Mattie chỉ gõ cửa một lần rồi đẩy cửa bước vào, mở lớn đôi mắt hỏi Courtney:
- Vậy hắn sắp đưa cậu đi Texas? Nhưng mình nhớ cậu đã nói...
- Ông ấy đổi ý. Ông ấy ít nói lắm. Ông chỉ đưa mình danh sách những thứ cần thiết và yêu cầu mình mua đủ trong một giờ. Nào giúp mình một tay, mình còn phải mua yên cứng, các đồ thực phẩm và một con ngựa.
- Courtney, mình nghĩ cậu phải đi xe ngựa kéo. Cậu ngủ dưới đất được không?
- Chẳng có chỗ kín đáo cho cậu nữa...
- Mình có cái túi ngủ trong danh sách có túi ngủ phải không? Còn cách nào khác được đi thế này nhanh hơn là đi xe ngựa kéo nhiều.
- Nhưng cậu chưa bao giờ đi ngựa cả ngày, tha hồ mà đau...
- Mình sẽ cố xoay xở. Còn bây giờ đâu có bàn cãi được. – Nếu mình không chuẩn bị kịp, ông ta bỏ mình...
- Kệ hắn. Cha này đang vội. Hắn lôi cậu đi suốt cả thảo nguyên, da cậu sẽ sưng rộp cả lên rồi mà khóc đòi về, chờ tìm người khác đi.
- Không được – Courtney nghiêm nét mặt.
- Dân phiêu bạt ghé qua đây thì nhiều, nhưng mình có dám tin họ không? Mình tin Chandos. Vả lại, có điều phiền nữa là... Reed muốn cản không cho mình đi.
- Hắn làm gì dám cản.
- Dám chứ. Và lúc ấy chẳng có mấy người đứng ra chống lại Reed, bênh vực cho mình đâu.
- Cậu cho là Chandos có thể lo được. Ừ, được, mình tin Chandos có thể...
- Đúng lắm! Nào xem cậu phải mua những gì?
- Cậu phải mua quần tây, áo sơ mi. Courtney lắc đầu:
- Chắc ông ta ghi vào vì sợ mình mặc đầm không cưỡi được ngựa. Nhưng mình có chiếc váy vải len đã sửa để đi ngựa. Chắc được rồi.
- Cũng có thể có lý do khác nữa. Anh ta muốn cậu giả trai. Cậu nhớ vùng sắp đi qua toàn là...
- Đừng nói về chuyện đó. Mình đang run đấy.
- Nhưng cũng nên mua hai chiếc quần dài để đề phòng.
- À, Mattie. Cậu biết ngựa hơn mình anh ta ghi mình phải có ngựa tốt. Cậu mua dùm con ngựa đi.
- Ở quanh đây, không có nhiều ngựa hay để chọn – Thôi mình mua con ngựa nào tốt ở chỗ tụi mình cho cậu.
- Đừng trễ nhé Mattie. Anh ta nói một giờ là một giờ đấy.
- Mình sẽ cố xoay rồi sẽ gặp cậu trước cửa hàng Handley... bà Sarah biết chuyện này không?
Courtney đưa tiền cho bạn và chăm chú nhìn bạn.
- Cậu nghĩ cần thật à? Nếu bà ấy biết, bà ấy sẽ đến đây sẽ cho mình ngàn thứ hiểm nguy.
- Cậu có thể đi mà không nói với bà ấy được không?
- Không được Mattie ạ. Dù sao bà cũng đã chăm sóc mình mấy năm nay.
- Chăm sóc? Gớm nhỉ, cậu phải làm việc đến sụm cả người mà là bà ấy săn sóc đấy hả?
Courtney mỉm cười vì câu nói thẳng của bạn. Rồi nghĩ đến thời gian xa cách nàng nói:
- Mình sẽ nhớ cậu – Cậu muốn lấy thứ nào trong các món đồ mình phải bỏ lại không?
Mattie tròn đôi mắt.
- Cậu nói những chiếc áo đầm đẹp này hả?
- Còn hơn để cho bà Sarah.
Mattie vội chạy ra khỏi phòng để khỏi thấy bạn khóc nàng cũng trào nước mắt: Courtney dứt khoát ra đi mặt còn hoen lệ, Courtney làm thật nhanh việc đóng gói và thay đổi những y phục thích hợp với việc cưỡi ngựa. Trước khi rời khách sạn, Courtney chạy đi tìm Sarah. Nàng đã định để đến phút chót mới từ giã Sarah, nhưng không được.
