?
Hắn gật đầu và chăm chú nhìn nàng.
Nàng làm hắn ngạc nhiên khi ra lệnh.
- Ông đi đi. Không, không đứng đấy mà đi giày đâu. Xách giày theo và ông nhớ, nếu thấy ông vào phòng tôi, tôi sẽ bắn ông vỡ đầu.
Hắn dứt khoát không nghi ngờ gì điều đó.