- Như vậy cô vẫn không bỏ cái ý nghĩ điên rồ là phải đi Waco tìm bố cô hả?
- Không, dì Sarah.
- Cô điên thật đấy. Đừng có mong tôi sẽ nhỏ cho cô lấy một giọt nước mắt.
Cô sẽ chết trên cái thảo nguyên này thôi.
- Con đâu có đi một mình, dì Sarah.
- À ra vậy. Ai đưa cô đi?
- Con chỉ biết tên ông ta là Chandos, cái người đã...
- Tôi biết thằng đó rồi... Sarah rít lên. Rồi, thật bất ngờ, bà cười ngất:
- À! Tôi hiểu rồi. Có gì đâu, cô nghĩ ra chuyện nhảm nhí đi tìm bố cô chỉ là để đi theo cái thằng đâm thuê, giết mướn đó. Tôi biết mà, cô chỉ là thứ lông bông.
Đến lượt Courtney nổi giận, mắt nàng muốn tóe lửa:
- Bà dư biết không hề có chuyện đó nhưng tùy bà, muốn nói gì thì nói. Dù sao, nếu bố tôi còn sống, rõ ràng bà đã phạm tội ngoại tình đấy bà biết chứ?
Nhân lúc Sarah choáng voáng, không nói gì được, Courtney bước vội ra ngoài.
Nàng an tâm khi thấy Sarah không theo mình.
Chưa thấy bóng dáng Chandos nàng vội vàng mua vài thứ cần thiết và định bụng sẽ từ giã một số người biết rõ nàng và vẫn thương yêu giúp đỡ nàng như ông Lars Handley, hai ông già Charley và Sumb, chị em Coffman. Lúc này mấy người đều đang ở trong cửa hàng của ông Lars Handley. Nhưng chưa làm được gì, đã thấy Mattie chạy vào.
- Ông ấy đợi cậu đó.
Nàng nhìn qua cửa sổ. Chandos đang ngồi trên lưng ngựa chờ nàng. Bỗng có một cảm giác lạnh toát chạy suốt người nàng: " Mình không biết gì về gã này, mà bây giờ mình giao hết cuộc đời vào tay gã, mình đi một mình với gã...
Ông ta còn mang thêm cho cậu con ngựa nữa. Có đủ cả yên cứng. Ông ta moi ở đâu ra và còn sắm cả yên cứng cho cậu nữa. Chắc ông ta sợ mình không có ngựa hay mình mua con Nelly cho cậu. Con Nelly chắc là không hay rồi, nhưng có thể dùng để chở đồ như vậy cậu sẽ bớt vướng víu.
- Thôi đừng nói gì xui xẻo nữa.
- Nghe mình này. Không hiểu sao nhưng Chandos làm mình thật xúc động đấy.
Cậu cứ tưởng cái chuyện anh ta phải đi tìm mua ngựa cho cậu mà có nói gì trước đâu. Anh ta ít lời thiệt đấy Courtney nhưng anh ta, anh ta làm mình hoảng thật.
- Đừng Mattie!
- Làm sao được không biết sao mà cậu tin anh ta quá mức?
- Mình chỉ biết tin, thế thôi. Cậu đừng quên anh ta đã một lần cứu mình.
Bấy giờ thì anh ta lại giúp mình nữa thôi. Có gì đâu?
- Thế nhưng tại sao? Vì lý do gì?
- Thôi mặc nó. Mình cần có anh ta, thế thôi. Nào, ra giúp mình cột mấy thứ này lên lưng cô bạn già Nelly.
Chandos không hề chào họ. Anh cũng chẳng xuống ngựa để giúp. Còn Courtney thì vội vàng. Nàng không sợ trễ giờ với Chandos, nhưng cứ nghĩ tới chuyện Reed thấy mình ra đi như vậy. Nàng liếc nhìn về phía quán rượu của Reed. Chỉ mong hai người đi sớm, tránh đụng độ có thể xảy ra.
Mattie và Courtney ôm hôn từ biệt. Courtney đã lên ngựa, Chandos mới nói.
- Cô mua đủ mọi thứ trong danh sách đó chứ?
- Dạ đủ.
- Hỏi bây giờ thì quá muộn. Nhưng cô biết cưỡi ngựa đấy chứ?
Courtney cười lớn, gật đầu.
- Thế thì đi thôi!
Anh gõ nhẹ vào lưng con Nelly và đi trước về phía Nam. Courtney chỉ còn biết vẫy tay chào Mattie, rồi lủi thủi đi theo sau. Chẳng bao lâu họ đã ra khỏi thị trấn Rockley và Courtney âm thầm từ giã một đoạn đời của mình trong bốn năm buồn tủi vừa qua.
Nàng chỉ biết chăm chăm theo Chandos. Anh không bao giờ đi bên cạnh nàng. Có lúc nàng phóng ngựa lên muốn đuổi kịp anh, nhưng anh lại vượt lên giữ khoảng cách không xa quá, cũng không gần quá, nhưng hai người không thể nói chuyện được với nhau. Tuy nhiên, anh ta như có thể nhìn về phía sau, biết mọi chuyện nàng làm. Con ngựa nàng cưỡi lùi lại, anh lập tức đi chậm lại. Nói tóm lại anh luôn giữ khoảng cách và như thế rõ ràng làm nàng an tâm hơn.
Đến chiều hôm đó, khi mặt trời sắp lặn, Chandos bỗng dừng lại. Anh đi về phía nàng một cách lầm lũi, dứt khoát, nàng lo sợ nhìn chung quanh và thấy có gì không ổn. Anh lôi tuột nàng xuống ngựa. Nàng kêu thét lên, té sụi vào anh. Một tay anh ôm lấy ngang lưng nàng, một tay vòng xuống ngang hông.
- Chandos, đừng! anh làm gì thế?
Nàng gỡ tay, vùng vẫy, kêu thét.
Anh không nói một câu. Hai mắt màu xanh lạnh băng nhìn sâu vào mắt nàng, như rực lửa.
- Tại sao anh làm vậy?
- Tại sao không?
Nàng thật sự không tin chuyện xảy ra như thế này được, nên chán ngán:
- Tôi đã tin anh.
Anh vòng hai tay ôm chặt lấy nàng:
- Đáng lẽ cô không được tin tôi.
Courtney khóc và nghĩ mình nên khôn ngoan.
- Đừng! Anh làm tôi đau.
- Cô dễ phải chịu đòn nữa, nếu không làm như lời tôi, ôm lấy tôi nào. Giọng anh bình thản, không gay gắt hơn, không dịu dàng hơn. Nàng không biết mình có phải làm đúng như lời anh không, rồi ngần ngại làm như anh nói.
- Thế là tốt. Và anh kéo bật một vạt áo nàng ra. Courtney trào nước mắt và âm ĩ khóc; cảm thấy mình bất lực. Nhưng đột nhiên Chandos đẩy nàng ra, dấn nàng nằm ngửa trên mặt đất trước mặt mình rồi vội vàng anh cuốn ngược cả lớp áo của nàng lên. Nàng cảm thấy mình bị phản bội, yên lặng nhìn anh cố tỏ bằng ánh mắt cho anh thấy sự thất vọng, chán ghét của nàng.
Nhưng anh đứng dạng chân, vững chắc, yên lặng và tàn bạo. Rồi anh hỏi:
- Cô hình như chưa biết hết tình thế của cô hôm nay? Sao cô không khóc lóc và giận dữ?
- Tôi biết – tôi biết – tôi làm gì được?
- Có nhiều chuyện tồi tệ có thể xảy đến cho cô. Tôi có thể muốn làm gì cũng được hãm hiếp chỉ là chuyện nhẹ nhất. Tôi có thể bóp cổ, giết chết và quăng xác cô ở một nơi nào không bao giờ có ai tìm thấy nữa.
Nàng rùng mình toàn thân run lẩy bẩy, rồi nàng òa khóc. Anh vội lấy tay bịt miệng nàng:
- Đừng khóc nữa. Tôi không đụng đến cô nữa.
Nàng lắc đầu, thút thít. Anh thở dài.
- Hãy nghe đây, mắt mèo có đau mới nhớ được. Vì thế tôi phải cho cô thấy rằng, như tôi vừa làm, bất kỳ người đàn ông nào cũng có thể hãm hiếp cô, trấn lột cô và rồi có thể giết cô đi để phi tang. Cô không có thể giao tính mạng cô cho bất kỳ người nào, trên cái vùng đất hoang vu này. Tôi đã cố gắng trình bày cho cô rõ, nhưng cô vẫn không tin, không chịu hiểu. Những gã đi trên con đường mòn đều rất nguy hiểm.
Thấy nàng thôi khóc, anh bỏ tay, nhìn nàng, rồi đứng lên, quay đi, như nói một mình.
"Tối nay ta cắm trại ở đây. Đến sáng tôi đưa cô về Rockley"